Tới spa rồi, không mất bao công sức đã tìm ra phòng mát xa của Lâm Vãn. Cương Tử không biết đã tới đây từ lúc nào, đang quấn khắn từ phòng tắm hơi đi ra, thấy Tần Phong thì sửng sốt, hơi mất tự nhiên nói: “Sao mày lại tới đây?”
Tần Phong nghĩ thầm: cả bạn thân của hắn cũng lừa gạt hắn!
Hắn lười chào hỏi với Cương Tử, cũng không khách khí, trực tiếp đẩy cửa phòng mát xa xông vào.
Bên trong chỉ có ngọn đèn mờ mờ, vừa vào thì không thấy rõ lắm, chỉ thấy hai người đang đè lên nhau trên gường mát xa, không rõ ai trên ai dưới.
Tần Phong lại không thấy gì bất ngờ, trong đầu thầm nghĩ: tao biết trước rồi mà, có điều việc đoán đúng này lại không thể làm hạ lửa giận trong lòng.
“Thế nào? Hai người chơi vật lộn có mệt không hả?!” Tần Phong vừa tức tối vừa ghen tuông đi đến bên gường.
Tới khi đến gần, Tần Phong lại trợn tròn mắt.
Chỉ thấy Lâm Vãn đè Nhị Minh dưới thân, hai chân Nhị Minh đang dang rộng, rung rung, còn cái kia của Lâm Vãn thì đang được bao bởi ba con sói.
Nhìn thân hình này, điệu bộ này, nhìn thế nào cũng là Lâm Vãn đang giở trò cầm thú với người ta.
Tần Phong lúc vào đây đã sớm nghĩ kĩ kịch bản ứng phó, coi mình là bảo tiêu trung thành, bất kể gian khó, phải bảo vệ ông chủ bằng mọi giá. Nhị Minh chỉ là 1 thằng chim ngắn mà còn dám đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga? Cho dù thiên nga có đồng ý thì cũng phải xem con ngỗng phá đám là hắn có đồng ý hay không!
Nhưng trông tình cảnh trước mắt này, nhìn thế nào cũng là thiên nga chuẩn bị ăn thịt cóc ghẻ mới đúng!
Hai người kia đang đè nhau trên gường, khi Tần Phong bất ngờ xông vào thì ngây người ra, cho đến khi Tần Phong bước sát tới trước mặt rồi, Lâm Vãn mới không nhanh không chậm hỏi: “Anh tới làm gì?”
Tần Phong trừng mắt, le lưỡi liếm hàm răng trên một cái, cuối cùng mới nghẹn ra một câu: “Tôi quên mang chìa khóa.”
Lâm Vãn đang trần truồng nhưng lại thoải mái thản nhiên mà nhìn Tần Phong: “Trong nhà có cô giúp việc, lúc nào cũng có người mở cửa cho anh. Tôi cũng chưa bao giờ mang theo chìa khóa.”
Thằng nhóc này cố ý! Thấy ông đây không trèo xuống đài được còn vui trên nỗi đau, cả cái thang cũng không cho mượn!
Nghe vậy, Nhị Minh không nhịn cười nổi, cười ra tiếng, ra vẻ tiểu nhân đắc chí! Chơi đéo chừa người ta đường chui xuống đất!
Tần Phong thẹn quá hóa giận, lên máu giang hồ, một tay lôi Nhị Minh xuống giường, một tay đấm cho gã một cú.
Vương Minh Hạo mấy năm qua tuy đã đổi thành bộ dạng tinh anh nhưng công phu quyền cước vẫn kém như trước, bị đánh chỉ có thể chịu như bao cát, đầu tóc rối loạn.
Có điều thằng cha này cũng đúng là giống lạ! Bị đánh lăn lộn trên đất cũng không kêu một tiếng. À, chỉ trực tiếp bất tỉnh thôi!
Tần Phong còn muốn đánh, nhưng cổ tay bị Lâm Vãn kéo lại.
“Anh làm cái gì vậy?”
Vẻ bảo vệ Nhị Minh này còn làm Tần Phong thêm tức.
Có một số chuyện khi quen rồi sẽ coi đó là đương nhiên. Khi trước, chuyện của Lâm Vãn và Nhị Minh thật sự đúng là nước sông không phạm nước giếng với hắn. Tuy nhiên bây giờ hai người đã thân mật như vậy, có quan hệ vành tai chạm tóc mai, thế nên chuyện này khiến hắn phát điên lên mất!
“Tôi hỏi cậu, cậu làm gì với thằng nhị thế tổ này? Hắn là hạng người gì cậu quên rồi ư? Cho dù có thiếu đàn ông để chơi thì cũng không ai như cậu, đói bụng thì cả shit cũng ăn …”
Lời nói còn chưa dứt đã bị một cái bạt tai vang dội ngắt lại.
Lâm Vãn vẫy vẫy bàn tay hơi tê, cười nói với Tần Phong: “Cút!”
Theo tính cách táo bạo của Tần Phong, xưa giờ hắn có thù tất báo, Lâm Vãn cho hắn một tát thì đáng lẽ hắn đã đánh y nhũn ra như miếng bánh mì.
Nhưng lần tức giận này có chút khác lạ. Cảm giác chua xót, đắng nghẹn trộn thành một nồi lẩu kì lạ, đầu óc ngâm trong đó cũng loạn thành một mớ. Vì vậy sau khi trừng đỏ mắt nhìn Lâm Vãn, hắn lại thực sự tiêu sái bỏ đi.
Tên tiểu tử Lâm Vãn này thực sự rất quái dị, cho dù Tần Phong có nỗ lực thế nào cũng không ở hợp nổi.
Ngày xưa Lâm Vãn luôn theo sau hắn, cắm đầu cắm cổ đuổi theo hắn. Bây giờ hắn lại bị Lâm Vãn bỏ lại xa lắc xa lơ phía sau. Sự bỏ xa này không chỉ ở mặt tiền bạc, địa vị, mà còn cả lòng dạ mưu mô tính toán.
Tần Phong không có hứng thú so sánh hắn với Lâm Vãn thì ai tệ hơn. Tuy hắn cảm thấy hắn chỉ như ruồi nhặng bây quanh Lâm Vãn, luôn bị y đùa bỡn, nhưng chuyện đêm nay với Mặt Dưa thực sự khiến hắn thất vọng mất mát.
Con người ta khi đau lòng thường muốn tìm một chỗ trốn đi, cho dù là kẻ bưu hãn như Tần Phong cũng không ngoại lệ.
Nhưng trên đời luôn phải gặp ba cái chuyện xúi quẩy nhiều hơn, hắn mới ra cửa thì Cương Tử đã đuổi tới. Chuyện trong phòng với Lâm Vãn lúc nãy thế nào, hắn ở ngoài cửa cũng đã thấy đại khái hết.
“Tần Phong, mày muốn đi đâu?”
Tần Phong lạnh lùng nói: “Đi đâu không bị thằng khốn Lâm Vãn kia chọc tức!”
Cương Tử kéo Tần Phong, thở dài một tiếng: “Lâm Vãn vốn là một người thông minh nhạy bén, sao lại cứ ngu ngốc với chuyện của mày miết!”
“Tao hỏi mày, trước đây Lâm Vãn ở chung với Nhị Minh là y tự nguyện đúng không?”
Cương Tử nhíu mày, nói: “Nhị Minh thì đúng là tình nguyện, về phần Lâm Vãn thì tao cũng không cần nói thêm nữa ha? Có điều nói thật, nếu chọn một thằng làm người yêu thì tao thấy Nhị Minh thích hợp với Lâm Vãn hơn là mày.”
Có người thối tha đến thế này ư? Từng là anh em vào sinh ra tử với nhau năm nào, giờ tình nghĩa xưa đã như mây khói. Tần Phong lại bắt đầu thở hổn hển.
“Thật đấy, Nhị Minh hi sinh nhiều cho Lâm Vãn lắm! Tao thấy mà cũng cảm động cho hắn. Có điều trong lòng Lâm Vãn nghĩ gì thì tao cũng không biết. Lúc mày mới đi, hai người bọn họ cũng chưa ở bên nhau. Tới bây giờ ở bên nhau thì có nhiều khả năng là do liên quan đến chuyện kia…”
Tần Phong không có hứng nghe tiếp, vỗ vỗ vai Cương Tử, nói: “Tao đi đây, mày bảo trọng!”
Bản thân hắn từ nhỏ tới giờ có chuyện gì là chưa trải qua chứ? Chuyện yêu đương à, ngủ một giấc là quên ngay thôi. Suy cho cùng dù ở thành phố đầy bê tông cốt thép hay trong rừng rậm thì cũng khó sinh tồn như nhau.
Rời khỏi Lâm Vãn, nhiệm vụ quan trọng trước mắt Tần Phong là phải lo liệu cuộc sống ăn ở. Lần này Lâm Vãn có vẻ cũng không ra tay cản trở gì nữa.
Tần Phong tìm được việc sửa xe trong một xưởng sửa xe.
Đồng nghiệp của hắn có một cậu trai lùn lùn, trong lúc nói chuyện biết được Tần Phong từng đua xe thì lên hứng hỏi tới. Hóa ra y từng là một tay đua xe, gần đây những người đam mê kích thích ngày càng cao, nên nhu cầu tìm tay đua có kinh nghiệm càng lớn. Cậu trai lùn hỏi Tần Phong có hứng thú kiếm thêm chút thu nhập không, Tần Phong không chút nghĩ ngợi đã đồng ý ngay.
Chớp mắt, hắn đã đi làm thuê được hai thán. Lâm Vãn chưa tới tìm hắn lấy một lần. Có hôm Tần Phong mơ thấy mình khát nước, theo thói quen mà với tìm bên cạnh, nhưng lần nào cũng chỉ chạm vào khoảng không. Thế là hắn bừng tỉnh, cũng khó mà ngủ lại được.
Đã từng coi thường Lâm Vãn nhiều năm, cũng đã từng hận y nhiều năm như vậy, đột nhiên bây giờ lại chẳng có chút quan hệ với con người văn nhã yếu đuối đó nữa, khiến trong lòng hắn trở nên trống rỗng.
Hóa ra cảm giác bị coi thường khó chịu như vậy.
Nhưng mà Tần Phong cũng không u buồn được bao lâu.
Rốt cuộc cũng có người tìm tới cửa. Kẻ mà từ xa nhìn thấy gã là hắn đã thấy đau đầu – Vương Minh Hạo
Tên này hồi phục không tệ, vết bầm trên mặt đã sớm tan đi. Gã thấy Tần Phong chui ra từ gầm xe, cười đến rạng rỡ.
“Ôi chao, đúng là con nối nghiệp cha! Vừa nhìn đã thấy có dáng vẻ của lão Tần năm xưa rồi!” đúng là giang sơn dễ đổi bản tánh khó dời mà! Miệng mồm vẫn còn thối như xưa!
Tần Phong nhìn đám dụng cụ dưới chân mình một chút, cân nhắc xem dùng cái nào để dánh rụng răng thằng cha này thì sẽ đau hơn?
Nhị Minh qua nhiều năm tôi luyện cũng có kinh nghiệm hơn, hiểu được lúc nào nên giỡn lúc nào nên thôi. Không chờ Tần Phong nổi cơn thì gã ném luôn một quả boom.
“Lâm Vãn bị bắt rồi.”
Tần Phong tưởng là mình nghe không rõ, hoài nghi mà nhìn Nhị Minh.
“Thật đó, y bị mời đi phối hợp điều tra đã ba ngày rồi. Chuyện lần này thực sự náo động rất lớn, nếu như có bằng chứng xác thực thì có lẽ y sẽ bị phán tử hình.”
Tử hình? Tần Phong cho rằng cái chuyện này dính tới hắn thì còn dễ hiểu chút chứ sao dính tới Lâm Vãn được! Cho dù có hư hỏng một chút thì cũng không tới nỗi thành tử tù chứ!
Nhị Minh tuy rằng không đứng đắn, nhưng chuyện này mà cũng nói giỡn được sao?
Hỏi kĩ lại xong, Tần Phong mới hiểu ra, hóa ra chuyện này liên quan với vụ ông cục trưởng họ Trì bị thất thế.
Hai năm nay Lâm Vãn giở trò quá nhiều, chuyện gì rồi cũng có báo ứng. Cái tên Trì Viễn Chinh kia có một cuốn sổ, trong đó ghi lại những giao dịch không thể để lộ ra ngoài, nhiều cuộc giao dịch ghi trong đó dính líu rất lớn tới Lâm Vãn.
Tham ô của công, hối lộ quan chức, góp vốn phi pháp, tội nào trong này cũng đủ xử bắn rồi.
Tên cục trưởng Trì kia đã bị chấp hành án tử hình. Về phần cuốn sổ thì đang ở trong tay con trai hắn. Trái bom hẹn giờ này nếu rơi vào tay kẻ có ý đồ xấu thì sẽ thế nào?
Người muốn lấy được cuốn sổ kia không chỉ có cảnh sát, mà còn có kẻ thù của Lâm Vãn.
Hơn nữa nếu cuốn sổ này được công khai, toàn bộ tài sản của Lâm Vãn sẽ thành một dây thòng lọng lớn, thông qua y có thể lôi ra được biết bao nhiêu người nữa.
Đến lúc đó, người ‘bạn thân chí cốt’ bây giờ nào của y mà không muốn cho y vào chỗ chết?
Tần Phong không ngốc, cẩn thận suy nghĩ một chút là hiểu ngay.
Hắn nhìn chằm chằm Nhị Minh: “Mày muốn tao phải làm gì?”
Nhị Minh nheo mắt, lí nhí ra vài chữ từ trong kẽ răng: “Giết tên Trì Dã kia.”
Tần Phong không trả lời gã, hắn quay đầu muốn đi tìm Cương Tử hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Nếu đây đều là sự thật thì… Hắn kinh nghiệm đầy mình nên hiểu rõ, với thể chất của Lâm Vãn thì không thể chịu nổi hoàn cảnh trong nhà giam…Nếu đi đâm tên Trì Dã kia thì có thể cứu Lâm Vãn?
Hắn tựa vào mui xe, trầm tư suy nghĩ.
Mắt nhỏ của Nhị Minh vẫn đang ngó chừng Tần Phong, gã không vội đòi Tần Phong trả lời ngay vì gã hiểu rõ Tần Phong. Hắn đúng là Kinh Kha thời hiện đại, trời sinh để làm kẻ ngốc đi vào sử sách.
Nếu là người ngoài thì thôi, chứ là Lâm Vãn xảy ra chuyện thì hắn có thể khoanh tay đứng nhìn ư? Cho nên gã không vội, dục tốc bất đạt. Vì Lâm Vãn, Vương Nhị Minh gã đã bỏ ra rất nhiều, gã không vội, mọi thứ từ từ cũng tới…
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận