27/6/1989
02:04
London, Anh Quốc
'Cộp...cộp...cộp...'
Tiếng gót giày gõ mạnh xuống mặt đường lát bê tông xám xịt vẫn chưa rút hết nước sau trận mưa lúc tối, dội về tứ phía nhưng rất nhanh lại bị nuốt chửng bởi màn đêm đen đặc. Đèn đường cái sáng cái không chập chờn trong làn mưa bụi, khắc họa lên nền của đêm muộn hình dáng một cô gái với cái mũ chùm hết đầu và nửa mặt. Cô gái bước nhanh trên con đường vắng, hai tay giữ lấy vạt áo khoác đen sờn màu, bảo vệ tập văn kiện dày cộm trước ngực.
Đi mãi, cuối cùng bước chân của cô chậm dần rồi dừng hẳn trước một ngôi nhà với cánh cửa gỗ nâu đã cũ, cả tay nắm cửa cũng bị gãy mất, phải thay bằng một thanh sắt gỉ uốn cong. Cô không chần chừ đi vào. Cánh cửa gỗ cũ kĩ bị kéo mạnh phát ra những tiếng kẽo cà kẽo kẹt, trong đêm mưa tĩnh lặng nghe đặc biệt kì dị.
Màu vàng nhàn nhạt của đèn điện lập tức soi sáng cả thân hình cô gái. Đằng sau cánh cửa là một không gian phòng khách kết hợp phòng ngủ, những thứ có giá trị duy nhất trong căn nhà này chỉ có chiếc bàn làm việc có cái máy đánh chữ ở góc phòng và chiếc giường đơn để đầy sách vở giấy tờ. Dưới sàn bê tông lạnh lẽo và loang lổ đất đã đóng cục rơi vỡi rất nhiều lọ mực đã cạn khô, rác rưởi thì dường như đang thi nhau tập kết. Trần nhà khá cao nhưng lại chỉ được dựng tạm bợ bằng những tấm ngói nhỏ đan vào nhau và vài ván gỗ lớn sơn thêm lớp nhựa thông để tránh thấm nước, nhưng có vẻ nó chẳng có tí ti tác dụng nào trong việc ngăn cho căn nhà cũ nát này không bị dột.
Ánh đèn vàng mờ mờ kết hợp với tổng thể căn phòng bừa bộn trông lại càng bẩn thỉu. Cô gái không thay đồ, tiến ngay về phía cái bàn làm việc, dùng một tay gạt hết mọi thứ trên bàn xuống, thậm chí cả cái máy đánh chữ cũng không ngoại lệ. Sách vở rơi khắp mặt sàn, chiếc máy đánh chữ thì vỡ nát, nhưng dường như cô không hề quan tâm đến nó, mắt chỉ chăm chăm vào tập tài liệu vừa mang về.
Cả căn phòng yên ắng không có một tiếng động. Mưa ngày càng lớn hơn, gió thổi dữ dội khiến cành cây đập vào cửa sổ, tạo ra những thanh âm như tiếng ai gọi. Cô gái ngẩng đầu nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ, môi mỏng khẽ nhếch lên.
“Mong cho lần này thành công...”
Cô đưa tay gỡ lớp băng dán của tập tài liệu, đổ những thứ ở trong đó ra mặt bàn. Hít sâu vào một hơi, cô gái đưa tay cầm lấy một phong thư màu vàng sạm lên xem. Trên nền hoa văn in nổi của phong thư nổi bật lên một ấn kí màu đỏ chói. Cô gái cắn cắn môi, chạm nhẹ ngón cái vào ấn kí. Vòng tròn phép với kí tự mã hóa Rune cổ xuất hiện. Cô lướt nhanh những dòng chữ trên đó, sắc mặt càng ngày càng trầm, cuối cùng là giận dữ ném thẳng phong thư xuống bàn. Vật còn lại chính là một chiếc hộp mạ bạc khá dài và mảnh, cũng là vật mà cô gái không hề muốn động vào một tí nào.
[Tư Lăng Vạn Ấn], người ta gọi nó như vậy. Đây là một loại phong ấn cấp cao, chất liệu tạo nên nó là thứ kim loại hiếm nhất thế gian, được tìm ra lần đầu ở miền Tây, sau này được phát triển thành nguyên liệu bảo vệ, về sau trở thành thứ phong ấn những vật chứa một lượng ma thuật không thể cầm hoặc sử dụng bằng tay không. [Trục Phong Thư Đồ] là một ví dụ trong số đó.
Cô gái nhăn mặt nhìn lớp khí đen đen bay lờ lờ quanh chiếc hộp, sống lưng gai hết cả lên. Bà cô này khó chịu thật đấy.
'Uỳnh...Uỳnh...'
Cả không gian yên ắng bỗng nhiên bị phá vỡ bởi tiếng đập cửa như muốn phá luôn cả căn nhà. Cô gái hoảng hồn chạy ra, vừa kịp tháo cái chốt, một bóng đen bên ngoài đã ập vào.
“Mẹ nó! Đừng hỏi vì sao tôi ghét trời mưa! Thật tình, bao nhiêu công sức phối đồ cả ngày hôm qua bị hủy hoại chỉ bằng một cơn mưa-- Tại sao cô ngồi dưới đất? Cảm hứng thay đổi à Andrea?”
Người vừa lao vào là một cô gái tầm tuổi Andrea, nếu không kể đến lực tay mạnh đến nỗi suýt đánh bật cả bản lề cửa thì trang phục của cô cũng không hề ăn nhập với thời đại này tí nào. Áo phông in vài dòng chữ cùng cái váy kẻ sọc bản to dính đầy nước và bùn đất. Mái tóc đen ướt rượt bết vào trán, làm nổi bật lên làn da trắng sứ của cô gái. Còn Andrea, nhân vật bí ẩn vừa được nói trên, đang ngồi bệt xuống sàn nhà, cú ngã khiến chiếc mũ chùm tuột xuống, lộ ra khuôn mặt trắng hơi nhợt nhạt nhưng lại có đôi môi mỏng đỏ như máu, tạo cảm giác đối lập đến kì dị. Andrea chống tay đứng lên, phủi đi lớp đất bám lấy chiếc áo khoác dài của mình, hơi bĩu môi nói:
“Cô quá cầu kì trong chuyện này nên mới thế. Có ai nhìn thấy chúng ta đâu mà phải trưng diện ghê vậy không biết.”
“Không nha, có người nhìn mà...dù cũng chẳng phải người ở đây...AAA, bỏ qua đi. Kết quả thế nào?”
Andrea hướng ánh nhìn về phong thư màu vàng trên bàn làm việc, lắc đầu. Giọng nói của cô hơi lộ ra vẻ thất vọng:
“Min này, nếu lần sau vẫn không về được thì cô tính làm gì?”
Min thở dài, dựa hẳn người lên bức tường đầy rêu xanh, hơi nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài qua cánh cửa khép hờ. Mưa vẫn chưa ngớt, và cũng chẳng hề có dấu hiệu nào của việc dừng lại. Có lẽ sẽ mưa cả đêm nay...
“Ai biết...- Cô nói nhè nhẹ.”
Ngoài màn đêm, một màu trắng xóa.
-----------------------------------
25/4/2017
Vancouver, Canada
11:07
Tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, vọng khắp trong ngoài trường đại học. Bạch Dương ngay lập tức xách balo chạy ào ra ngoài, băng qua hành lang dãy nhà thực hành, tiến ra khuôn viên chính của trường.
Sân trường khá đông, nhưng Bạch Dương không hề gặp khó khăn trong việc xác định người cần tìm. Cả sân tập trung đầy người, và tách biệt khỏi nơi đây chỉ có một nhân vật với bộ đồ đỏ chói mắt đứng ngược dòng sinh viên tan giờ. Bạch Dương cười tươi vẫy tay với cô ấy, nhanh chóng chạy đến. Người phụ nữ mỉm cười, nhìn cậu trai cao hơn mình một cái đầu vui mừng như đứa trẻ được cho kẹo qua mắt kính màu trà.
“Chị đến đón em thật à? Em cứ tưởng đùa đấy.”
Bạch Dương thích thú nhìn người phụ nữ đưa tay khoác lấy tay cậu, hai người cùng tiến về phía cổng trường.
“Dạo này có gì mới không nhóc?”
Bạch Dương hơi ngẫm nghĩ. Mới à...hình như lâu rồi cũng chẳng thay đổi gì. Lần gần nhất cậu thay đổi kiểu tóc cũng non nửa thế kỉ rồi. Thời gian với cậu đâu quan trọng đến thế, cũng chỉ là một công cụ tính toán xem cậu ăn hại được bao lâu rồi thôi mà. Bạch Dương nhìn người phụ nữ. Chị ấy luôn thích hỏi thừa, cậu hơi buồn cười rồi hỏi lại:
“Chị có thay đổi gì không? Chị thấy đấy, em vẫn thế.”
“Chả biết nữa...Đẹp hơn chăng?”
Người phụ nữ nói xong ngẩng đầu nhìn Bạch Dương, cả hai cùng bật cười.
Đường phố buổi trưa không quá đông như chiều tối và không khí cũng không lạnh bằng. Bạch Dương nhìn hai dãy nhà vụt qua trước mắt, tự nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ. Người phụ nữ ngồi cạnh cậu đang tập trung lái xe, hai tay đặt hờ trên vô lăng. Mắt kính màu trà đã được cởi ra, đôi mắt sắc bén của cô khẽ liếc nhìn Bạch Dương, cười cười nói:
“Buồn ngủ rồi hả? Già rồi nên thời gian hoạt động cũng ngắn hơn à?”
“Vì môn văn học ở trường làm khơi lên cơn buồn ngủ của em thôi. Em vẫn còn sung chán.”
Người phụ nữ cất tiếng cười sảng khoái, đưa một tay chỉ chỉ vào má Bạch Dương:
“Thằng nhóc lắm chuyện!”
“Mà chúng ta đang đi đâu đây? Hình như chỗ này đâu có nhà hàng?”
Và nhà cậu cũng không ở hướng này. Người phụ nữ không đáp, quay đầu nhìn thẳng tiếp tục lái xe. Bạch Dương nhún nhún vai, đưa tay hạ thấp ghế xuống rồi nằm ngay ngắn, cậu buồn ngủ quá rồi.
-----------------------------------
Bạch Dương giật mình tỉnh dậy, đưa mắt nhìn không gian xung quanh. Trời đã về chiều và cậu vẫn đang ở trong xe, nhưng người phụ nữ đã không thấy đâu. Bạch Dương nâng người ngồi hẳn hoi lại, quan sát phía bên ngoài.
Chỗ này rất vắng vẻ, chắc là đằng sau một khu xí nghiệp nào đó. Dựa vào tiếng vọng lại của những chiếc xe, cậu biết được nơi đây cũng khá xa đường lớn và cũng không gần bất kì nhà dân nào. Nhíu chặt mày, Bạch Dương mở cửa bước ra.
Trước mặt cậu là một khu đất trống trơn và không hề hợp với quang cảnh chung quanh chút nào. Khu đất chắc cũng tầm năm mươi bước chân, lát đá hoa cương lấp lánh và nhẵn nhụi không chút bùn đất.
'Sao giữa nơi đồng không mông quạnh lại có thứ thế này nhỉ?'
Con người luôn là động vật tò mò, và mặc dù Bạch Dương cũng không hẳn là người, nhưng những thứ kì lạ xuất hiện trước mắt luôn khơi dậy bản tính tìm tòi. Bạch Dương không ngần ngại bước ngay vào khoảnh đất trống. Và lập tức thấy điều kì diệu.
Cậu thấy chân mình nhẹ bẫng, cả người như bị nhấc lên không trung. Bạch Dương nhìn xuống, chân cậu vẫn chạm đất, đây là điều duy nhất cậu chắc chắn lúc này. Cảm giác lâng lâng khiến Bạch Dương cảm thấy thích thú, cứ như đôi chân đã không còn là của cậu. Bạch Dương ngẩng đầu nhìn bao quát một lượt khu đất và chợt nhận ra một chi tiết. Ẩn vào trong những tảng đá hoa cương tối màu là những đường vẽ kì lạ. Những kí tự và hình vẽ rất khó hiểu, có lẽ là một loại cổ ngữ. Bạch Dương ngồi xổm xuống, cố gắng phân tích những bức tranh và mấy dòng chữ cổ trên đó.
“Rune? Có lẽ vậy...Bắc Âu...hmm...”
“Nhóc có cảm thấy hứng thú với nó không?”
Bạch Dương quay ngoắt lại, nhìn người phụ nữ đứng phía dưới khu đất lát đá hoa cương mỉm cười với mình. Cậu đứng thẳng người lên, vừa định bước xuống khỏi khu đất thì người phụ nữ chợt nói:
“Bạch Dương, em là một người được chọn. Đó là sứ mệnh của em, em không được chối bỏ nó và đừng bao giờ có ý nghĩ loại nó ra khỏi cuộc sống của em. Bạch Dương, chị đã đưa biết bao nhiêu người tới đây trong suốt mười thế kỉ, nhưng không ai bước được lên [Thần Thạch] cả. Em là người đầu tiên...và chắc cũng là duy nhất. Chị--“
“Khoan đã! Chị đang nói cái gì thế? Cái gì mà được chọn? Gì mà định mệnh? Thần Thạch? Em không hiểu.”
Bạch Dương không kịp phản ứng trước thái độ nghiêm túc đến lạ của người phụ nữ. Cộng thêm việc đột ngột bị nhồi một đống thông tin kì lạ vào đầu khiến cậu cảm thấy thần kinh nhất thời bị trì trệ. Chân mày cậu nhíu chặt, cố gắng phân tích toàn bộ câu nói của người phụ nữ, nhưng cậu lại chợt nhận ra mình chả hiểu cái quái gì cả.
Người phụ nữ hơi thả lỏng cơ mặt căng thẳng, cùng bước lên đứng với Bạch Dương trên [Thần Thạch]. Những phiến đá hoa cương bất ngờ sáng lên, những kí tự và hình vẽ khó hiểu cũng hiện ra rõ nét. Bạch Dương trước nay vốn cứ tưởng sự bất tử của cậu đã là thần kì lắm rồi, và đương nhiên chỉ là trước khi cậu chứng kiến cách mà những phiến đá hoa cương tự di chuyển và sắp xếp lại thành hình hoàn chỉnh.
“Kim Ngưu...cái này là...cái này...”
“Là lời tiên đoán từ xa xưa về hai người duy nhất có thể bước lên [Thần Thạch] của các vị Thần. Khi cha nói với chị về điều này, chị quả thật đã không tin. Nhưng sau khi chứng kiến cha khởi động nó, chị đã suy nghĩ lại.”
Kim Ngưu dừng lại một chút nhìn sắc mặt lúc trắng lúc đen của Bạch Dương rồi chuyển tầm mắt về phía những phiến đá hoa cương đang phát sáng rực rỡ. Cô khẽ hắng giọng rồi nói tiếp:
“Chắc chúng ta sắp phải đến một nơi nào đó ở một thế giới khác, giống như những gì đã xảy ra với cha. Đây có thể là cơ hội giúp chúng ta tìm hiểu được nguồn gốc những công trình kia của cha.”
Bạch Dương vừa nghe Kim Ngưu nói, vừa nhìn chằm chằm vào bức tranh cổ đã thành hình ở dưới chân. Ở đó, hai người một nam một nữ với trang phục thời hiện đại, dưới ánh nắng của Mặt Trời, cùng nhau đi đến một vùng đất mới.
Bạch Dương cảm thấy cả người nổi da gà. Cậu muốn biết bí mật đằng sau sức mạnh của cậu và chị, cũng muốn biết những công trình nghiên cứu đồ sộ kia của cha có nguồn gốc từ đâu và lý do cha phải giấu nó khỏi sự truy tìm của thế giới. Cậu muốn biết tất cả, nhưng...
“Phía bên kia cũng đã có phản ứng với sức mạnh của chúng ta. Chị nghĩ họ đã lập xong [Ma trận triệu hồi]. Những thứ này chị sẽ giải thích với em sau, việc bây giờ chị em mình cần làm là chờ đợi một vật liên kết.”
Bạch Dương mờ mịt nhìn chị rồi nhìn xuống bức tranh dưới chân, nó vẫn đang phát sáng và dường như ngày càng mạnh hơn.
“Bạch Dương, hãy nhớ, dù có bị triệu hồi đến bất cứ không gian nào, khoảng thời gian nào, cũng đừng lo lắng cho chị. Chị cũng sẽ không lo lắng cho em, bởi chúng ta không thể biết mình sẽ bị triệu hồi đến đâu, cho nên hãy chuẩn bị tốt nhất.”
“Kim Ngưu...em không hiểu...vì sao...vì sao lại là chúng ta?”
Kim Ngưu ngước nhìn bầu trời bắt đầu cuộn mây đen và lồng lộng gió, khẽ lắc đầu thở dài:
“Nếu biết được, chị sẽ không bao giờ để em dính vào những chuyện như vậy. Nhưng bây giờ cả hai chúng ta đều cần phải vào cuộc tìm hiểu, chị mong...à không, chị chắc chắn em sẽ làm tốt việc này.”
Bạch Dương gật đầu rất nhẹ. Bỗng cậu thấy Kim Ngưu ngẩng phắt đầu lên, Bạch Dương nhìn theo. Từ trong không trung, hai chiếc phong bì rơi xuống với quỹ đạo bay bất thường, rồi hạ cánh chính xác xuống vị trí hai chị em đang đứng. Mỗi người đưa tay bắt lấy một cái.
Kim Ngưu hơi hít sâu, nhìn Bạch Dương nói:
“Đây có lẽ là vật liên kết. Mở nó ra đi.”
Nói rồi cô xé băng dán ở chiếc phong bì, Bạch Dương vội vàng làm theo. Chiếc phong bì chỉ có một tờ giấy màu xanh nhạt với hoa văn in nổi rất bắt mắt. Bạch Dương đọc nhanh dòng chữ in trên đó.
'Hỡi những con người mang sức mạnh của Thần! Nếu các người muốn thử sức với những trận chiến khó khăn hơn, nếu các người muốn tìm hiểu được bí mật đã bị chôn giấu hàng thế kỉ, hay chỉ đơn giản là muốn có một nơi mà sức mạnh của các người không phải là thứ kì dị. Hãy đến đây! Hãy gạt bỏ bạn bè, của cải, thế giới của mình để đến với Khu Vườn Nhỏ của chúng ta!'
-----------------------------------
“Cái quái---?”
“A...”
Quang cảnh xung quanh họ biến đổi mà không hề có một bước chuyển tiếp nào. Bạch Dương thấy bản thân đang rơi từ trên trời xuống, tai cậu ù đi và mắt thì khó khăn lắm mới hé ra được. Cậu cố gắng giữ bình tĩnh để phân tích tình hình. Ước tính thì từ chỗ cậu đang rơi đây vào tầm bốn hoặc năm nghìn mét giữa không trung. Áp lực từ không khí cũng đã giảm dần, dựa vào nó cậu xác định được còn cách mặt đất bao xa. Bạch Dương thầm tính toán cách hạ cánh an toàn nhất. Cậu bất tử, đây là điều duy nhất khiến cậu không lo trong giờ phút này. Nhưng nếu từ độ cao thế này, hẳn cậu sẽ gãy vài khúc xương chứ không đùa. Chắc Kim Ngưu sẽ--
Đúng rồi! Kim Ngưu đâu? Bạch Dương cố gắng mở căng mắt ra tìm kiếm nhưng vô ích, cậu không thể xác định được phương hướng lúc này. Và đang lúc mải tìm kiếm Kim Ngưu, Bạch Dương không để ý rằng cậu sắp chạm mặt đất từ lúc nào. Đến lúc nhận ra mình quá mất tập trung thì không kịp nữa, Bạch Dương lao ầm xuống.
May mắn cho cậu, nơi mà Bạch Dương đáp xuống là một hồ nước. Cậu ngoi lên khỏi mặt nước, định thần nhìn khung cảnh xung quanh. Đây là rìa ngoài của một khu rừng nếu cậu không nhầm. Cây cối rất lớn nhưng không rậm rạp, Bạch Dương không thấy bất kì sinh vật sống nào--Khoan đã, có người!
Bạch Dương nheo mắt nhìn vào bụi cỏ thấp phía bên phải hồ nước, cậu không xác định được là ai hay con gì nên không thể động đậy, tránh dứt dây động rừng. Hơn nữa cậu đang ở trong nước, hoàn toàn yếu thế nếu đối thủ thực sự muốn tấn công. Trong trường hợp đó cậu bắt buộc phải dùng đến sức mạnh mà cậu cố che giấu gần mười mấy thế kỉ nay.
Đúng lúc này, từ trong bụi cỏ, một bóng đen lao ra. Nó chạy rất nhanh, khiến cho Bạch Dương bất ngờ và nhất thời không theo kịp chuyển động của nó. Bóng đen hướng về phía Bạch Dương lao thẳng đến. Cậu chỉ vừa mới nhận dạng được nó, đã lại bị nhấn chìm xuống hồ nước lạnh giá lần thứ hai.
[Hệ trục thời gian thứ nhất]
Thông tin đối tượng thứ nhất
*
Tên: Bạch Dương
Tuổi: Unknown
Năng lực đặc biệt: Unknown
.
.
.
Thông tin đối tượng thứ hai
*
Tên: Kim Ngưu
Tuổi: Unknown
Năng lực đặc biệt: Unknown
[Hệ trục thời gian thứ hai]
Triệu hồi thất bại
---0---
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận