Lại ở thời điểm Lục Tầm, Vương Siêu suy nghĩ làmthế nào mượn được ba trăm vạn, bái kiến “Dương sư”, đương sự Trương Huyền đang cau mày.
Mục đích Lục Tầm đến đây bái kiến, suy nghĩ một chút hắn có thể hiểu rõ. Gặp cùng không gặp, đối với hắn mà nói đều không có vấn đề gì. Hắn cũng không để cho Tôn Cường quá mức khó xử.
Giữa hai người chỉ là đánh giá sư giả bình thường, không dính dáng tới thù hận, không cần thiết cố ý gây phiền toái. Lại nói, hiện tại hắn không có thời gian suy nghĩ tới điều này. Bởi vì... đứng trước mắt hắn là một người áo đen.
Người này là từ cửa sau tiến vào, trang phục màu đen, gương mặt bị che kín, khiến người ta không nhìn ra được là ai. Ban đầu còn tưởng rằng muốn người này tới gây phiền toái. Ai biết vừa đến trước mặt, người này lập tức khom người, chậm rãi lấy miếng vải đen che mặt xuống.
- Thẩm Truy bệ hạ, ngươi làm vậy là...
Nhìn thấy rõ ràng diện mạo, Trương Huyền ngây người tại chỗ.
Còn tưởng rằng là trộm cắp, cường đạo các loại. Không nghĩ tới là Thẩm Truy bệ hạ hôm qua mới gặp.
Đường đường là quốc vương, toàn bộ vương quốc đều là của hắn. Hắn không quang minh chính đại thăm hỏi, mặc toàn trang phục màu đen lặng lẽ qua, bộ dạng thần thần bí bí, đây là muốn làm gì?
- Ta mạo muội đến đây, là muốn mời Dương sư... cứu người!
Thấy ánh mắt chất vấn của hắn, Thẩm Truy bệ hạ vội vàng giải thích.
- Cứu người?
Trương Huyền nghi ngờ.
Quần áo màu đen, lặng lẽ lẻn vào phủ đệ, đây không phải là cứu người... Là giết người đi?
- Ta không phải đã nói sẽ ra tay sao?
Hắn nhướng mày, nhìn lại.
Đối phương muốn cứu chữa lão tổ của bọn họ, ngày hôm qua cũng đã nói. Hơn nữa, điều kiện mình đưa ra vốn đã nói rõ ràng. Thế nào lúc này đã chạy tới?
Lẽ nào người này cảm thấy bí tịch Thông Huyền cảnh không tiện thu thập, định dùng lực cưỡng ép?
Nghĩ vậy, hắn không nhịn được cảnh giác một hồi.
Có thể trở thành quốc vương của một quốc gia, thực lực của vị Thẩm Truy bệ hạ này khẳng định đã sớm đạt tới Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Tuy rằng gần đây hắn tiến bước rất lớn, gặp phải cường giả siêu cấp thực lực như vậy, vẫn không phải là đối thủ.
Chỉ có điều, ý nghĩ này vừa xuất hiện, hắn lại lập tức lắc đầu.
Trước đó không nói đối phương biết mình là “Danh sư“. Cho dù không xác nhận được, muốn để mình cứu người, cũng không dám làm như vậy.
Nếu chẳng may mình tức giận không ra tay, hoặc cố ý làm sai, đừng nói cứu người, sợ rằng sẽ chết nhanh hơn.
- Ta biết mạo muội đến đây tìm Dương sư, là ta không đúng. Vốn ta định chuẩn bị cho tốt bí kỹ Thông Huyền cảnh lại tới mời. Nhưng ai biết... tối hôm qua tình hình của lão tổ đột nhiên nặng thêm... Sợ rằng, ngày hôm nay cũng không kiên trì qua nổi...
Thẩm Truy bệ hạ nhìn ra được đối phương không vui, vội vàng khom người giải thích:
- Cho nên... Ta chỉ đành mạo muội đến đây, hi vọng Dương sư có thể đi với ta một chuyến, cứu chữa cho lão tổ nhà ta.
- Không kiên trì nổi? Cho dù bảo ta cứu người... cũng không đến mức mặc thành như vậy chứ...
Trương Huyền đầy vẻ bất đắc dĩ.
Ngươi lại là quốc vương của một quốc gia, cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Cho dù lão tổ sắp chết, muốn cho ta ra tay, cũng không cần thân mặc áo đen, che mặt leo tường đi đến đây.
Làm vậy giống như muốn giết người. May mắn những hộ vệ kia thực lực không cao. Nếu không, lập tức đánh chết ngươi, chắc hẳn cũng sẽ chết vô ích.
- Sức khỏe của lão tổ là chuyện cơ mật lớn nhất của cả vương quốc, hoàn toàn không thể truyền ra ngoài...
Thẩm Truy bệ hạ giải thích.
Thiên Huyền vương quốc dựa vào vị lão tổ này mới có thể có được bình an. Không ít người đều biết thân thể hắn không tốt. Nếu như Thẩm Truy bệ hạ quang minh chính đại tới trước mời, các thế lực khác nhận được tin tức, có thể đoán ra nguyên nhân. Một khi chữa trị không hết, nhất định bọn họ sẽ rục rịch, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Mà đổi lại thành người khác mời, lại không đủ tôn trọng. Hắn rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là tự mình che đi thân hình, lặng lẽ qua đây.
Hắn là cường giả Thông Huyền cảnh đỉnh phong, tránh mọi người, tiến vào đây, không tính là vấn đề quá khó.
- Ừ!
Nghe đối phương giải thích xong, Trương Huyền lúc này mới hiểu được:
- Được, ta đi với ngươi xem thử.
Xem ra vị quốc vương bệ hạ này xem mình thành cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Chỉ có điều, đối với hắn mà nói không có vấn đề gì. Dù sao cũng là giao dịch. Nếu quả thật có thể cứu vị lão tổ kia, chuyện bí tịch Thông Huyền cảnh khẳng định không dám đùn đẩy.
Chỉ cần tìm được hơn một nghìn quyển bí tịch Thông Huyền cảnh, thu thập được câu nói chính xác, thực lực của hắn khẳng định còn có thể nhanh chóng tăng thêm.
- Bên ngoài tai vách mạch rừng, có khả năng còn phải làm phiền Dương sư theo ta từ cửa sau rời đi...
Nghe thấy hắn đáp ứng, hạ ánh mắt Thẩm Truy bệ lóe lên sự hưng phấn. Ngay sau đó hắn thoáng lộ ra vẻ áy náy nói.
- Không sao!
Trương Huyền gật đầu.
Hắn sai người tìm gọi Tôn Cường tới, căn dặn một tiếng, sau đó đi theo Thẩm Truy bệ hạ, lặng lẽ rời khỏi phủ đệ.
Vù!
Phía trên nóc nhà Thiên Huyền vương thành, hai bóng người giống như chim bay, lướt qua. Tu vi không đạt được Đỉnh Lực cảnh, cho dù tập trung ánh mắt, cũng chỉ thấy hai bóng đen, căn bản không nhìn thấy rõ rốt cuộc là người nào.
Đó chính là hai người Trương Huyền và Thẩm Truy đi tới vương cung.
Thân là cường giả Thông Huyền cảnh, hơn nữa tu luyện võ kỹ không tầm thường, tốc độ Thẩm Truy đi tới phía trước cực nhanh. Chỉ có điều, khi thấy Dương sư phía sau, một chút lòng kiêu ngạo hắn cũng không có.
Một đường đi về phía trước, hắn thay đổi mười hai loại thân pháp, chạy kiệt sức, đầu lưỡi đều nhanh thè ra. Dương sư phía sau lại nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay, hít thở hoàn toàn không có chút gấp gáp nào, dường như hoàn toàn không để ý chút nào.
Tuy rằng không nhìn ra thực lực chân chính của đối phương, nhưng chỉ dựa vào điểm ấy, có thể nhìn ra chân khí của đối phương hùng hậu hơn hắn rất nhiều, thân pháp không có để lại bóng, càng cường đại hơn.
Căn bản không phải cùng một khái niệm.
Có thể có chân khí hùng hậu và thân pháp tuyệt diệu như thế, thực lực lại làm sao có thể thấp được?
Thảo nào hắn có thể khiến cho ba vị danh sư đều bội phục không thôi. Chỉ riêng thực lực như vậy, lại khẳng định vượt qua Thông Huyền cảnh đỉnh phong. Không chừng... còn là một cường giả siêu cấp vị Tông Sư cảnh!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng hắn càng thêm kính nể.
Thẩm Truy đi phía trước càng nghĩ càng sợ hãi. Còn Trương Huyền đi phía sau, nói thật, trong lòng cũng đầy phiền muộn.
Người này ngay từ lúc đầu lại dùng toàn lực chạy như điên. Nếu như không theo kịp, thân phận cũng rất dễ dàng bị lộ. Hắn không thể làm gì khác hơn là cắn răng kiên trì tới mức sắp muốn nôn ra máu.
Hắn chỉ có Ích Huyệt cảnh đỉnh phong. Mặc dù mở huyệt đạo trước kia chưa từng có ai, lực lượng có thể so với Thông Huyền cảnh trung kỳ, nhưng so với đối phương loại cường giả đỉnh phong đứng đầu vương quốc, vẫn kém hơn một đoạn rất lớn.
May là mấy ngày hôm trước, hắn vừa học được thân pháp thiên đạo, phương diện tốc độ tăng thêm không ít. Bằng không, đừng nói đuổi kịp, sợ rằng một chút thất thần, lại biến mất không thấy bóng dáng, mắt mở trừng trừng ăn đất.
Dù vậy, cũng có nhiều lần hắn thiếu chút nữa bị bỏ rơi. Hắn không thể làm gì khác hơn là vận dụng Thiên Đạo Đồ Thư Quán, tìm ra chỗ thiếu hụt và thói quen trong thân pháp của đối phương, sớm làm ra phán đoán, đi tới khoảng cách gần hơn, lúc này mới bị tụt lại ở phía sau.
“May mắn thân pháp của hắn có nhiều chỗ thiếu hụt. Bằng không mình thật sự bị bỏ rơi, cao nhân cũng không mong giả vờ được...”
Đối phương lao đi cực nhanh. Thứ nhất, tình hình của lão tổ vương thất khẳng định không lạc quan, trong lòng sốt ruột. Thứ hai, khẳng định mang theo ý thử dò xét. Nếu là danh sư thực sự lợi hại, tốc độ tự nhiên phải nhanh hơn nhiều. Cho dù dùng toàn lực cũng không tính là gì cả. Không theo kịp, xem như vị Thẩm Truy bệ hạ không dám trực tiếp nói ra, cũng trong lòng tất nhiên có nghi ngờ.
Chính là bởi vì hiểu rõ điểm ấy, hắn mới cảm thấy phiền muộn.
Chuyện gì thế này? Nói rõ là đi cứu người, kết quả thành thi chạy. Phải liều mạng đuổi kịp mới được. Nếu không phải là e ngại hình tượng “cao nhân”, chỉ sợ hắn đã sớm một cước đạp qua.
Đây là mời hắn giúp một tay hay mời hắn thi chạy...
Mấu chốt dùng toàn lực đuổi kịp, còn hoàn toàn không thể lộ ra sự mệt mỏi rã rời. Nếu không phải là mấy ngày qua vừa đột phá, chân khí trong cơ thể phát ra dao động, sợ rằng mình thật sự lại lộ ra sơ hở.
Đau trứng. Giả vờ làm một cao nhân, cũng không dễ dàng như thế. Thật sự không để cho người sống nữa.
Nếu như cho Tôn Cường biết được ý nghĩ này, khẳng định biểu hiện tán thành sâu sắc. Hắn cũng bởi vì giả vờ cao nhân một hồi, thiếu chút nữa làm mình giả chết... Bây giờ trong lòng vẫn còn sợ hãi, muốn nôn ra máu.
“Đồ của Triệu Nhã các nàng đã đến. Chờ tìm được bí tịch Thông Huyền cảnh, để vị “Dương Huyền” này rời đi...”
Trong lòng hắn âm thầm quyết định.
Tuy rằng ngụy trang thành danh sư được người người tôn trọng, địa vị được tôn sùng, nhưng phiền phức cũng nhiều. Một khi bị người khác nhìn thấu, bị đánh chết cũng là nhẹ.
Hiện tại xem ra, Thẩm Truy bệ hạ tìm được bí tịch, để vị “Dương Huyền danh sư” này biến mất.
Một đường đi tới, mười mấy phút sau, bọn họ đã đi tới trước vương cung.
Xem ra đã sớm căn dặn trước, bọn họ một đường đi về phía trước hoàn toàn không gặp phải bất kỳ ngăn cản nào. Thời gian không lâu, hắn nhìn thấy được một đại sảnh rộng rãi.
- Đang ở bên trong...
Thẩm Truy bệ hạ đẩy cửa đi vào.
Trong đại sảnh, đám người Lưu sư, Trang sư đều đang ở đây. Mỗi một người đều nhăn mặt nhíu mày, nhìn về phía một lão gì nằm cách đó không xa.
Nền tảng của Thiên Huyền vương quốc, Thẩm Hồng.
Mấy ngày hôm trước, thời gian vừa tới, lão già có râu tóc bạc trắng này còn có thể một mình đi lại. Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể nằm ở trên giường, hít vào thì ít, thở ra lại nhiều. Xem ra hắn sẽ chết bất cứ lúc nào.
- Dương sư!
Thấy bọn họ đi vào, đám người Lưu Lăng tiến lên nghênh đón.
Trải qua lần trước thăm hỏi, biết vị Dương sư trước mắt này có thể là danh sư cấp bậc cao hơn bọn họ, ba người hoàn toàn không dám có chút khinh thường nào.
- Vẫn mong Dương sư ra tay...
Thẩm Truy bệ hạ nhìn qua, vẻ mặt sốt ruột.
- Có thể cứu, ta nhất định sẽ ra tay.
Trương Huyền đáp một tiếng, đi tới trước mặt lão già.
Thẩm Hồng trước mắt so với Trần Tiêu đan sư nhìn thấy trước đó, tử khí còn muốn nặng hơn. Hắn nằm thẳng ở trên giường, cũng không thể động đậy được dù chỉ một chút. Nếu không phải là đồng tử thoáng di chuyển, Trương Huyền cũng hoài nghi hắn có phải đã chết hay không.
Thảo nào Thẩm Truy bệ hạ đặc biệt chạy tới tìm mình. Loại tình trạng hiện tại này, không mau chóng cứu chữa, có thể sống qua ngày hôm nay hay không, cũng khó nói được.
Sau khi đi dạo qua một vòng, không nhìn ra nguyên nhân, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là đặt ngón tay lên trên mạch đập của đối phương.
- Hả?
Thiên Đạo Đồ Thư Quán không có động tĩnh chút nào.
Không phải thủ pháp sai, mà là... Thẩm Hồng này vẫn chưa hôn mê. Hiện tại đồng tử của hắn còn có thể chuyển động, là đang tỉnh...
- Cái bộ dạng này, bảo hắn đứng lên đánh quyền, không mấy thực tế...
Sắc mặt Trương Huyền khó coi.
Người này với bộ dạng hiện tại, đừng nói đánh quyền, có thể mở mắt cũng không tệ. Nếu chẳng may cưỡng chế đánh quyền, sợ rằng còn chưa có ra tay, liền trực tiếp chết ở trước mặt.
- Dương sư... Có thể có phương pháp cứu chữa hay không?
Thấy hắn nhíu mày, Thẩm Truy bệ hạ có phần không nhịn được, khẩn trương hỏi.
Đây đã là hy vọng cuối cùng. Nếu như lại không có cách nào, hắn cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão tổ chết đi.
- Cái này...
Trương Huyền vò đầu.
Cũng không thể nói không nhìn ra được điều gì...
Có ý thức người đánh quyền, tiếp xúc với người hôn mê, hai loại người này hắn đều đặc biệt thử qua, đều có thể làm cho Đồ Thư Quán sinh ra sách. Nhưng... loại nửa chết nửa sống này, hắn phải làm thế nào?
Quyền không thể đánh, chạm đến lại không có phản ứng...
Yếu tới mức hôn mê một chút còn được. Rõ ràng cũng sắp không mở mắt nổi, còn không hôn mê, muốn làm gì?
- Khụ khụ...
Rầu rĩ một lát, Trương Huyền có chút do dự, ngẩng đầu nhìn qua:
- Vậy... chỗ ngươi có thứ gì, có thể để cho người ta nhanh chóng hôn mê, lại... không chết hay không?
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận