- Sinh Tức hoàn?
- Ba viên?
Nghe thấy hắn nói như thế, mấy người Trịnh Dương, Triệu Nhã lập tức hít thở dồn dập.
Sinh Tức hoàn là đồ vật đặc hữu của Hồng Thiên học viện, ngay cả luyện đan sư công hội cũng không mua mua được. Nó có thể giúp tốc độ hấp thu linh khí của võ giả tăng nhanh, khiến cho người ta nhanh chóng tiến bộ.
- Trương lão sư vì chúng ta đã làm nhiều chuyện như vậy, lại không cầu báo đáp. Người làm học sinh chúng ta cũng có thể vì người mà làm một cái gì đó!
Ánh mắt Trịnh Dương rất là kiên định.
Từ nhỏ đến lớn hắn đều một mình tu luyện, khổ sở nghiên cứu. Vốn tưởng rằng khi đến học viện, lão sư cũng chỉ chỉ điểm nghi hoặc, giải quyết vấn đề... Nhưng, Trương lão sư lại khiến cho hắn rất nhiều cảm giác ấm áp và không tầm thường.
Vì hắn mà sáng tạo công pháp phù hợp, chỉ điểm chỗ thiếu hụt bên trên của tu hành, vì giúp bọn họ tăng cao thực lực mà thậm chí còn mạo hiểm đi luận đan...
Tất cả tất cả, đều khích lệ, cảm động đối với hắn từ nội tâm.
- Có khả năng Trương lão sư sẽ không quan tâm tới những tư nguyên này, thế nhưng... Tất cả lão sư đều được phát mà chỉ có người không có, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm. Làm học sinh, bất kể thế nào chúng ta cũng phải tranh!
Triệu Nhã cũng cắn chặt răng.
Trương lão sư có thể tiện tay đưa Hàn Dương Mẫu thảo giá trị mười vạn ra, mặc dù Sinh Tức hoàn không tệ, thế nhưng chắc chắn sẽ không được người đặt vào trong mắt, nhưng... Chuyện này đã không phải là vấn đề tài nguyên, mà là mặt mũi.
Nhiều lão sư như vậy đều có, mà chỉ người không có, nếu chuyện này truyền đi, tôn nghiêm ở đâu?
Nếu người có việc không có ở học viện, như vậy... Lão sư, mặt mũi của người, những học sinh như chúng con sẽ vì người mà tranh!
Tôn nghiêm của người, chúng con sẽ bảo vệ thay người!
Ánh mắt đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương, Lưu Dương kiên định, không có chút chần chờ và dao động nào.
- Được, chúng ta khiêu chiến Học Chiến thai!
Gật đầu đồng ý, Trịnh Dương gỡ trường thương từ phía sau lưng xuống, từng đoạn từng đoạn được kéo lên, cổ tay rung lên mang theo thanh âm nghẹn ngào, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy lên.
- Đây chính là do các ngươi tự lựa chọn, đừng hối hận!
Chu Thiên chợt cười gằn, bàn tay lớn vẫy một cái, nói:
- Đi ra đi, có người muốn khiêu chiến các ngươi, đây là lúc để cho bọn họ đẹp mặt. Chỉ cần đánh thắng bọn họ, ta sẽ cho mỗi người các ngươi một phần Sinh Tức tán!
Soạt Soạt Soạt!
Nương theo tiếng quát, một đám người đi tới, tất cả đều là học sinh mới của năm nay, có tới bốn, năm mươi người.
- Học sinh của ta tổng cộng có bốn mươi bảy người, ta không quan tâm các ngươi có mấy người. Chỉ cần vượt qua tất cả bọn họ thì coi như thắng!
Khóe miệng Chu Thiên giương lên.
- Bốn mươi bảy...
Khóe miệng mấy người Triệu Nhã, Trịnh Dương nhếch lên.
Hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ tới, vị này lão sư mới năm nay lại có thể có thể thu được nhiều học sinh như vậy.
- Đánh đi, không thể mất mặt!
Học Chiến thai có quy củ của Học Chiến thai, có thể lựa chọn xa luân chiến, cũng có thể lựa chọn đồng thời đối chiến với nhiều người. Chỉ cần có thể đánh bại tất cả học viên của vị lão sư này thì coi như thắng lợi.
Nếu đã đưa ra lựa chọn, như vậy cũng không gì phải do dự.
Thân thể nhảy lên, Trịnh Dương dẫn đầu nhảy lên võ đài.
Sưu!
Lập tức, một người học viên của Chu Thiên cũng nhảy lên.
Chiến đấu trực tiếp bắt đầu.
...
- Chu Thiên?
Nhanh chân đi về phía trước, sau khi nghe Viên Đào giải thích xong, Trương Huyền cau mày.
Vị lão sư này bất kể là tiền thân hay là sau khi sống lại hắn cũng chưa đắc tội qua a, vì sao đối phương lại cố ý nhằm vào mình chứ?
Tuy rằng so với bên ngoài học viện rất yên bình, thế nhưng cũng là giang hồ, có đủ loại minh tranh ám đấu. Nhưng hắn ta là lão sư của phòng học sinh, lại không có bất luận xung đột lợi ích gì với bản thân. Dưới tình huống phát này cũng được, không phát cũng được này, rất nhiều vị lão sư sẽ không chọn không nể mặt mũi như vậy.
Huống chi mới vừa lật đổ chủ nhiệm, các học sinh cũng không biết nhiều, làm lão sư, nhất định đã biết được tin tức. Lúc này còn cố ý gây phiền phức, đây không phải là cố ý hay sao?
- Con nghe nói... Hắn từng là học sinh của Thượng Thần trưởng lão, có thể ở lại làm lão sư cũng là một tay người sau xử lý...
Viên Đào nói ra tin tức không biết nghe được từ nơi nào.
- Thì ra là như vậy!
Như vậy thì mới giải thích thông được.
Bản thân Trương Huyền khiến cho Thượng Thần trưởng lão bị mất chức vị chủ nhiệm phòng giáo dục, thậm chí còn có thể bị giáo sư công hội xử phạt. Làm học sinh của hắn, đương nhiên phải nghĩ biện pháp ra mặt thay lão sư.
- Chỉ là, mặt của ta... Không phải dễ đánh như vậy!
Biết được nguyên do, Trương Huyền khẽ lắc đầu một cái.
Muốn đánh mặt của ta, cũng không phải là không thể, thế nhưng... Phải nhìn xem tay của ngươi, có đủ cứng hay không!
...
Phanh! Phanh! Phanh!
Liên tục mạnh mẽ đánh mấy quyền vào trên lưng, Trịnh Dương cảm thấy miệng mình ngọt đi. Dường như bàn tay nắm chặt trường thương cũng có chút mềm đi.
Trải qua mấy ngày tiến bộ, tu vi của hắn đã lần thứ hai gia tăng lên một đoạn dài. Học sinh của Chu Thiên lão sư không phải là đối thủ của hắn. Chỉ là hắn không chịu nổi số lượng nhiều!
Đây đã là người thứ năm rồi, hắn có chút không kiên trì được nữa.
Nếu như chỉ là xa luân chiến đơn thuần thì cũng không đến mức mệt nhọc như thế. Dường như đối phương đã sớm có dự mưu. Khi giao đấu với hắn, từng người từng người di động ở chung quanh, căn bản không chính diện giao phong, mục đích chính là tiêu hao thể lực của hắn.
- Chịu đựng, nhất định phải kiên trì!
Trịnh Dương cắn chặt răng, dùng hết chút sức lực cuối cùng, trường thương run lên, đánh bại học viên thứ năm.
- Ha ha, không kiên trì được nữa rồi sao?
Cười to một tiếng, tên học sinh thứ sáu nhảy tới, một chân đá vào ngực. Trịnh Dương liên tục lùi về sau bảy, tám bước, nếu không phải có một luồng ý niệm kiên trì, sợ rằng hắn đã sớm rớt xuống giao đấu thai rồi.
- Không kiên trì được thì đừng có đứng trang bức ở chỗ này đi. Dám khiêu chiến tôn nghiêm của Chu lão sư chúng ta, cút xuống đi!
Tên học viên thứ sáu cười gằn một tiếng, tay cầm trường côn rồi đánh tới.
Nhìn tốc độ lần này, một khi bị đánh trúng tuyệt đối sẽ bị thương nặng.
- Ngăn cản...
Vẻ mặt dữ tợn, Trịnh Dương muốn giơ trường thương trong tay lên để ngăn cản, thế nhưng hắn lại phát hiện ra trước sau mình vẫn chậm một bước.
Hắn biết một côn này sẽ đánh trúng mình, hắn không còn biện pháp gì khác cho nên không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt lại.
Vốn hắn tưởng rằng mình sẽ lập tức miệng phun máu tươi, từ trên Học Chiến thai rơi xuống dưới. Thế nhưng không nghĩ tới đợi nửa ngày cũng không có động tĩnh. Hắn vội vàng mở mắt ra thì đã lập tức nhìn thấy một hình bóng không cao lớn lắm, thế nhưng lại kiên định khiến cho người ta có thể tin cậy đang đứng ở phía trước.
Trường côn của tên học viên thứ sáu đang điên cuồng đánh tới lại bị hắn kẹp vào giữa hai ngón tay, bất kể đối phương dùng sức thế nào cũng không thể tránh thoát.
- Trương lão sư...
Chỉ liếc mắt nhìn qua thì hắn đã nhận ra được.
Đạo thân ảnh trước mắt này chính là Trương Huyền lão sư.
Người... Không phải người không ở học viện hay sao? Làm sao lại đến đây rồi...
Người dùng ngón tay kẹp lấy côn của đối phương quả thực là Trương Huyền. Hắn đi theo phía sau Viên Đào, vừa tới đến đã nhìn thấy cảnh này cho nên lập tức nhảy tới.
Còn chừng mười ngày nữa chính là ngày đánh cược cùng Lục Tầm lão sư, này mấy tên tiểu tử này không thể bị tổn thương, bằng không cũng đừng mong đánh cược gì nữa!
Chu Thiên bởi vì Thượng Thần bị mình lật đổ cho nên căm hận trong lòng. Hắn biết mình không phải là đối thủ của Trương Huyền cho nên cố ý dùng ngôn ngữ làm mấy người Trịnh Dương tức giận, chỉ sợ cũng là có ý đồ này.
Chỉ cần đám người Trịnh Dương bị thương, khi sư giả bình trắc hắn sẽ phải thua không thể nghi ngờ.
Bởi vậy, thấy thời gian không kịp, hắn trực tiếp nhảy qua.
- Trương Huyền, ngươi có ý gì vậy? Học sinh của ngươi muốn tiến hành khiêu chiến Học Chiến thai, thân là lão sư, ngươi còn muốn ra tay đối với học trò của ta hay sao?
Nhìn thấy hắn xông lại, Chu Thiên không có bao nhiêu bất ngờ, hai mắt sáng lên.
- Ra tay đối với ngươi học sinh của ngươi? Ngươi cả nghĩ quá rồi!
Ngón tay búng một cái, trường côn của đối phương lập tức bị cắt thành vài đoạn, Trương Huyền vỗ tay một cái, mí mắt khẽ nhấc lên.
- Vậy ngươi nhảy lên Học Chiến thai là có ý gì? Chẳng lẽ muốn đổi ý? Chỉ là, dường như đã chậm, mấy vị học sinh này của ngươi đã đồng ý khiêu chiến Học Chiến thai, hơn nữa đã làm cho năm vị học sinh của ta bị tổn thương. Cho nên tỷ thí ngày hôm nay cũng phải tiếp tục, không tiếp tục cũng phải tiếp tục, không thể thuận theo ngươi! Trừ phi...
Nói đến đây, khóe miệng Chu Thiên nhếch lên, cười lạnh:
- Trừ phi, chính ngươi chịu thua, thừa nhận học sinh của ngươi không bằng học sinh của ta!
- Không thể chịu thua!
- Ngày hôm nay coi như dùng hết toàn lực, chúng ta cũng sẽ chiến thắng...
Nghe thấy đối phương trào phúng trần trụi, mấy người Trịnh Dương xiết chặt nắm đấm, sắc mặt đỏ lên.
Nếu như ngày hôm nay chịu thua thật, như vậy sau này bọn họ cũng không thể ngẩng đầu lên được ở học viện nữa.
- Chịu thua?
Trương Huyền lắc lắc đầu:
- Ngươi chưa tỉnh ngủ hay sao?
- Hừ, đã như vậy thì lại tiếp tục, kính xin Trương lão sư xuống cho!
Chu Thiên vung ống tay áo:
- Học sinh giao đấu với nhau, lão sư như ngươi nhúng tay vào khó tránh khỏi có chút lấy lớn ép nhỏ a!
- Đừng có gấp!
Trương Huyền khẽ mỉm cười, nói:
- Ta không chịu thua, cũng không nói muốn tiếp tục giao đấu trên Học Chiến thai!
- Không tiếp tục? Tỷ thí trên Học Chiến thai đã bắt đầu, sẽ không thể dừng lại. Hiện giờ mới hối hận cũng đã chậm.
Chu Thiên hừ lạnh nói.
- Quyết định của học trò ta là của ta, nếu bọn họ khiêu chiến Học Chiến thai, đương nhiên ta không có gì để hối hận!
Trương Huyền nhìn sang mấy học sinh của mình, nói:
- Chỉ là... Ta cảm thấy khiêu chiến Học Chiến thai nho nhỏ quá vô vị, không bằng trực tiếp đếnSư Chiến thai, không biết ngươi có dám đồng ý hay không?
- Cái gì? Khiêu chiến Sư Chiến thai? Không phải tên này điên rồi đó chứ?
- Có phải là đầu óc có vấn đề hay không?
- Sư Chiến thai là học sinh khiêu chiến lão sư, mấy học sinh của hắn vừa nãy ta cũng đã nhìn qua. Khiêu chiến Học Chiến thai cũng khó mà thắng lợi được mà còn muốn khiêu chiến lão sư? Đây không phải là nằm mơ hay sao?
...
Các lão sư khác và học viên khác của phòng học sinh nghe thấy Trương Huyền nói, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm, sững sờ tại chỗ.
Học Chiến thai, học sinh bất mãn đối với lão sư thì có thể khiêu chiến tất cả học sinh dưới trướng bọn họ, bức ép nhận sai. Mà Sư Chiến thai là nơi học viên trực tiếp khiêu chiến vị lão sư này, một khi thắng lợi, nhận sai chỉ là thứ yếu, bất kể là tôn nghiêm hay là mặt mũi, đều sẽ phải chịu sỉ nhục rất lớn.
Đương nhiên, học sinh có đẳng cấp thấp hơn lão sư không ít, chiến đấu không thể thắng được. Cho nên vì công bằng, đối chiến ở Sư Chiến thai, nhất định lão sư phải hạ thấp tu vi, giống như học sinh vậy.
Dù vậy, cũng không phải là công bằng thật sự.
Người có thể làm lão sư, bất kể là tầm mắt, nắm giữ đối với chiến đấu đều hơn xa học viên, coi như là cùng cấp bậc thì người sau cũng không thể thắng lợi được.
Không những mọi người sửng sốt, ngay cả mấy người Trịnh Dương, Triệu Nhã cũng lảo đảo một cái, suýt chút nữa đã ngất đi.
Vốn bọn hắn thấy mấy người mình khiêu chiến Học Chiến thai đã đủ coi trời bằng vung, không biết trời cao đất rộng rồi. Thế nhưng Trương lão sư càng lợi hại hơn, vừa mở miệng đã là Sư Chiến thai...
Người... Đang đùa hay sao?
Vị Chu Thiên lão sư này, tuy rằng ở trong chư vị lão sư không có tu vi cao, chỉ là võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh sơ kỳ. Thế nhưng... Cũng là lão sư thật sự, không phải là tồn tại mà những tiểu nhân vật nhất trọng Tụ Tức cảnh như bọn họ có thể chiến thắng.
- Sư Chiến thai? Ngươi muốn để cho những học sinh này khiêu chiến ta?
Chu Thiên có cảm giác như đang được nghe chuyện cười êm tai nhất trên thế giới.
- Sao vậy? Không dám sao?
Trương Huyền nhìn sang hắn.
- Ha ha, là chính ngươi muốn chết!
Chu Thiên cười to một tiếng, nói:
- Được, ta đồng ý, nếu như ngươi thắng, ta có thể trực tiếp cho ngươi mười viên Sinh Tức hoàn, nhưng nếu như thua... Khà khà, cũng không cần ngươi phải giao ra đồ vật gì cả, chỉ cần trực tiếp quỳ xuống cho ta là được!
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận