Nói cách khác, khí đen này không thuộc về bất kỳ một loại kịch độc nào hắn được biết.
Vậy rốt cuộc là vật gì?
- Thử xem có thể ép ra bên ngoài cơ thể hay không!
Ánh mắt nghiêm trọng, Trương Huyền điều động chân khí trong cơ thể.
Tuy rằng không biết sự nguy hại của khí độc, nhưng mặc cho nó lưu lại ở bên trong thân thể, sớm hay muộn sẽ là một tai họa. Trước đó không phát hiện ra, ngược lại cũng thôi. Hiện tại đã biết, phải nghĩ biện pháp mau chóng xử lý.
Bằng không, một cây đao đặt ở ngực, bất kỳ kẻ nào cũng sẽ thấy khó chịu.
Ở trong một quyển sách có ghi chép về cách sử dụng chân khí ép độc, học tập cũng không phức tạp. Mạch suy nghĩ thoáng động, hắn tự nhiên đã học được.
Ục ục ục!
Nhìn thấy được chân khí vọt tới, khí đen giống như nhìn thấy khắc tinh, nhẹ nhàng lắc một cái, chui vào giữa kinh mạch, ẩn nấp.
- Không được...
Sắc mặt hắn trầm xuống.
Khí độc này thật sự quá lợi hại, lại có thể tránh né chân khí bao vây tấn công. Lúc này nó chỉ là chui vào trong kinh mạch, không quan trọng. Một khi phát điên tiến vào bộ phận quan trọng trong thân thể, sợ rằng không kịp phản kháng, sẽ lập tức bị độc chết.
Chân khí có thể tránh né, và giống như có trí tuệ. Đây là loại độc gì?
Lại trúng phải khi nào?
Lục khắp Đồ Thư Quán những sách có liên quan tới độc, đều không có bất kỳ ghi chép nào về thứ này, nói rõ cấp bậc của độc này cao hơn Thiên Huyền vương quốc!
Loại khí độc cấp bậc như vậy... lại phát hiện được ở trong cơ thể mình.
Trương Huyền càng lúc càng mơ hồ.
Rất nhiều thủ pháp giải độc hắn đều sử dụng một lần, phát hiện không có bất kỳ tác dụng nào. Hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha.
Xem ra khí đen này vô cùng sợ hãi đối với chân khí của hắn, tạm thời còn không dám quấy rối. Bằng không, hắn cũng không có khả năng sống lâu như vậy lại chưa từng phát giác.
Chỉ có điều, tuy rằng tạm thời không có nguy hiểm tới tính mạng, nhưng trúng độc như vậy là một vấn đề lớn. Trong lúc vô ý ngược lại cũng thôi. Bị người hạ độc nhưng không biết, vậy mới đáng sợ.
Đối phương một đòn không thành, khẳng định sẽ còn lần thứ hai.
Không sợ kẻ trộm trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ thương!
- Trước hết xác định là trúng phải trước khi sống lại hay sau khi sống lại, là người làm hay là vô tình, cũng có thể sớm có một sự đề phòng!
Sinh ra cảnh giác, Trương Huyền lại nhìn về phía khí đen, nghiên cứu hồi lâu... Kết quả, cái rắm chưa cũng không nghiên cứu ra được.
Không phải hắn quá ngu ngốc, mà là... chất độc này thật sự quá cao cấp, vượt ra khỏi phạm trù Thiên Huyền vương quốc có thể hiểu được, cũng không nhìn ra được manh mối nào, càng chưa nói tới nghiên cứu xem trúng phải lúc nào, rốt cuộc là vật gì.
- Thử dùng Thiên Đạo Đồ Thư Quán xem!
Rầu rĩ hồi lâu cũng không hiểu rõ được, hắn đang định buông tha. Đột nhiên trong lòng hắn thoáng động.
Hắn nghiên cứu không ra, không có nghĩa là Đồ Thư Quán cũng bất lực!
Đồ Thư Quán chỉ cần chạm ngón tay tới, hoặc đối phương đánh quyền, có khả năng hình thành sách, biết chỗ thiếu hụt. Khí độc này ẩn nấp ở giữa các kinh mạch, ngón tay khẳng định không chạm đến được. Để cho nó đánh quyền... khụ khụ, càng là nằm mơ.
Chỉ có điều, chỉ là xác nhận đơn giản vấn đề một chút, ngược lại không làm khó được Trương Huyền.
Hắn tiện tay lấy ra một quyển sách trắng, cầm lấy bút lông viết xuống:
- Khí độc trong người là sau khi sống lại trúng độc, có người hãm hại!
Ngón tay hắn xẹt qua, trong đầu lập tức xuất hiện một quyển sách giống như đúc.
Hắn tiện tay mở ra, quả nhiên xuất hiện chỗ thiếu hụt của những lời này.
Nhìn xong nội dung, sắc mặt hắn tái xanh.
Căn cứ vào hiệu ứng của Thiên Đạo Đồ Thư Quán cho ra nội dung, chất độc này là trúng phải trước khi mình sống lại, không phải do mình vô ý, mà bị người hạ độc thủ!
Nói cách khác... Có người muốn giết hắn.
- Chẳng lẽ... người này trước kia chết, cũng không phải do uống rượu phiền muộn mà chết, mà là... trúng chất độc này?
Trước đó hắn đã thấy kỳ quái. Người này cũng quá yếu. Đường đường là cường giả Chân Khí cảnh đỉnh phong, uống một chút rượu có thể uống tới chết được. Hiện tại xem ra, căn bản không phải là chuyện như vậy.
Nghĩ đến liền làm, hắn ở trong sách vở viết ra các loại suy đoán.
Không biết qua bao lâu, Trương Huyền ngừng lại.
Thông qua nửa ngày suy nghĩ, hắn đã biết tình hình đại khái.
Người này trước kia quả nhiên là bị người độc chết, chính vì vậy, mới có mình xuyên qua.
Sau khi sống lại mình sở dĩ không có việc gì, là bởi vì tu luyện chân khí thiên đạo quá mức tinh thuần. Khí độc này trời sinh sợ hãi, bị áp chế không có cách nào nhúc nhích. Bằng không, hắn cũng không có khả năng sống đến bây giờ.
Nói cách khác, có thể sống được, may mắn là vẫn xem như chăm chỉ, tu luyện không ngừng. Bằng không, một khi chân khí không đủ, bắt được khí đen sẽ lập tức cắn trả, độc chết.
- Lại là cục diện rối rắm do người này lưu lại...
Vốn tưởng rằng giải quyết xong chuyện đánh giá lão sư, đã có thể sống cho chính mình, trời cao mặc cho chim bay. Kết quả hắn lại phát hiện ra mình suy nghĩ quá nhiều.
Không hoàn toàn giải quyết được khí đen này, sẽ vẫn nằm trong nguy cơ.
- Phải nghĩ biện pháp tìm ra người muốn giết mình mới được.
Người muốn giết chết hắn, ẩn nấp, không có khả năng tìm được. Nhưng chỉ cần lần sau vẫn dám động thủ, dựa vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, lại nhất định có thể điều tra ra được cả tổ tông tám đời nhà đối phương.
Cho nên, hắn cũng không quá sợ hãi, chỉ là trong lòng có nghi ngờ.
Người này trước kia chỉ là một cô nhi, ngay cả một thân thích cũng không có. Nản thân lại là phế vật, không đắc tội người nào. Rốt cuộc là ai, có thể sử dụng loại độc Thiên Huyền vương quốc cũng không có, tới giết hắn?
Có thể tìm tới loại chất độc này, thực lực khẳng định không đơn giản. Bỏ công bỏ sức mưu tính lớn như vậy, tại sao không một tát đập chết?
Đây không phải là cởi quần đánh rắm, tự gây phiền toái sao?
Suy nghĩ một hồi không nghĩ ra, Trương Huyền không nghĩ nhiều nữa. Người hạ độc tạm thời không xuất hiện. Nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng. Hắn chỉ có thể tạm thời nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề trong cơ thể trước.
- Muốn giải độc, trước hết phải biết đây là loại độc gì. Sách trong Thiên Huyền vương quốc liên quan tới độc vẫn quá ít. Xem ra phải đi tới nơi có càng nhiều sách hơn mới được...
Nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chỉ cần có đủ sách liên quan tới độc, chính hắn có thể hiểu được.
Chỉ có điều, những quyển sách này cũng không dễ tìm. Hắn đã xem hết tàng thứ khố của vương thất, không có bất kỳ thu hoạch nào. Sách ở nơi khác, không cần nhìn cũng biết, khẳng định cũng không có.
Dù sao chất độc này rất cao cấp. Cao cấp tới mức Thiên Huyền vương quốc cũng không tìm được.
Ngay cả độc cũng không có, lại làm sao có thể có phương pháp giải quyết.
Thật sự muốn tiêu trừ tai hoạ ngầm, sợ rằng phải đi tới vương quốc cấp bậc cao hơn, tìm kiếm nhiều nơi nắm giữ loại thư tịch này.
- Quay đầu lại tìm ba dvị danh sư hỏi thăm một chút...
Những nơi như thế hắn cũng không biết. Có lẽ ba đại danh sư có thể biết được một chút.
Bọn họ từ vương quốc cấp bậc cao hơn qua, du lịch rất rộng, khẳng định biết nhiều hơn mình.
- Cũng không cần nóng vội. Trước hết giải quyết xong chuyện nơi đây lại nói sau.
Dù sao có chân khí thiên đạo áp chế, khí đen trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám làm ác. Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là lắc đầu không nghĩ nhiều nữa. Hắn đưa tay ra duỗi thắt lưng, tiếp tục giải quyết vấn đề do lừa gạt tiền lưu lại.
...
- Lưu sư, chúng ta làm gì phải thay quần áo?
Ba vị danh sư đi ở trên con đường trong Hồng Thiên học viện. Trịnh Phi nhìn thường phục trên người, không nhịn được nói.
Bình thường đều mặc trang phục danh sư đặc biệt, đi tới bất kỳ chỗ nào cũng được người tôn kính cao cao tại thượng. Thoáng một chút đổi lại thành y phục của người bình thường, hắn có phần không thích ứng.
- Trang phục danh sư quá bắt mắt. Nếu thật sự mặc như vậy qua, Trương Huyền lão sư nhất định sẽ trực tiếp chạy tới, nói gì nghe nấy, cung kính đến cực điểm. Nếu thật sự như vậy làm thế nào còn thấy được phẩm chất thật sự của hắn?
Lưu Lăng nói.
- Đúng vậy. Đổi lại thành thường phục tốt hơn, ai cũng không nhận ra. Vừa vặn thử thách nhân phẩm!
Trang Hiền theo sát đó, gật đầu.
Trịnh Phi hiểu được.
Thay y phục của người bình thường, lại cố ý giảm thấp tu xuống vi, ai cũng đoán không ra ba người bọn họ là danh sư, đều sẽ coi bọn họ là thành một lão già bình thường.
Loại tình huống này có khả năng nhìn thấy được sát với chân tướng của sự thật hơn.
Một đường hỏi thăm, thời gian không lâu, bọn họ liền tìm được lớp học của Trương Huyền.
- Phòng học này cũng quá nhỏ đi!
Nhìn thấy được bộ dạng lớp học trước mắt, đám người Lưu Lăng nhăn mày lại.
Quy mô của Hồng Thiên học viện, trên đường đi tới bọn họ đều nhìn thấy. Cho dù là phòng học của lão sư rất bình thường dùng để giảng bài, cũng có mấy trăm mét vuông. Phòng học trước mắt này còn chưa tới một trăm mét vuông. Bất kể là kiến trúc hay trang trái, đều có vẻ đơn sơ khác thường.
Vừa nhìn cũng biết là một loại tệ nhất.
- Xem ra đãi ngộ của vị Trương lão sư này ở học viện thực sự không được tốt lắm!
Hoàn cảnh giảng bài kém như vậy, thật không biết vị Trương lão sư này làm thế nào nhịn được. Đổi lại thành bọn họ, khẳng định đã sớm đại náo với học viện, phẩy tay áo bỏ đi.
- Giảng bài ở trong hoàn cảnh này, còn có thể duy trì sự bình tĩnh, thắng không kiêu ngạo bại không ngã lòng. Xem ra đã quên đi sự nuông chiều, khiến cho người ta kính nể.
Lưu Lăng xúc động.
Bị đối xử không công bằng, trong lòng lại không có một câu oán hận. Không bởi vậy mà dạy có lệ với học sinh. Chỉ riêng loại phẩm chất không quan tâm hơn thua này, lại khiến cho người ta bội phục.
- Vương Đào đường huynh, Trương lão sư nói, ngưng khí hợp dòng, đến bây giờ ta còn không lý giải được. Đường huynh có thể nói lại cho ta một lần nữa được không?
Đi mấy bước về phía bên trong, còn chưa có tiến vào lớp học, bọn họ liền nghe được trên sân cỏ phía trước gian phòng truyền đến giọng hỏi thăm.
Ba người dừng bước.
- Được, chỉ có điều đối với đoạn này, Trương lão sư nói vô cùng huyền diệu. Ngay cả ta cũng chỉ lĩnh ngộ chưa đủ một phần mười. Như vậy đi, thời điểm Trương lão sư giảng giải, ta làm bút ký. Chúng ta cùng nhau nghiên cứu!
Học trưởng được gọi là Vương Đào, do dự một chút nói.
- Quá tốt!
Giọng nói đầu tiên đầy hưng phấn.
- Ngươi xem, Trương lão sư nói như vậy, Tụ Tức cảnh, ngưng khí hợp dòng, xem linh khí của thiên địa trở thành một phần thân thể, mà không phải ép buộc hấp thu. Như vậy, khí tức sẽ xem người là vật dẫn, do đó tốc độ tập trung linh khí tăng thêm. Lúc đó Trương lão sư nói mười phương pháp, ta chỉ nhớ có ba. Chúng ta có thể nghiên cứu một phần. Ngươi xem cái đầu tiên này...
Ngay sau đó, giọng nói của Vương Đào truyền đến.
- Xem linh khí thiên địa trở thành một phần thân thể?
Trong tai nghe được lời nói chuyện của hai người, ba đại danh sư đồng thời chấn động. Mỗi một người đều lộ ra vẻ kinh hãi.
- Cái lý luận này ta cũng nghe nói qua từ trong miệng của lão sư ta... Trương Huyền lão sư này tự nhiên nói huyền diệu như vậy?
Lưu Lăng há hốc miệng.
Người trong nghề vừa ra tay, liền biết có đúng hay không. Bọn họ là danh sư, đứng ở nghề nghiệp sư giả đỉnh phong này nhất, tất nhiên am hiểu đạo giảng bài rất sâu, cũng biết giảng giải những cái nào là chính xác, những cái nào là sai lầm.
Tuy rằng không nghe được lời giảng, chỉ từ lời đối thoại của hai học viên, bọn họ lại có thể nghe ra được lý luận của Trương lão sư này, không chỉ mới mẻ độc đáo, còn hết sức chính xác, nhắm thẳng vào vấn đề nòng cốt khi tu luyện.
Loại trình độ nội dung giảng bài này, cho dù là bọn họ, cũng rất khó nói ra được.
Hai người phía trước càng thảo luận nhiều hơn, nói ra lý luận không phải quá mức huyền ảo, lại tiến tới thấu triệt, giống như biển rộng liếc mắt không nhìn thấy được điểm cuối, mênh mông và thâm thúy. Càng nghe nhiều, đối với tu luyện càng có sự giúp đỡ, nhận được ích lợi không nhỏ.
Ba đại danh sư càng nghe càng chấn động. Mỗi một người kích động, toàn thân run rẩy, đứng tại chỗ cũng không rời đi.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận