Nếu như để cho Trương Huyền thấy cảnh này, nhất định hắn sẽ trực tiếp ngất đi.
Giáo sư minh tinh Lục Tầm nổi danh nhất Hồng Thiên học viện không ngờ lại là nhi tử của Lục Trầm, người ngang hàng nói chuyện với hắn...
Có khả năng chính là bởi vì biết những chuyện này cho nên Hoàng Ngữ mới cân nhắc xem có nên nói hay không, trên mặt nàng mang theo vẻ chần chờ.
Cũng đúng, phụ thân ngươi ngang hàng luận giao với người ta, còn muốn tạo quan hệ tốt mà ngươi lại muốn đưa người ta vào chỗ chết... Nói ra phụ thân ngươi không tức giận mới là lạ, không bùng nổ tại chỗ cũng đã tốt lắm rồi.
- Ta sẽ đi tìm nghiệt súc này, bảo hắn chịu thua...
Rống một tiếng, Lục Trầm đại sư đứng dậy, nổi giận đùng đùng muốn xông ra ngoài.
Còn chưa đi ra cửa phòng thì đã thấy quản gia Thành Bá sốt ruột nhanh chân đi vào.
- Lão gia, bệ hạ phái người đưa tin...
Vừa vào cửa thì Thành Bá đã trực tiếp mở miệng.
- Đưa tin tới sao?
Lục Trầm hơi nhướng mày, đưa tay tiếp nhận trong tay chiếu chỉ trong tay đối phương.
Ngày mai hắn muốn dẫn người ta đi tới tàng thư khố vương thất, chuyện này hắn đã phái người truyền tin tới, Trầm Truy bệ hạ cũng đã đồng ý, lúc này lại phái người đưa tin tới đây là có ý gì?
Trong lòng nghi hoặc, áp chế lại kích động muốn giáo huấn nhi tử mình, lại tiện tay mở ra chiếu chỉ ra. Vừa nhìn xong, con ngươi hắn không nhịn được co rút lại.
- Chuyện này...
Vẻ mặt tràn ngập vẻ không thể tin được.
- Làm sao vậy?
Thấy vẻ mặt của hắn thay đổi, Nguyên Ngữ đại sư có chút kỳ quái nhìn qua.
Hắn và Lục Trầm tương giao nhiều năm, nếu như không có chuyện lớn hoặc là chuyện thực sự làm cho hắn khó có thể bình phục tâm cảnh thì không thể làm cho hắn ngơ ngác biến sắc như vậy.
- Ngươi xem...
Lục Trầm đại sư cũng không giải thích mà tiện tay đưa chiếu chỉ tới.
Nguyên Ngữ kỳ quái cúi đầu nhìn một chút, hắn cũng không nhịn được lùi về phía sau hai bước, hai mắt trừng lớn, nói:
- Chuyện này... không thể nào a?
- Trầm Truy tự mình viết chiếu chỉ cho ta, lại phái người đưa tới, nhất định là sự thật!
Lục Trầm đại sư gật gù, lại quay đầu nhìn về phía Thành Bá trước mắt:
- A Thành, lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi ra ngoài.
- Vâng!
Biết lão gia dặn dò như vậy nhất định là có việc gấp, Thành Bá không dám phí lời mà vội vàng đi chuẩn bị.
- Tiểu Ngữ, Bạch Tốn, các ngươi cũng đi theo chúng ta đi!
Lục Trầm quay đầu, tiếp theo lại cầm chiếu chỉ trong tay rồi đưa tới.
Mới đầu Hoàng Ngữ, Bạch Tốn còn có chút không hiểu rõ, sau khi nhìn rõ nội dung bên trên chiếu chỉ, ánh mắt tất cả đều sáng lên, cũng hiện lên vẻ khó có thể tưởng tượng được:
- Chuyện này... Chuyện này...
- Nhất định Trầm Truy bệ hạ vì chuyện lão tổ... Nói thật, ta cũng đã xem qua, không phải là chứng bệnh, mà là kết thúc sinh mệnh, nếu như không thể tiếp tục đột phá mà nói, e rằng sẽ không sống qua tháng này được.
Nghĩ đến nội dung bên trên chiếu chỉ, Nguyên Ngữ đại sư không nhịn được nói.
- Đúng vậy!
Lục Trầm gật gù, trên mặt mang theo vẻ sầu lo.
Vương thất chỉ có một vị lão tổ, trấn thủ Vương triều, là trụ cột cuối cùng Thiên Huyền Vương quốc, chính bởi vì có hắn cho nên Vương quốc mới có thể bình yên vô sự, không ai dám xâm phạm, một khi đối phương tạ thế... E rằng toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc sẽ bốn bề thụ địch, mưa gió nổi lên.
Đáng tiếc, dù là ngươi có thực lực mạnh hơn nữa thì cũng sẽ già yếu, sinh mệnh sẽ đi tới đoạn đường cùng.
Vị lão tổ này cũng không ngoại lệ.
Vài ngày trước đó, Trầm Truy bệ hạ đã từng mời Nguyên Ngữ đại sư đi vào trị liệu, chỉ tiếc, tuy rằng y thuật của người sau cao minh, thế nhưng cũng không có cách nào khiến cho người ta không chết, trừ phi... Có thể tiếp tục đột phá, đạt đến cảnh giới cao hơn.
Nhưng muốn làm được điểm ấy, sao mà khó khăn.
Lúc thân thể cường tráng cũng không làm được, khi tới tuổi già, bất cứ lúc nào đèn cũng cạn dầu thì làm sao có khả năng hoàn thành được cơ chứ?
- Ta vẫn cho rằng vì không muốn công bố tin tức này cho nên bệ hạ mới đi săn bắn, không nghĩ tới lại đi làm chuyện này!
Nhớ tới cái gì đó, trong mắt Lục Trầm hiện lên vẻ thán phục.
- Lão gia, xe ngựa đã được chuẩn bị kỹ càng.
Đúng lúc này Thành Bá đi tới.
- Chúng ta đi thôi!
Lục Trầm không nói nhiều mà mang theo ba người còn lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Bên ngoài đã sớm đen kịt, người đi trên đường phố cũng bắt đầu ít đi, xe ngựa chạy nhanh ở trên đường, tốc độ không giảm.
Không bao lâu sau đã đến trước mặt một bức tường nguy nga.
Vương cung của Thiên Huyền Vương quốc!
Bốn người đi xuống khỏi xe ngựa, lại nhìn về phía hộ vệ cách đó không xa:
- Bệ hạ đã tới chưa?
- Bẩm Lục đại sư, bệ hạ còn chưa tới...
Nhận ra thân phận của Lục Trầm, tên hộ vệ vội vàng đi lên phía trước rồi cung kính trả lời.
- Nếu người chưa đến thì chúng ta cứ chờ đợi ở đây vậy. Nhất định bọn họ sẽ đi ngang qua nơi này.
Lục Trầm gật đầu nói.
- Được!
Mấy người Nguyên Ngữ đại sư cũng không có một chút dị nghị nào.
Chờ đại khái gần nửa canh giờ, một xe ngựa rộng rãi to lớn chậm rãi đi tới, khắp bốn phía đều là hộ vệ, kỵ binh, trận thế to lớn, vừa nhìn chút đã biết là Vương liễn (1) mà chỉ bệ hạ mới có thể ngồi.
Soạt soạt!
Vương liễn đi qua, rèm xe được vén lên, một người trung niên người mặc y phục hào hoa phú quý đi ra.
- Tham kiến bệ hạ!
Binh lính chung quanh nhanh chóng quỳ xuống, ngay cả mấy người Lục Trầm, Nguyên Ngữ cũng hơi khom người.
Đây chính là người có quyền thế to lớn nhất Thiên Huyền Vương quốc, Trầm Truy bệ hạ!
- Lão sư, Nguyên Ngữ đại sư, các ngươi đều đến rồi...
Trầm Truy bệ hạ khẽ nở nụ cười, lại xoay người, quay người cúi chào về phía Vương liễn ở sau lưng.
Soàn soạt!
Rèm Vương liễn lần nữa mở ra, một vị lão giả chậm rãi đi ra.
Nhìn thấy vị lão giả này, sắc mặt đám người Nguyên Ngữ đại sư, Lục Trầm trở nên nghiêm túc, Hoàng Ngữ thì bước lên phía trước, vẻ mặt cung kính:
- Lưu sư, người đến rồi!
- Ừm!
Lão giả vuốt râu, gật gù cười cười, tiếp theo lại vẫy tay nói vọng vào trong Vương liễn:
- Các ngươi cũng đi ra đi, đã đến nơi rồi.
Soàn soạt! Soàn soạt!
Rèm xe lần nữa mở ra, lại có hai bóng người đi ra, đều khoảng chừng năm mươi tuổi, người mặc trường bào màu xanh, miệng khẽ nở nụ cười làm cho người ta có một loại cảm giác yên bình hài hòa.
- Trang sư, Trịnh sư!
Nhìn thấy hai người này, toàn thân mấy người Hoàng Ngữ chấn động, đồng loạt đi về phía trước.
Người có thể được gọi là sư cũng đã nói rõ, ba vị trước mắt này là danh sư chân chính.
Không ngờ Trầm Truy bệ hạ một lần lại mời tới ba vị danh sư, khó trách ngay cả Lục Trầm cũng có chút khó có thể tin tưởng được.
Hoàng Ngữ là danh sư học đồ, mà vị danh sư mà nàng bái chính là người thứ nhất đi ra - Lưu sư. Mà Bạch Tốn là học sinh của vị danh sư đi ra sau đó - Trang sư.
Lão sư của hai người đều tới, cho nên Lục Trầm đại sư mới bảo bọn họ cùng theo tới đây.
Bằng không, danh sư đến, những vãn bối này không tư cách gặp mặt.
- Được rồi, đừng đứng ở chỗ này phí lời nữa, vào đi!
Lưu sư cười cười nói.
Mấy người nối đuôi nhau tiến vào Vương cung.
- Chư vị danh sư có thể đến Thiên Huyền Vương quốc của ta, thực sự là vinh hạnh của Trầm mỗ...
Chủ khách đều đi xuống, Trầm Truy bệ hạ không dám ra vẻ, miệng cung kính nói.
- Bệ hạ khách khí rồi. Ta đi tới đây, cũng không phải là vì chuyện lão tổ các ngươi, thứ nhất là chúc thọ Điền lão, thứ hai, trong Hồng Thiên học viện của các ngươi xuất hiện một hạt giống không tồi. Ta muốn tới nhìn xem có thể thu làm học đồ hay không.
Lưu sư cười cười nói.
- Người Lưu sư nói chính là Lục Tầm lão sư hay sao? Hắn dạy học sinh không tồi, ở trong toàn bộ Thiên Huyền Vương quốc cũng rất nổi danh, ta cũng đã sớm nghe thấy.
Trầm Truy bệ hạ cười cười, lại vội vã giới thiệu:
- Nói tới xuất thân, hắn chính là nhi tử độc nhất của Lục Trầm lão sư.
- Lục Trầm, đại sư thư họa một đời, ta đã sớm nghe qua tên tuổi.
Nhìn về phía Lục Trầm, Lưu sư cười nói.
- Lưu sư quá khen rồi...
Lục Trầm vội vàng khom người.
Hắn là đại sư thư họa, dù có địa vị cao hơn, thế nhưng so ra với danh sư chân chính vẫn còn có chênh lệch nhất định.
Không thấy nga cả bệ hạ cũng phải cung kính có lễ hay sao?
- Được rồi, đừng khách sáo nữa. Gọi Trầm Hồng ra đây, cũng nhiều năm rồi chúng ta không gặp, vừa vặn để ta và Trang sư, Trịnh sư cùng nhìn một chút. Nhìn xem có thể tìm được phương pháp giải quyết hay không.
Hàn huyên một hồi, Lưu sư cũng không phí lời mà lập tức nói.
Trầm Hồng chính là vị lão tổ bị bệnh đã đến giai đoạn cuối của vương thất Thiên Huyền Vương quốc.
Nghe thấy hắn nói như vậy, Trầm Truy bệ hạ không dám do dự, nói với tên thái giám bên cạnh một câu, người sau vội vội vàng vàng rời đi.
Không lâu sau, một lão giả được hắn nâng đỡ đi tới.
Vị lão giả này tất cả râu tóc đều bạc trắng, da dẻ cũng xuất hiện nếp nhăn, cả người bị tử khí vờn quanh, dường như bất kỳ lúc nào cũng sẽ ngã xuống, không đứng dậy được nữa.
Coi như không nhìn thì cũng biết,người này đã đến tình trạng đèn cạn dầu.
Nếu như không có cách nào đột phá, hoặc là tìm được phương pháp giải quyết tốt, quả thực không sống được quá một tháng.
- Lão hủ Trầm Hồng bái kiến Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư.
Lão giả khom người.
- Đừng khách khí, để ta nhìn xem...
Lưu sư cũng không phí lời mà đi quanh Trầm Hồng một vòng, nhìn một vòng, hai hàng lông mày nhăn lại.
Tiếp theo, hai vị danh sư còn lại cũng đều nhìn qua, cẩn thận quan sát, tất cả đều trầm mặc không nói gì.
- Ba vị lão sư, có tìm được phương pháp giải quyết hay không?
Thấy dáng vẻ của bọn họ, trong lòng Trầm Truy bệ hạ hồi hộp, miệng không nhịn được nói.
- Bệ hạ, ta không ngại nói thẳng với ngươi, sinh cơ trong cơ thể của vị Trầm Hồng đã suy yếu, đổi lại là ba năm trước thì ta còn có biện pháp để hắn đột phá, đáng tiếc hiện tại tử khí đã vờn quanh, đã triệt để không có cách nào nữa rồi!
Trang sư là người thứ nhất mở miệng.
- Ta cũng có kiến nghị như vậy, lúc này hắn tuổi già thân già, nếu như cưỡng ép vượt qua cửa ải mà nói, ta sợ không những không thể thành công mà còn có thể mang đến họa sát thân.
Trịnh sư cũng lắc đầu.
Tuy rằng Danh sư có thể chỉ điểm cho người ta đột phá, khiến cho người ta thăng cấp lên cảnh giới cao hơn, nhưng cũng có sự hạn chế, vị Trầm Hồng trước mắt này đã đến thời khắc đèn cạn dầu. Nếu như cưỡng ép xung kích, không những không thể thành công, không cẩn thận còn sẽ vì đó mà ngã xuống.
- Bọn họ nói không sai!
Lưu sư cũng lắc lắc đầu:
- Sống chết có số, Trầm Hồng cũng vì Thiên Huyền Vương quốc mà tận lực nhiều năm như vậy. Nếu như thực sự không có cách nào vượt qua thì cũng coi như một loại giải thoát.
Danh sư đã quen nhìn sống chết, đối với những chuyện này đều xem rất nhạt, mặc dù Trầm Hồng là lão hữu của hắn, thế nhưng hắn cũng cố gắng an ủi và né tránh.
- Được rồi!
Trầm Truy bệ hạ có vẻ thất vọng.
Vốn hắn tưởng rằng Nguyên Ngữ đại sư không giải quyết được, tìm được ba vị danh sư, nhất định có thể giải quyết mầm họa của lão tổ. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới lại vẫn đạt được kết quả như cũ.
- Kỳ thực ngươi cũng đừng thất vọng, tuy chúng ta là danh sư, thế nhưng cũng chỉ có nhất tinh, nếu như bệ hạ có thể mời đến một vị nhị tinh, hoặc là danh sư cấp bậc càng cao hơn. Có lẽ sẽ có phương pháp giải quyết cũng không biết chừng...
Lưu sư an ủi.
- Danh sư nhị tinh?
Trầm Truy bệ hạ cười khổ.
Vì mời ba vị nhất tinh này mà hắn đã tiêu tốn không biết bao nhiêu, đối phương bởi vì muốn mừng thọ Điền lão, tiện đường cho nên mới tới. Bằng không, nếu muốn mời ba người đi, ngay cả cửa cũng không được.
Dưới tình huống như thế, còn muốn mời nhị tinh?
E rằng ngay cả cửa của người ta cũng không vào được.
Danh sư nhị tinh, coi như ở trong vương quốc phong hào cũng đều là tồn tại đứng đầu. Ngay cả bệ hạ cũng phải dùng lễ để đối đãi như quốc sĩ, bệ hạ một Vương quốc phổ thông như hắn làm sao có khả năng mời được.
- Bệ hạ, thật ra ta đã nghe qua một tin tức, có khả năng có tác dụng đối với ngươi.
Ngay khi Trầm Truy bệ hạ cảm thấy không có hi vọng thì Nguyên Ngữ đại sư ở bên cạnh đột nhiên mở miệng.
Chú thích:
Vương liễn: Xe vua ngồi.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận