Lâu đài Hemblinvha
Song Ngư và Xử Nữ chốc chốc lại quay đầu nhìn nhau, rồi sau đó lại đồng thời nhìn về phía chị em Thiên Yết và Cự Giải.
Hiện tại trong phòng ngủ của Thiên Yết, Cự Giải đang được đặt nằm trên giường. Trong miệng cô vẫn lầm bầm rất nhiều thứ, đa phần là gọi tên Shihasska đại nhân – cha Song Tử.
Thiên Yết ngồi cạnh giường em gái, một tay cầm lấy bàn tay của Cự Giải, một tay đặt nhẹ lên trán cô.
Thiên Yết hơi nhíu mày cảm nhận sự hỗn loạn trong tâm thức em gái, hơi hơi căng thẳng. Tay cô đồng thời vận một chút tâm khí, sau đó từ chỗ bàn tay đang chạm trên trán Cự Giải khẽ tỏa ra làn khí màu lục đặc trưng của [Tước Đoạt].
Khoảng một phút sau, Cự Giải đã yên trở lại, cơ thể cũng thả lỏng hơn. Thiên Yết thu tay về, kéo chăn đắp thật cẩn thận cho em gái, lúc này mới đứng dậy và ra hiệu cho Xử Nữ Song Ngư ra ngoài.
"Tớ nghĩ [Tước Đoạt] sẽ không tác động lên con bé được lâu nữa đâu."
Vừa rời khỏi phòng, Thiên Yết đã lên tiếng, hướng Song Ngư mà nói. Song Ngư cũng trầm mặt gật đầu.
"Kết giới còn lại trong tiềm thức con bé còn lại rất ít, dù có là tớ cũng không thể giữ thêm được. [Tước Đoạt] vốn đã không hoàn toàn tác dụng với Giải, bây giờ lại là lúc linh lực của tớ cùng lúc bị phá vỡ từ nhiều phía. Tớ thậm chí đã chuẩn bị luôn một bài diễn văn giải thích với con bé rồi ấy."
Thiên Yết thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi. Gần bốn ngày nay cô trực bên cạnh Kim Ngưu, cũng chưa nghỉ ngơi được chút nào cho ra hồn.
Xử Nữ thấy cô đưa tay day day thái dương, cũng đau lòng ôm bả vai cô. Thiên Yết có được chỗ dựa, cũng không giả vờ chống chọi mà dồn cả trọng lượng vào trên người hắn.
Song Ngư nhìn hai người, bỗng hỏi ngược lại Thiên Yết.
"Scorie, cậu vừa nãy có nhắc đến việc linh lực của cậu đang bị phá hoại từ nhiều phía, nghĩa là sao vậy? Đừng nói với tớ..."
Song Ngư chợt khựng lại khi nghĩ đến tình huống vừa vụt qua trí não mình.
Thiên Yết dựng thẳng thân người dậy khỏi Xử Nữ, khẽ ừ bằng âm mũi. Song Ngư quả thật thà tin rằng mình bị điên, cũng không muốn chấp nhận lời khẳng định từ cô.
"Vậy là...có thể trong thời gian sắp tới, phong ấn ký ức của Sư Tử và Thiên Bình cũng sẽ...sẽ bị phá vỡ phải không?"
"Tớ thật sự đã rất cố gắng. Mấy ngàn năm nay phong ấn này vốn đã luôn biến động. Đặc biệt từ sau khi tớ bị nhốt trong Kết Giới sau vụ tận diệt gia tộc thì phong ấn ấy ngày càng yếu đi. Hơn nữa, chấp niệm của Sư Tử với Nhân Mã là quá lớn, lớn đến mức cậu sẽ không thể tưởng tượng nổi đâu."
Thiên Yết nặng nề phát ngôn.
"Vậy vài trăm năm gần đây nó đã có dấu hiệu bị phá vỡ rồi sao?". Song Ngư mơ hồ hỏi.
Lắc lắc đầu, Thiên Yết phủ nhận. "Không, là từ khi bắt đầu nó vốn đã không giữ được rồi. Sư Tử là một người cố chấp, cậu cũng biết điều này mà. Anh ấy có chấp niệm với Nhân Mã, nhưng đồng thời cũng mang nợ với tình yêu của Giải Giải. Còn có, thiếu Thiên Bình một lời giải thích xác đáng."
Xử Nữ đang im lặng nhìn hai người nãy giờ nghe đến câu này bất ngờ lên tiếng.
"Quả thực việc phong ấn ký ức của [Tước Đoạt] bị phá vỡ chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi. Tuy nhiên, hai người nói từ nãy đến giờ có phải quên mất một nhân tố quan trọng khác rồi không?"
Song Ngư phản ứng với lời của hắn gần như ngay lập tức.
"Song Tử sẽ không để nó xảy ra đâu..."
Đúng vậy, một nhân vật khác cũng có chấp niệm lớn không kém với Nhân Mã là Song Tử. Làm sao có chuyện anh ấy sẽ để Sư Tử làm loạn dễ như vậy sau bao nhiêu công sức bỏ ra như thế.
Song Ngư thở mạnh một trận, đầu đau như muốn nứt. Cuối cùng dứt khoát không nghĩ ngợi nữa, vừa quay người trở lại sảnh chính lâu đài vừa nói với vợ chồng Xử Nữ Thiên Yết.
"Em nghĩ hai 'anh chị' cũng nên đi nghỉ đi, Mã Mã đã vào canh chừng Tau cùng Ari rồi. Scorie, cố quá không phải là cách."
Song Ngư ngắt ngay Thiên Yết đang muốn phản bác bằng một câu nói nghe qua có vẻ không nặng không nhẹ, nhưng tính uy hiếp rất cao.
Ý là, nếu Thiên Yết không chịu tự nguyện nghỉ ngơi, thì cô sẽ dùng vũ lực khiến Thiên Yết thực sự 'đi nghỉ' luôn.
Cuối cùng dưới sự khuyên bảo của Xử Nữ và ánh mắt cảnh cáo của Song Ngư, Thiên Yết thỏa hiệp, quay trở về nghỉ ngơi.
Đương nhiên, là ở phòng của Xử Nữ.
Song Ngư nhìn bóng hai người hoàn toàn khuất sau hành lang, khẽ cười. Cô đã thấy ánh mắt lấp lánh một chút vui mừng của anh trai rồi đấy nhé. Xử Nữ nhìn vậy thôi mà dễ đoán khủng khiếp.
Lần nữa trở lại sảnh chính lâu đài, Song Ngư đã thấy đức ông chồng của mình đang ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần trên ngai vàng.
Ma Kết không cần mở mắt cũng biết Song Ngư vừa xuất hiện, hắn khẽ nhếch miệng.
"Em muốn nói chuyện gì? Hiện tại anh đang rất rảnh."
Song Ngư nhùn nhún vai, cũng không đi lên ngai vàng mà chỉ ngồi ngay tại cái ghế đầu tiên trong hai hàng ghế trong sảnh. Cô chẳng vội vàng nói chuyện, chỉ chớp mắt nhìn Ma Kết từ ghế ngồi của mình.
Nhìn mãi, bất chợt nhận ra Ma Kết mấy mươi nghìn năm cuối cùng cũng có chút thay đổi trên khuôn mặt. Song Ngư nhớ lại lần đầu hai người gặp nhau tại khu chợ khoáng thạch rất lâu về trước, âm thầm đem hình tượng Ma Kết lúc đó với hình ảnh Ma Kết bây giờ đặt chồng lên nhau.
Cô khẽ cười một chút, mở miệng với hắn.
"Em không muốn nói chuyện. Em vẫn tưởng anh đang ở phòng nên không muốn vào làm phiền, ai ngờ anh lại ngồi đây."
Ma Kết nghe xong thì ngóc đầu khỏi thành ghế, hắn nhăn mày lườm Song Ngư bên dưới.
"Em vừa nói gì?"
Song Ngư nghiêng đầu đi, chột dạ gãi gãi cái tai hơi nhọn của mình.
"Từ khi nào mà chúng ta lại làm phiền nhau được vậy?"
"Ai dà, anh thôi đi. Sao lại cứ trẻ con vậy không biết. Em không phải là ý phiền đó."
Ma Kết hừ mạnh. Hắn mới không tin ấy.
"Lãnh Tôn, lên đây."
Song Ngư quay đầu nhìn hắn, miễn cưỡng không muốn cử động. Nhưng chỉ kéo dài được vài giây, cuối cùng vẫn là đứng lên đi về phía hắn.
Song Ngư ngồi cùng Ma Kết trên ngai vàng, lại theo thói quen dồn hết trọng lượng của mình lên người hắn, cũng không cảm thấy việc này có gì lạ. Tuy nhiên đã lâu rồi không thấy hắn gọi tên cô như vậy.
Lãnh Tôn là tên linh cách, cũng là tên Vương hiệu của Song Ngư. Ma Kết trước nay chỉ gọi vậy khi hắn thực sự nghiêm túc. Hoặc là cực kỳ tức giận.
"Em biết nói vậy anh sẽ giận mà, phải không?"
Ma Kết ôm Song Ngư, tay theo quán tính lại vuốt vuốt tóc cô, khẽ nói. Song Ngư bĩu môi gật đầu.
"Thế em có chuyện gì? Là gì mà người như em lại không về phòng, lại còn định ra đây ngồi tự suy ngẫm vậy?"
Phải nói rằng Song Ngư yêu phòng ngủ của mình đến phát điên. Đến mức mọi người nếu không thấy cô, nơi đầu tiên đến tìm chính là phòng ngủ. Cũng không nghĩ ra nơi nào khác có thể khiến cô gắn bó đến như vậy.
"Là chuyện của đám Song Tử với Sư Tử ấy. Scorie bảo rằng [Tước Đoạt] sẽ không giữ được lâu nữa."
"Em lo sao?"
Lắc lắc đầu, "Không phải chỉ lo về chuyện này. Là chuyện về Vương Thần Chiến nữa cơ. Vir có thể sẽ không tha thứ được cho Sansadra."
Ma Kết không trả lời cô ngay, hơi rơi vào trầm lặng. Đến mãi một lúc sau mới chầm chậm thở dài.
"Sẽ không ngăn được."
Song Ngư gật đầu. Cô biết rõ.
Vương Thần Chiến chắc chắn sẽ phải diễn ra lần nữa. Bởi vì trật tự Khu Vườn Nhỏ cần phải được tái thiết lập. Và cuộc chiến là cái dĩ nhiên phải xảy ra nếu muốn làm điều đó.
Không sớm thì muộn, Xử Nữ nhất định sẽ khai chiến với Sansadra và Thần Hội. Rất nhiều bí mật sẽ không còn giữ được nữa. Lúc ấy có khi không chỉ là ngoại chiến, mà nội chiến thậm chí còn có khả năng xảy ra cao hơn ấy chứ.
"Nhưng em không phải lo, anh sẽ chu toàn mọi v—"
"Anh đừng có mà gánh vác một mình. Em vẫn còn quyền lực đấy nhé. Chưa kể cũng rất mạnh nữa."
Song Ngư ngắt lời trấn an của chồng cái rụp. Mặt hơi vênh lên theo bản năng muốn chứng tỏ. Điều này làm Ma Kết phá ra cười. Hắn nhéo mũi cô một cái, trách móc.
"Đang lãng mạn vầy mà em cũng phá cho được."
"Hứ, anh mới phá. Anh là quỷ ấu trĩ. Tưởng cái gì mình cũng lo được sao? Với em thì anh không vạn năng được vậy đâu."
Ma Kết nghe cô nói, vòng tay không nhanh không chậm khẽ siết lại. Song Ngư vẫn đang thao thao bất tuyệt cái gì đó, cũng không hề để ý động tác này.
Đúng vậy, vì không vạn năng được đến mức ấy, cho nên khi còn có thể, anh mới muốn đem hết những thứ tốt nhất đến cho em. Bởi không vạn năng được như vậy, cho nên khi những thứ tồi tệ chưa chạy đến tìm em, mới muốn gọn gàng xử lý chúng. Để mỗi sáng thức dậy về sau này, em sẽ không phải lo nghĩ khi nào thì chiến tranh và mất mát xảy ra, mà chỉ cần băn khoăn hôm nay mặc gì ăn gì thôi. Vì không vạn năng cho nên, khi còn có cơ hội, muốn mang toàn bộ thế giới đến trước mặt em, chu toàn cho em, không để em chịu khổ.
Ma Kết cứ một mình suy nghĩ, nhìn cái miệng đang nói lung tung của Song Ngư một lúc, cuối cùng không nhịn được hôn một cái.
Song Ngư cũng không phản kháng, rất tận hưởng sự yêu thương của hắn.
"Hì, anh đó, vẫn là không thắng được mới lại chơi xấu nha, chặn lời em."
Ma Kết nhìn cô cười, cũng hưởng ứng. "Phải rồi, anh—"
Hắn dừng khựng lại, Song Ngư cũng bất chợt dựng thẳng người nhìn về phía hành lang dẫn về dãy phòng ngủ.
Có một sức mạnh rất đáng sợ vừa xuất hiện, dù chỉ một thoáng chốc, nhưng quả thực đã làm cả lâu đài Hemblinvha chấn động.
Ma Kết và Song Ngư nhìn nhau, cùng đứng dậy đi về phía phòng ngủ của Kim Ngưu.
---
Khi hai người đến nơi cũng là lúc Xử Nữ và Thiên Yết chạy tới. Tất cả không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Cả Ma Kết mạnh mẽ vậy vậy mà cũng khó có thể nói rằng mình không run.
Phải, hắn run! Thực thể mà không sinh vật Khu Vườn Nhỏ nào dám phản kháng, đang run!
Cánh cửa mở ra, Thiên Yết đi vào trước tiên.
Tình trạng căn phòng vẫn hoàn toàn bình thường, không có cái gì bị xô đổ hay có dấu vết lộn xộn. Kim Ngưu vẫn đang nằm rất yên tĩnh trên giường.
Tuy nhiên hai người khác đáng lẽ đang phải ngồi canh chừng cô là Nhân Mã và Bạch Dương thì lại không có ở chỗ cũ.
Ở phía cuối giường của Kim Ngưu đang nằm, Nhân Mã đang chĩa mũi kiếm vào Bạch Dương ngã ngồi dưới sàn. Không khí đông đặc đáng sợ. Tay cầm kiếm của Nhân Mã vậy mà run cầm cập, có cảm tưởng rằng thanh kiếm sẽ rơi ra ngay sau đó.
Thiên Yết nhìn tình cảnh trước mặt, lại nhìn khuôn mặt hoảng sợ tột độ của Nhân Mã và cái đầu đang cúi gằm của con trai, đành lên tiếng.
"Mã Mã, trước tiên...cậu thu lại kiếm và linh cách được không?"
Hiện tại linh cách của Nhân Mã đang cực kỳ giao động, hắc thuật đang bắt đầu tràn ra, mắt trái của cô ấy cũng đã chuyển màu. Giới hạn linh cách không còn. Tức là Nhân Mã đã mở ra tầng cuối cùng của linh cách rồi.
Nghe Thiên Yết nói xong, Nhân Mã cứ như vừa bừng tỉnh khỏi thế giới nào đó, lúng túng lập cập hạ kiếm và thu hồi linh cách, bần thần đứng sang một bên, mắt nhìn chằm chằm sàn nhà.
Ngay lúc cô thu liễm lại toàn bộ sát khí, Xử Nữ và Ma Kết lập tức chạy đến bên Bạch Dương. Thiên Yết bị Song Ngư giữ lại.
Giọng hỏi trầm trầm của Ma Kết vang lên sau một lúc xem xét.
"Ari, con không sao chứ?"
Bạch Dương vẫn không ngẩng đầu lên, không ai thấy được cảm xúc của cậu. Nhưng thân hình đang lung lay và bàn tay vẫn toàn lực nắm chặt để không run lên của cậu đã bán đứng chủ nhân.
Xử Nữ đau lòng vỗ nhẹ lên đầu cậu rồi lại vòng tay kéo cậu vào người mình.
"Ổn rồi, cha ở đây với con."
Bạch Dương bám víu vào người cha, thầm thì.
"Con không cố ý. Con vốn đã không hoàn toàn điều khiển được nó. Không phải con muốn hại ai cả, chỉ là, chỉ là, chỉ là...con—"
"Cha biết, cha biết."
"...Vâng.", cậu yếu ớt đáp lời.
Hiếm khi Bạch Dương mới trở nên yếu đuối như thế. Cậu nhận thức được sức mạnh đáng sợ trong người mình từ khi còn rất nhỏ, còn được Ma Kết dạy cho cách kiềm chế nó. Nhưng nhiều lúc nó vẫn đột ngột muốn phá bỏ phong ấn chui ra.
Linh cách Diệt Thần chính là linh cách mà Cửu Giới sẽ không muốn nó xuất hiện chút nào. Hiện tại nó đang được phong bế, nhưng ai biết được khi nào thì nó sẽ thoát khỏi kìm hãm chứ. Tần suất xuất hiện các dấu hiệu nó muốn phá bỏ phong ấn ngày càng nhiều. Đây là việc mà không bất kì ai trong bọn họ, kể cả hai kẻ đang chế ngự là Ma Kết và Xử Nữ, muốn nó xảy ra.
Song Ngư nhìn toàn cục, sau đó đưa mắt dõi theo cơn bão tuyết lại đang kéo đến mạnh mẽ hơn phía bên ngoài, trong lòng là cảm giác lo âu không ngớt.
Định mệnh, đang đến rất gần.
-------
*Thời Đại Tân Sinh: xin lỗi vì lỡ quên không hệ thống lại các Thời đại trong dòng thời gian của Khu Vườn Nhỏ cho các bạn, nên tớ sẽ nói thật gọn cho các bạn hiểu nhé. Khu Vườn Nhỏ đã tính tới thời điểm hiện tại đã trải qua chín Thời Đại chính:
1. Khai Hoang: lần đầu tiên Khu Vườn Nhỏ xuất hiện trong trục thời không của Cửu Giới.
2. Thần Tổ: thời kì đầu tiên mà các sinh vật có sự sống đơn giản nhất bắt đầu xuất hiện tại Khu Vườn Nhỏ.
3. Hợp Nhất: thời kì các Loài Mạnh Nhất lần lượt xuất hiện.
4. Tông Hệ: thời kì các Loài Mạnh Nhất xây dựng hệ sinh thái của Khu Vườn Nhỏ.
5. Chính Hệ (Phân Loài): thời kì các loài từ yếu nhất đến mạnh nhất tự trị và xây dựng xã hội của riêng từng loài.
6. Phân Cấp: thời kì đầu tiên xuất hiện chiến tranh và hệ thống cấp bậc trong Khu Vườn Nhỏ.
7. Phân Tầng: thời kì các loài lập ra các hệ thống tầng để phân cấp sức mạnh, tầng càng ít số thì càng mạnh.
8. Tân Sinh: thời kì bắt đầu thành lập các Community và những Vương Triều cai trị đầu tiên trong Khu Vườn Nhỏ. Ngoài ra cuối thời kì Tân Sinh là khoảng thời gian các Phương dần được hình thành và phân chia rõ ràng.
9. Cộng Đồng: thời kì hiện tại trong truyện, là thời kì hệ thống các Community được phát triển theo hướng cộng đồng hóa. Trong thời Tân Sinh, việc lập nên các Community là để có một tổ chức có thể điều hành các cộng đồng người của một tầng. Nhưng sau thời Tân Sinh, các Phương dần có tổ chức, thì hình thái ban đầu của Community cũng thay đổi, từ hướng độc quyền sang hướng cộng đồng. Tức là không cần cứ phải lãnh đạo một Phương hoặc một tầng thì mới được thành lập Community, mà bây giờ bất cứ ai nếu có đủ điều kiện theo luật thì đều có thể lập Community cho riêng mình.
Nếu mà quá khó hiểu thì các bạn có thể bỏ qua không cần nhớ, chỉ cần biết đó là tên của một thời đại trong lịch sử Khu Vườn Nhỏ là được rồi
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận