Hai người đã lâu không gặp.
Lâm Vãn có vẻ gầy hơn chút, phối với bộ đồ hưu nhàn màu xám lại tạo ra cảm giác ung dung thoải mái.
Hai người nhìn nhau, ai cũng không mở lời. Cuối cùng Lâm Vãn mở miệng trước: “Không mời tôi vào nhà ngồi chút à?”
Tần Phong né người ra, để cho Lâm Vãn đi vào. Khi đi lướt sát qua, một mùi hương thanh nhã xông vào mũi Tần Phong.
Đệt, còn sức dầu thơm! Thật không hổ là đại gia mà!
Tuy rằng hắn rất khinh thường cái mùi kia, có điều cái mùi này thoang thoảng đâu đó hương vị dâm dục, khiến cho dục vọng đã ngủ đông thời gian dài lại bắt đầu rục rịt.
Tần Phong thầm mắng mình quá đàn ông, lúc nào cũng không quên mấy chuyện không đứng đắn.
Lâm Vãn thong dong đi loanh quanh trong nhà vài vòng, quay đầu lại cười nói: “Nghe nói anh lại vừa làm chuyện xấu nữa rồi?”
Tần Phong mà đi đi làm chút chuyện tốt cho người khác thật chẳng dễ gì, nếu có vậy thật thì không thổi kèo đánh trống tuyên dương thì cũng phải cho một tràn pháo tay chúc mừng.
Nhưng mà vụ bắt cóc tên nhóc Trì Dã này, Tần Phong lại muốn làm anh hùng vô danh, cho dù gã Nhị Minh kia có một mình tranh hết công thì hắn cũng không màng. Thế nhưng dáng vẻ này của Lâm Vãn lại chẳng có chút ý cảm kích nào.
Nhất là câu vừa nãy, khiến cho người khác nghe mà tức á.
Ban đầu do có mùi nước hoa tạo nên chút không khí ám muội, bây giờ thì bị lửa giận xông cho tiêu hết. Nhìn lại nụ cười giả dối trên mặt Mặt Dưa, thật là thấy ghét không chịu nổi.
Tần Phong không khách sao, hất cằm nói: “Cậu chỉnh da mặt lại thẳng thớm coi, cười gì mà hệt như con chồn bị lột da.”
Lâm Vãn bỏ đi nét cười, không thèm mang nét mặt giả tạo kia nữa. Lúc này mặt y mang đầy vẻ hung dữ.
Lâm tổng bắt đầu giáo huấn người khác: “Tôi thật không hiểu trong đầu chứa cái quái gì?Hay quá ha? Người ta giăng cho anh một cái bẫy, anh còn đợi không nổi, tự chui vào ngay mới chịu hả?
Lời này y như một ông bố già, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà dạy dỗ con trai, không có chút ý xấu nào. Nhưng Tần Phong đâu phải đứa con ngoan của y, dựa vào cái gì mà chịu để một tên mình sức nước hoa, ngồi dựa ghế chế nhạo?
Nhưng dù trong bụng căm phẫn cỡ nào, ngập ngừng một hồi hắn chỉ thốt ra 2 chữ – “Tôi tiện!”
Sao hắn lại tiện như thế chứ! Lâm Vãn là ai cơ chứ? Có bao nhiêu bản lĩnh hả? Hôm nay thì đầu tư đất, ngày mai thì xây bất động sản, ngoài mặt thì trưng vẻ ngoài cười nhưng trong không cười, hệt như không quen biết hắn. Đã giỏi thế sao không tìm Bin Laden mà mua bán vũ khí luôn đi?
Một kẻ thần thông quảng đại vậy còn cần mày đi cứu làm gì? Mày đúng là đồ ăn no rửng mỡ đó Tần Phong.
Một đại ca hùng hổ mà lại chua xót nói “Tôi tiện”, đôi khi cũng dễ khiến người ta xót xa.
Lâm Vãn vẫn nhìn chằm chằm Tần Phong rồi cười, có điều lần này cười tới mức có chút mê hoặc: “Không, tôi mới là kẻ tiện từ đầu tới cuối!”
Nói xong Lâm Vãn nhào lên ôm Tần Phong, miệng dán qua hôn.
Ai cao quý ai hạ tiện cũng không bàn tới nữa, lại đột ngột tập kích thế này, tên nhóc Lâm Vãn này chơi không đẹp tí nào!
Tần Phong tức tức trong lòng, nhưng khi bị Lâm tổng thơm tho ôm tới, hắn vẫn không tự chủ mà hé miệng, đầu lưỡi cuốn vào một chỗ với y.
Dục hỏa vốn đã hơi nhen nhóm nay càng bốc chay, nhất thời không thể cứu vãn.
Y phục phần trên của hai người còn chưa cởi sạch, nửa dưới đã không nhịn nổi mà dán lại với nhau. Trong căn phòng nhỏ dính đầy mùi tinh dịch của hai người và mùi nước hoa xen lẫn vào nhau, khích thích dục vọng tới điên cuồng.
Tần Phong gấp gáp đi vào, Lâm Vãn rên một tiếng. Nghe tiếng rên khó nhịn của y, Tần Phong định rút ra nhưng Lâm Vãn lại kẹp chặt hông của hắn, im lặng kích thích hắn ra sức mà cày.
Chiếc giường đơn bị hai người đung đưa “cọt kẹt”, còn cả tiếng thể xác va chạm ‘fap fap”, qua hồi lâu mới về lại yên bình.
Tần Phong nặng nề ngã vào trong ngực Lâm Vãn, lòng đầy buồn bực: tại sao mình lại u mê ngu muội thế này?
Sau khi mệt mỏi, kích tình qua đi, trong khi mơ màng, Tần Phong nghe được giọng như đọc thơ đường vang lên.
Giọng Lâm Vãn hơi khàn khàn nhưng càng thêm tính khiêu gợi: “Tần Phong, chúng ta đi Lệ Giang đi!”
Mơ màng nghe chữ được chữ mất, Tần Phong “Ờ” cho qua một tiếng, lại tiếp tục ngủ khò.
Theo tiếng ngáy đều đều, còn có tiếng thở dài như có như không.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận