Cung điện Hemblinvha mấy ngày nay vì có sự xuất hiện của đủ các thế lực thù địch nhau, cho nên không khí ở ngóc ngách nào cũng tràn ngập căng thẳng. Mọi thứ dường như không hẹn nhưng lại cùng gặp, thoạt nhiên khiến Hemblinvha đã tăm tối nay lại càng âm u.
Kim Ngưu đã dừng chân rất lâu trước cái ban công bên cạnh sảnh chính lâu đài, mắt dõi về phương xa, hướng về phía dãy núi Tây Bắc. Từ chỗ cô nhìn đến, những hàng cây gỗ tùng quý hiếm vẫn sừng sững đứng nghiêm, mặc cho gió lạnh gào thét muốn cuốn phăng những vật cản chúng gặp trên đường đi. Đã từng có lúc Kim Ngưu nghĩ rằng, chấp niệm của cô với Thiên Yết cũng sâu như đám rễ của mấy cây gỗ tùng ấy. Chắc nịch và không thể bị lay chuyển dù có tác động lớn đến mức nào.
Sau buổi tối đó, đã tròn hai ngày Kim Ngưu không gặp lại ai trong số ba người Song Ngư, Thiên Yết hoặc Cự Giải. Ngoài việc người làm đúng bữa sẽ gọi cô ăn cơm và việc cô hoàn toàn tự do đi lại trong lâu đài cổ quái này cho Kim Ngưu biết được thực sự là bản thân đang ở một thế giới khác, còn nếu không, cô quả thật sắp cho rằng mình chỉ đang nằm mộng một giấc thôi. Kim Ngưu cũng không đụng mặt ai trong thế giới này nữa kể từ hai ngày trước, không một ai có linh cách ngang ngửa bọn họ.
Lâu đài Hemblinvha nói lớn không lớn nhưng nhỏ thì chắc chắn không nhỏ. Bài trí trong lâu đài này rất ‘gần gũi’, từ phòng này đến phòng kia đều là quãng đường ngắn không đáng kể và tất cả các hành lang đều có chung một đích đến là sảnh chính lâu đài. Dù Kim Ngưu có bất ngờ đi quá sâu vào một khu nào đó trong lâu đài, cô chỉ việc bước đi thẳng dọc hành lang, kiểu gì cũng sẽ ra sảnh chính, hiển nhiên không bao giờ lo bị lạc.
Kim Ngưu hơi nhúc nhích sau một thời gian đứng chôn chân tại ban công, kéo nhẹ tấm áo khoác bông dày sụ, cuối cùng quay người đi về phía sảnh chính.
Tiếng ngáy của con rồng đen sì tên Gigrekiga (cô cũng mới để ý đến nó gần đây) vẫn vang vọng khắp từng ngóc ngách. Dù đã hai ngày chưa gặp, thậm chí đến cái bóng cũng chưa nhìn thấy, nhưng Kim Ngưu càng không ngu ngốc cho rằng lâu đài này không còn ai ngoài cô.
Độ lưu chuyển dù rất nhỏ trong không khí cũng đủ khiến giống loài nhạy cảm như Kim Ngưu phát hiện ra, huống gì (những) kẻ này vốn cũng chưa từng muốn giấu giếm sự hiện diện của mình. Kim Ngưu vừa nghĩ vừa nhẹ nhàng ngồi xuống một trong những cái ghế ở sảnh lâu đài, mắt dõi theo Gigrekiga bên dưới mặt sàn bằng băng trong suốt.
Bất ngờ, Kim Ngưu ngẩng phắt lên, lập tức nheo mắt hướng về phía hành lang gần cửa vào sảnh chính, lông tơ trên người dường như dựng đứng hết cả lên. Cô thận trọng nâng người khỏi ghế, trực giác cho cô biết, người (hoặc vật) cô sắp chạm mặt đây, có thể--không, phải là chắc chắn mới đúng, chắc chắn sẽ là thực thể mạnh nhất mà cô từng gặp trong đời!
Kim Ngưu dần cảm nhận được sự thay đổi mãnh liệt trong dòng lưu khí, mọi thứ vẫn im lìm, nhưng thẳm sâu trong từng sự vật là biến chuyển dữ dội nhất. Không gian ảm đạm không báo trước bỗng dưng bị khuấy đảo bởi sức mạnh đáng kinh sợ. Kim Ngưu không dám động đậy, cô hiện tại chưa bao giờ sợ ý nghĩ phải cử động đến thế. Bởi cô biết, di chuyển dù chỉ là bước nhỏ nhất thôi cũng có thể kéo theo hệ quả khôn lường.
Thế rồi, trong sự hoang mang đến cực hạn của Kim Ngưu, Ma Kết không nhanh không chậm xuất hiện tại điểm nhìn của cô, khóe miệng nở nụ cười như có như không.
Kim Ngưu thoáng chốc cứng đờ, biểu cảm cứ tranh nhau xuất hiện trên khuôn mặt khả ái, dần dần vặn vẹo đến khó nhìn.
Chạy đi! Chạy thật nhanh! Đi đâu cũng được!
Nội tâm và đầu óc Kim Ngưu đều đang gào thét muốn cô tránh xa kẻ vừa đến. Nhưng bây giờ, có muốn đến thế nào, tứ chi chung thủy vẫn không chịu nhúc nhích. Linh cách kia...
Kim Ngưu không tài nào tin nổi vào mắt mình nữa. Máu nóng trào ngược gần như bức cô đến thở không nổi, cả người đến sức lực run rẩy cũng không còn. Cảm giác này chỉ xuất hiện khi chạm phải sinh vật đứng trên chuỗi sinh học.
Khu Vườn Nhỏ có một hệ sinh chuỗi cực kỳ phong phú, Kim Ngưu biết điều này. Những kẻ đi săn và những kẻ bị săn luôn được phân chia rõ ràng. Đứng đầu trên tất cả là [Năm loài mạnh nhất], và tầng cuối cùng là [Đọa thú]. Cô đã từng gặp được cả loài mạnh nhất và loài thấp nhất trong phòng nghiên cứu của cha cô từ rất rất lâu về trước. Dù sợ sệt trước giống loài quyền quý nhất trong cây sinh học của Khu Vườn Nhỏ, nhưng Kim Ngưu chưa bao giờ ý thức được sự chết chóc kéo đến gần kề tới như vậy.
Kẻ trước mắt Kim Ngưu đây, sinh vật này, thực thể này, vốn không bao giờ có thể xếp chung với bất cứ loài nào trong cái cây sinh học phong con-mẹ-nó phú mà Khu Vườn Nhỏ luôn tự hào kia! Chết tiệt, kẻ này mới chính là kẻ thống trị! Không một loài nào trong [Năm loài mạnh nhất] có khả năng đứng chung với kẻ này, không-một-ai!
“Sao vậy? Tôi tưởng người có thể vênh váo với [Ma Vương Cái Chết Đen] phải là người nổi bật một chút chứ? Mới có một tí áp chế như thế đã không chịu nổi?”
Ma Kết nhướng mày, đứng lại trước hành lang.
Kim Ngưu không hoàn toàn đứng thẳng, phải khó khăn (thực ra cô gần như đã dùng hết sức bình sinh cả một đời) để nhìn vào kẻ đằng trước. Cô cắn mạnh vào cánh môi nhợt nhạt để giữ bản thân tỉnh táo. Năng lực mà Kim Ngưu luôn tự hào (dù không nói ra) cũng không thể nào giúp cô được trong tình huống này.
Ma Kết lại cười càng sâu, chân nhẹ nhấc, cũng đồng thời khiến Kim Ngưu run bần bật. Hắn không di chuyển về phía Kim Ngưu, mà đơn giản chỉ đến một cái ghế gần với mình nhất, ngồi xuống.
“Ngồi đi, tôi muốn nói chuyện.”
Không động đậy.
Ma Kết cười trầm, thu lại phân nửa áp lực, hơi buồn cười nhìn đối phương bỗng chốc như trút được cả quả đất khỏi người, khuôn mặt mấy phút trước lạnh nhạt hờ hững giờ bất chấp đỏ bừng, cũng không giữ hình tượng nữa, trực tiếp ngã ngồi ra ghế ra sức hít thở.
Sau khi đợi Kim Ngưu hoàn toàn lấy lại nhịp thở, Ma Kết mới mở hờ mắt. “Tôi không ngờ rằng Tân Thuyết Nữ Vương có thể giương mắt chống đối Thiên Yết lại có vẻ mặt này đấy.”
Kim Ngưu không trả lời, ngược lại cũng không biết đáp lời như thế nào. Bởi mới phút trước thôi cô đang còn thở hồng hộc vì cỗ bức chế vô hình mà Ma Kết tạo ra. Cho nên Kim Ngưu lựa chọn tiếp tục im lặng trước giọng điệu mỉa mai của hắn.
Ma Kết không tức giận trước thái độ làm thinh của đối phương, thật sự là hắn cũng không quan tâm. Hắn vốn chỉ muốn đến nhìn thử người đã đắc ý “đè đầu cưỡi cổ” Thiên Yết thân yêu là loại gì. Kết quả bất quá có hơi hơi thất vọng. Nhưng cũng phải thôi, nếu không phải do Thiên Yết thương cô bé này đến mất thiên lý, cũng không bao giờ có chuyện Kim Ngưu ngang ngược đối chất với cô nàng như vậy.
Cuối cùng cũng là Ma Kết nhượng bộ trước, hắn không bao giờ có ý định dọa sợ Kim Ngưu đến mức này. Bởi vì trước nay năng lực của hắn đều phát tán ở mức độ như vậy, xung quanh lại cũng toàn người không bao giờ có thể bị ảnh hưởng bởi tí áp lực này cho nên cũng không ngờ đến là Kim Ngưu sẽ bị sốc dữ dội vậy.
Ma Kết không đắc tội nổi vợ của em trai, cho nên đành xuống nước nói một câu chả đâu vào đâu. “Coi như chưa gặp nhau đi.” Không thì đến Ma Kết cũng lo gánh không được hậu quả.
Định đi, bất ngờ bị giọng nói của Kim Ngưu giữ ở lại.
“...là ai? Anh là ai?”
Giọng cô khàn khàn, lại còn run rẩy đến khó tin. Nhưng Kim Ngưu cũng không chú đến nó nhiều, việc tìm lại được giọng nói đã tiêu hao gần hết sức lực của cô rồi.
“Ma Kết, chủ nhân của Hemblinvha.”
Nghĩ nghĩ, lại sửa lại, “Là chồng của chủ nhân Hemblinvha.”
Nhìn Kim Ngưu một chút, không thấy đối phương có động thái muốn hỏi hay nói thêm gì, cuối cùng hắn mới tiêu sái bước đi, rồi khuất hẳn sau hành lang tối gần cửa sảnh chính lâu đài.
Kim Ngưu ngẩn người, biết rằng thời điểm này có vẻ không thích hợp lắm, nhưng cô vẫn muốn cảm thán.
Song Ngư vậy mà kết hôn rồi...
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận