Phốc!
Tất cả mọi người đều run rẩy một cái, giống như bị sét đánh trúng.
Vừa mới bắt đầu bọn họ còn tưởng rằng có phải hắn ta đã nói sai, hoặc là mình nghe nhầm. Thế nhưng nghe lần thứ hai mới biết, thứ mà tên ngốc này nói chính là cái này.
Mắng cả nhà Lưu sư...
Còn lí lẽ hào hùng như vậy, khí thôn núi sông, em gái ngươi, mập mạp, ngươi lấy tự tin từ đâu tới vậy?
Thân thể Nguyên Ngữ đại sư cứng ngắc, nước mắt rơi đầy mặt.
Ta mới chỉ nói một câu, ta trêu phải ai đây chứ... Lần này thì tốt rồi, một khi Lưu sư nổi giận, nhất định sẽ cãi nhau. Nếu như Dương Huyền kia thực sự là danh sư, tính ra, một trận tranh đấu là chuyện không thể tránh được, sau đó, bản thân hắn sẽ không có sau đó nữa...
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tôn Cường ở phía đối diện còn tưởng rằng mình đã nói đúng, hắn ngạo nghễ đứng thẳng.
Đây chính là phương pháp lúc trước lão gia lừa gạt Lăng Thiên Vũ, vừa mở miệng, đối phương đã lập tức quỳ xuống. Hắn học trạng thái và cử chỉ của Trương Huyền lúc trước giống y như thật, ra vẻ cao cao tại thượng, thấy rõ thế sự.
Hắn ngước đầu lên, con ngươi lặng lẽ nhìn qua, muốn nhìn một chút xem có phải đối phương đã vui vẻ phục tùng, quỳ gối gọi một tiếng đại sư, tiếp theo đã nhìn thấy sắc mặt đối phương tái xanh, tên hộ vệ kia còn rút trường kiếm ra.
- Lão gia, ta muốn giết hắn...
Tên hộ vệ kia rít lên một tiếng đã muốn vọt qua.
- Sao? Làm sao không có tác dụng?
Nhìn thấy dáng vẻ này của hộ vệ, Tôn Cường có ngốc cũng phát giác ra được không đúng, trong lòng giật thót một cái, chẳng lẽ hắn nói không đúng? Chỉ là, lúc này cũng không thể ném đi thân phận và uy nghiêm được.
Mỗi lần lão gia mở miệng nói chuyện, đều là người người phẫn nộ, nhưng sau khi lừa gạt chính xác, đối phương sẽ lập tức chịu thua.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lần nữa tăng thêm không ít tự tin, nói:
- Như vậy đi, để ta sờ lão bà ngươi... Ồ, lão bà ngươi không có mặt ở đây cũng không quan trọng lắm, ngươi... Là một súc sinh, ăn nhiều chết no...
Suy nghĩ một hồi lâu, lại nhớ tới vài câu khác của lão gia.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Đại ca, chửi một câu vốn ta đã cảm thấy lá gan của ngươi rất lớn rồi. Thế nhưng không nghĩ tới, lại hoàn toàn không phải là cực hạn...
Còn muốn sờ lão bà của Lưu sư, mắng Lưu sư là súc sinh, ăn nhiều chết no... Bọn họ đã từng nhìn thấy người gan lớn, thế nhưng chưa từng thấy người nào có lá gan lớn như vậy...
Vẻ mặt Lưu sư cũng tái nhợt, da mặt liên tục co giật, cả người như sắp ngã xuống đất tới nơi.
Nếu không phải công phu hàm dưỡng cao, e rằng hắn đã sớm dùng một cái tát đánh chết tên ngu ngốc trước mắt này rồi.
- Lão gia, xin cho phép ta giết tên ngu xuẩn sỉ nhục người!
Tên hộ vệ A Vân kia cũng không nhịn được nữa mà ngẩng đầu ôm quyền.
- Nói cho hắn ta là ai!
Lưu sư vung tay lên nói.
Kỳ thực hắn cũng muốn giết tên trước mắt này, nhưng đối phương lớn lối như thế trái lại còn khiến cho hắn có chút kiêng kỵ.
Nếu như không phải là danh sư, một tên quản gia nho nhỏ làm sao dám nói lời này cơ chứ?
Nếu đối phương thực sự là danh sư lợi hại, giết quản gia người ta, hắn cũng không thể chịu đựng được lửa giận của người ta.
Vì lẽ đó, vẫn nên cẩn thận cho thỏa đáng, trước tiên bày tỏ thân phận, để cho đối phương biết, nhìn thái độ của đối phương ra sao.
- Mập mạp, lão gia nhà chúng ta là Vương gia khách khanh của Bắc Võ vương quốc nhị đẳng, là Lưu Lăng danh sư...
A Vân bước lên trước một bước.
- Ta quản lão gia ngươi là Vương gia...
Tôn Cường mới nói phân nửa thì thân thể mập mạp run lên:
- Ngươi nói cái gì? Danh sư? Hắn là danh sư?
Vương gia những vương quốc khác, hắn có thể không quan tâm, nhưng danh sư, vậy thì đáng sợ.
- Không sai, lão gia nhà chúng ta là danh sư nhất tinh, dám mở miệng sỉ nhục người, ngươi đã phạm vào tội chết!
A Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Danh sư không thể làm nhục, ngang nhiên nhục mạ cả nhà, còn muốn sờ lão bà, còn nói đối phương là kẻ súc sinh... Chỉ bằng vào những chuyện này cũng đã đủ chết một trăm lần.
- Tội chết?
Khóe miệng Tôn Cường giật giật, suýt chút nữa đã bị dọa cho ngã.
Vốn hắn thấy lão gia không có mặt cho nên muốn ra vẻ một chút, để lão gia nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Thế nhưng hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại làm kẻ ngu ngốc.
Lão gia cũng ra vẻ như vậy, vì sao đối phương sợ đến trực tiếp quỳ xuống, ngay cả thở lớn cũng không dám thở, mà bản thân lại trực tiếp đụng phải danh sư...
Giữa người và người làm sao lại có chênh lệch lớn như vậy chứ?
Bêu xấu danh sư... Đây không phải là muốn chết sao?
Nên làm gì đây?
Khuôn mặt mập mạp của Tôn Cường nhăn nhúm lại, sắp muốn khóc.
- Đi bẩm báo cho lão gia nhà các ngươi, nói danh sư Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi đến đây bái phỏng, chuyện của ngươi ta sẽ đích thân nói với lão gia nhà các ngươi!
Thấy quản gia mập mới vừa rồi còn hung hăng không ngớt, hiện tại đã sợ đến mức run cầm cập, Lưu sư Lưu Lăng khoát tay một cái.
Nếu như đối phương thực sự là danh sư, thuộc hạ sỉ nhục bản thân hắn mà lại không xử trí, tương đương với việc nể mặt. Cũng có thể cho đối phương một cái nhân tình, nếu như không phải, cũng có thể giận dữ, bắt kẻ giả vờ, báo thù lại khuất nhục lần này.
- Sáng sớm nay lão gia nhà chúng ta đã ra ngoài... Không biết lúc nào trở về...
Thấy đối phương tạm thời không ra tay, Tôn Cường thở phào nhẹ nhõm.
Đã biết thân phận của đối phương, hắn không dám tiếp tục lớn lối giống như trước nữa.
- Không biết lúc nào trở về?
Mấy người Lưu Lăng hơi nhướng mày.
Bọn họ cũng không thể chờ ở chỗ này mãi nha?
- Đúng vậy!
Tôn Cường gật đầu.
- Như vậy đi, đây là bái thiếp của chúng ta, ngươi cầm lấy. Lúc nào lão gia nhà các ngươi trở về, chúng ta lại đến bái phỏng.
Lưu Lăng vẫy tay, tên hộ vệ A Vân phía sau lập tức đưa ra một tấm bái thiếp.
- Được!
Tôn Cường không dám phí lời, tiếp nhận bái thiếp. Sau khi nhìn thấy hai chữ danh sư hiển hách bên trên, hai hàng lông mày không ngừng nhảy lên.
- Đi thôi!
Người không có mặt, ba vị danh sư như bọn họ cũng lười nói nhiều với một tên quản gia cho nên cả đám xoay người rời đi.
Thấy bọn họ đã rời đi, lúc này Tôn Cường mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên người một chút rồi đi vào trong.
Vừa mới vào trong thì đã cảm thấy đầu gối mềm nhũn, co quắp ngã xuống dưới đất.
Xem ra, ra vẻ không phải có thể tùy tiện được, nếu không... Hắn có chết cũng không biết mình chết như thế nào... Sau này có đánh chết hắn cũng không ra vẻ nữa...
...
- Lưu sư, tại sao không trực tiếp giết tên sỉ nhục ngươi chứ?
Mọi người quay trở về, tên hộ vệ A Vân thực sự không nhịn được nữa mà mở miệng dò hỏi.
Có thể trở thành là danh sư, đương nhiên không phải là hạng người lòng dạ mềm yếu, Lưu sư luôn là người sát phạt quả quyết, làm sao hôm nay tên mập mạp này nói như vậy mà cũng nhịn chứ?
- Trịnh lão đệ, ngươi cảm thấy thế nào?
Không trả lời hắn, Lưu Lăng quay đầu nhìn về phía Trịnh sư, Trịnh Phi ở bên cạnh.
- Người ở trong tòa phủ đệ này không đơn giản, nếu như đúng là danh sư, e rằng cấp bậc không thấp hơn so với chúng ta.
Sắc mặt Trịnh Phi nghiêm túc gật gật đầu.
- Đúng đấy!
Trang sư Trang Hiền ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
- Chuyện này... Không phải chúng ta chưa thấy chủ nhân của phủ đệ hay sao?
Nghe thấy lời này của ba vị danh sư, toàn bộ mọi người đều có chút không hiểu nổi.
Không phải các ngươi còn chưa gặp lão gia trong miệng bàn tử kia hay sao? Chưa gặp người này, làm sao xác định được cấp bậc không thấp hơn so với các ngươi?
Ngay cả Nguyên Ngữ đi theo ở phía sau cũng tràn ngập nghi hoặc nhìn qua.
- Đúng là không thấy người, nhưng đã gặp quản gia của hắn.
Lưu sư nói.
- Tên ngốc này sao?
A Vân không nhịn được nói, tên ngốc này có cái gì kỳ quái cơ chứ?
- Các ngươi chỉ nhìn thấy mặt ngoài mà thôi.
Lưu sư lắc lắc đầu:
- Người quản gia này, vừa rồi ta mới nhìn thể chất, không những không được mà còn rất là kém, dựa theo đạo lý bình thường. Người có thể tu luyện tới võ giả tam trọng Chân Khí cảnh đỉnh phong, coi như vận may vô cùng tốt, nhưng mà, vừa nãy ngươi đã xem chưa? Thực lực của hắn cao bao nhiêu chứ?
- Võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh hậu kỳ...
A Vân chần chờ một chút rồi nói.
- Không sai, thực lực của hắn đã đạt đến Bì Cốt cảnh hậu kỳ, hơn nữa... Nhìn dáng vẻ không khống chế được chân khí, có lẽ là vừa mới đột phá không được bao lâu, kết hợp với lời nói trước đó của Nguyên Ngữ đại sư. Tên Tôn Cường này chỉ là người tùy tiện được đưa tới, trước đây cũng chỉ là tiểu thương một cửa hàng mà thôi... Từ đó có thể nói rõ, thực lực của hắn, là do chủ nhân phủ đệ chỉ điểm tăng lên...
Lưu sư nói đến đây, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc:
- Thể chất kém như vậy, công pháp tu luyện lại không ra sao. Nhất định chân khí trong cơ thể đã lắng đọng thành bùn từ lâu, đóng kín kinh mạch toàn thân. Dưới tình huống như thế, không chỉ có thể khiến cho hắn trong mấy ngày ngắn ngủi đột phá, còn trực tiếp tấn thăng gần một cấp bậc lớn... Loại thủ đoạn khiến cho người ta tấn cấp, coi như là ta, cũng rất khó làm được.
Làm danh sư, chỉ điểm tu vi cho người ta, đương nhiên có thể nhìn ra một chút của đặc thù Tôn Cường.
Trong cơ thể Tôn Cường kinh mạch tích tụ, chân khí lắng đọng, dựa theo đạo lý thường thường, đạt đến Chân Khí cảnh đỉnh phong cũng đã coi như trâu bò rồi. Thế nhưng hiện tại lại là Bì Cốt cảnh hậu kỳ, có ngốc cũng có thể phân tích ra cái gì.
Nếu như Trương Huyền nghe được kết luận của bọn họ, nhất định cũng sẽ thán phục không ngớt.
Không hổ là danh sư, ánh mắt quả nhiên đáng sợ.
Khó trách có thể trở thành nghề nghiệp khiến cho người người trong đại lục ngóng trông và kiêng kỵ, ánh mắt rất sắc bén, không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh được.
- Nếu ta đoán không sai, có lẽ là đối phương dùng chân khí tinh khiết nhất, lại phá bỏ ràng buộc ở trong cơ thể hắn, thậm chí còn hòa tan chân khí lắng đọng của hắn mới có thể khiến cho hắn một lần đột phá, thậm chí còn tăng nhanh như gió, vọt tới Bì Cốt cảnh hậu kỳ!
Trang sư từ đầu tới cuối vẫn không lên tiếng chần chờ một chút rồi, nói.
Nếu như Tôn Cường có mặt ở đây, nhất định cũng sẽ sợ hết hồn, trải nghiệm của hắn giống như đúc lời vị danh sư này nói.
- Có thể hòa tan chân khí lắng đọng, lại giúp hắn mở ra kinh mạch bị ràng buộc. Như vậy đẳng cấp chân khí của người này chí ít cũng đã đạt đến cảnh giới trung tam phẩm, hoặc là... Tu vi đạt đến biên giới Tông sư!
Lưu sư cũng gật gù, lần nữa nhìn về phía A Vân, nói:
- Bất kể là chân khí của cường giả trung tam phẩm, hay là Tông sư... Coi như người này không phải là danh sư thì cũng không phải là người mà chúng ta có thể đắc tội. Mà nếu như là danh sư, coi như cấp bậc không cao bằng chúng ta thì tiềm lực cũng phải lớn hơn nhiều so với chúng ta. Nếu như vừa nãy thực sự giết chết quản gia của hắn, tương đương với không nể mặt mũi, sau đó không còn chỗ để vãn hồi. Còn không bằng xuôi dòng bán một nhân tình. Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, chắc hẳn cũng đã biết thân phận của chúng ta, giờ khắc này cũng đã bị dọa sợ.
- Vâng!
A Vân gật gù.
Hắn biết ánh mắt của lão gia mình kinh người, có thể nhìn ra chuyện chính xác chi tiết nhất, lúc này hắn cũng không nói thêm nữa.
- Lợi hại!
Nguyên Ngữ đại sư ở bên cạnh nghe thấy mấy phán đoán này, khiếp sợ tới mức miệng há hốc chừng nửa ngày.
Khó trách danh sư có thể trở thành nghề nghiệp cao quý nhất, chỉ liếc mắt nhìn đã phân tích ra nhiều như vậy, nhãn lực rất mạnh, khiến cho người ta giận sôi.
- Lão gia, người này không ở phủ đệ, chúng ta phải làm sao bây giờ?
A Vân hỏi tiếp.
- Không có ở phủ đệ không có nghĩa là chúng ta không có cách nào xác nhận được thân phận của hắn, như vậy đi, ngươi nói cho Trầm Truy bệ hạ, gọi mấy người mà mấy ngày nay Dương Huyền này ra tay trị liệu, gọi đến Vương cung, ta muốn tận mắt gặp...
Lưu sư nhắn nhủ.
- Vâng!
A Vân gật gù.
Nguyên Ngữ đại sư ở bên cạnh nghe thấy vậy, trong lòng âm thầm khâm phục.
Người có mặt hay không không quan trọng, vị Dương Huyền này từng ra tay giúp đỡ Lăng Thiên Vũ, Đỗ Mạc Hiên, La Trùng, Trần Tiêu đan sư... Những chuyện này đều không phải là bí mật gì cả. Chỉ cần đi gọi bọn họ đến, cẩn thận hỏi dò, tra xét là sẽ biết được không ít.
Rốt cuộc có phải là danh sư thật hay không, chỉ cần vừa xem là biết ngay.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận