- Khẳng định như vậy không được...
Trương Huyền vội vàng lắc đầu.
Nếu thật sự như vậy, hắn có khả năng rất nhanh sẽ tinh thần phân liệt.
Chỉ có điều, không bái một người trong đó làm lão sư, lại không nhận được tư cách trợ giáo, không có khả năng sát hạch danh sư chân chính.
Suy nghĩ một chút hắn cũng có chút đau đầu.
- Thôi đi. Tạm thời không nghĩ nữa. Chỉ có điều, lấy thân phận của Trương Huyền đi gặp ba vị danh sư này cũng tốt. Đầu tiên có thể lăn lộn làm quen một lần. Thứ hai, cũng hỏi thăm một vài chuyện có liên quan tới khí độc trong cơ thể!
Rầu rĩ một hồi, hắn có quyết định.
Tuy rằng luồng khí đen trong cơ thể hắn tạm thời không nguy hiểm, nhưng phải loại bỏ. “Dương Huyền” đi hỏi thăm, sẽ mất đi thân phận cao nhân. Mình đi vào ngược lại là vừa vặn.
Nếu như để cho đám người Lục Tầm, Vương Siêu biết được suy nghĩ này của hắn, nhất định sẽ khóc chết.
Hai người kia thấy không thể nào bái Dương Huyền làm lão sư, ngày hôm qua đặc biệt tới thăm hỏi ba danh sư, kết quả gặp cũng không gặp được... Người này thì hay rồi. Ba danh sư muốn gặp hắn, hắn còn phải suy nghĩ một chút, vẻ mặt không tình nguyện...
Không ra vẻ ta đây thì có thể chết sao?
- Nàng nói tiệc mừng thọ khi nào thì bắt đầu? Điền lão kia lại là người nào. Ngay cả ba danh sư và Thẩm Truy bệ hạ đều đi tới thăm hỏi sao?
Trương Huyền vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Có thể khiến cho ba đại danh sư và Thẩm Truy bệ hạ tự mình chúc thọ, Điền lão này khẳng định không đơn giản. Nếu quả thật là nhân vật lợi hại nào đó, tiền thân chắc hẳn đã sớm biết. Tại sao lại không có một chút ấn tượng nào vậy?
- Tiệc mừng thọ chính là ngày hôm nay. Hiện tại chạy tới vừa vặn kịp.
Thấy hắn hỏi như vậy, Hoàng Ngữ biết hắn có quyết định, thở phào nhẹ nhõm, giải thích:
- Điền lão đã từng là lão sư của Bắc Vũ học viện. Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư đều học qua hắn. Tuy rằng không dạy tu vi chính, nhưng cũng có nửa nghĩa lão sư. Lần này hắn qua đại thọ chín mươi. Nếu ba danh sư ở Thiên Huyền vương quốc, nhất định phải đi chúc mừng...
Vị Điền lão này mặc dù là người của Thiên Huyền vương quốc, nhưng từng làm lão sư ở Bắc Vũ học viện. Ba danh sư đều từng học tập ở dưới cửa của hắn. nắm giữ nửa nghĩa lão sư. Lưu sư để cho Hoàng Ngữ về trước, thật ra chính là để cho nàng tham gia tiệc mừng thọ.
Kết quả, bởi vì chuyện của Thẩm Hồng, ba danh sư tập trung lại. Nếu đã tới Thiên Huyền vương quốc, bọn họ tất nhiên phải tham gia tiệc mừng thọ. Bọn họ cũng tham gia, Thẩm Truy bệ hạ i làm sao có thể không đi?
Về phần Bắc Vũ học viện, là học viện lớn nhất của Bắc Vũ vương quốc. Hoàng Ngữ, Bạch Tốn trước kia đều đến đó học.
Trương Huyền lật xem qua tàng thư khố của toàn bộ vương quốc, những địa vực phân chia đơn giản. Tinh thần thoáng động, lại tìm hiểu rõ ràng.
Bắc Vũ vương quốc là một vương quốc nhị đẳng ở gần Thiên Huyền vương quốc. Danh sư trấn giữ chính là Lưu Lăng, Trang Hiền.
Vương quốc phân chia ra làm: phong hào, nhất đẳng, nhị đẳng cùng với loại ngay cả đẳng cấp cũng chưa được xếp hạng như Thiên Huyền vương quốc này.
Đẳng cấp vương quốc càng cao càng thêm phát đạt, tài nguyên giao dịch cũng lại càng phong phú, cấp bậc võ giả cũng lại càng cao.
- Vị Điền lão này dạy cho người tu luyện, lẽ nào cũng là lão sư?
Trương Huyền kỳ quái.
Tất cả lão sư Hồng Thiên học viện đều giảng dạy tu vi. Cho dù Vương Siêu lão sư nổi danh về thương pháp, không chỉ truyền thụ thương pháp, cũng phụ trách chỉ điểm thực lực cho học sinh.
Không dạy tu luyện vậy dạy cái gì?
Thế nào cũng lại là lão sư?
- Quy mô của Bắc Vũ học viện còn lớn hơn i Hồng Thiên học viện rất nhiều. Lão sư trong đó phân loại cũng nhiều. Tu luyện chỉ là một trong số đó. Cũng không thiếu lão sư giảng dạy chức nghiệp đặc biệt. Ví dụ như lão sư luyện đan giảng dạy thuật luyện đan. Lão sư thư họa giảng dạy bức tranh... Những nghề nghiệp này, học sinh học tập có thể trở thành mục tiêu phấn đấu cả đời, cũng có thể trợ giúp tu luyện, tăng thêm phương diện tri thức, thả lỏng tâm cảnh. Đám người Lưu sư vì sát hạch danh sư, chỉ học tập một khoảng thời gian, cũng không thuộc về học sinh chân chính, cho nên chỉ có nghĩa nửa lão sư.
Hoàng Ngữ kiên nhẫn giải thích.
Nếu như lão sư là một chức nghiệp rất đơn giản, chỉ truyền thụ tu vi, vậy rất nhiều chức nghiệp khác như luyện đan sư, luyện khí sư các loại lại làm thế nào truyền thừa xuống? Dù sao cũng không có khả năng đều để cho danh sư làm thay!
Nếu thật sự như vậy, danh sư còn không mệt sống mệt chết?
Rất hiển nhiên, cũng có loại lão sư chuyên môn của chức nghiệp này.
Vị Điền lão này lại đã từng là lão sư loại chức nghiệp đặc biệt này.
- Vậy hắn dạy cái gì?
Hiểu được, Trương Huyền gật đầu.
Cái này không khác với trường học ở kiếp trước, có người dạy thể dục, tiếng Anh. Cũng có người dạy số học, vật lý. Lão sư không có khả năng toàn tài, tất nhiên cũng không thể dạy tất cả các khoa.
- Điền lão dạy chính là trà đạo, là một vị trà đạo sư chính thức!
Hoàng Ngữ mỉm cười.
- Trà đạo sư?
Tàng thư khố của vương quốc có giới thiệu liên quan đến trà đạo sư.
Đó là một loại chức nghiệp hạ cửu lưu, nghe cũng không đáng chú ý. Chỉ có điều, ở bên trong một ít vương quốc lại gặp được sự theo đuổi cực lớn.
Pha trà, có thể thả lỏng tâm cảnh, làm cho lòng người rất bình thản. Một ít trà đạo đại sư lợi hại, còn có thể pha ra nước trà xoa dịu tâm cảnh của người ta, sau khi để cho người ta uống vào, hoàn toàn thả lỏng, có trợ giúp cực lớn đối với tu luyện. Công hiệu không thua gì Tĩnh Tâm đan.
Mấu chốt nhất chính là, trà đạo so với các loại luyện đan, luyện khí, thư họa học được dễ dàng hơn nhiều. Tuy rằng muốn học cao thâm trở thành trà đạo sư chính thức khó khăn, nhưng nhập môn lại đặc biệt dễ dàng. Một ít vương quốc cao đẳng có không ít con em thế gia, vương hầu tướng lĩnh, cơ bản đều lĩnh hội mấy tay.
- Được, ta cùng các nàng qua đó.
Hỏi rõ chuyện gì xảy ra, Trương Huyền không chậm trễ nữa. Nếu tiệc mừng thọ sắp bắt đầu, hắn trực tiếp đi theo phía sau Hoàng Ngữ, Bạch Tốn, lên xe ngựa.
Chỗ Điền lão ở tại vùng ngoại thành của vương thành, cách Hồng Thiên học viện một đoạn. Xe ngựa đi gần một canh giờ, dừng lại ở phía trước ở một tòa trang viên cực lớn.
Đi ra khỏi xe ngựa, hắn lập tức nhìn thấy được xung quanh người đông nghìn nghịt.
Điền lão từng là lão sư ở Bắc Vũ học viện, chỉ đạo qua danh sư. Chỉ riêng điều này, là có thể thu hút vô số thế lực lớn đến đây chúc mừng.
- Trương đại sư, đi theo ta...
Đi xuống xe ngựa, Hoàng Ngữ đi phía trước dẫn đường. Nàng đi tới cửa, lấy ra bái thiếp, dễ dàng tiến vào trong viện.
Không hổ danh là người ngay cả ba sư cũng phải tới viếng thăm, phủ đệ rộng lớn, đường ngang ngõ dọc. Người mới lần đầu tiên qua đây, làm không tốt còn có thể lạc đường.
- Lưu sư bọn họ chắc hẳn còn chưa tới. Chúng ta có thể ở thiên điện bên này chờ.
Hoàng Ngữ hình như đã từng tới đây, quen việc dễ làm. Ba người một đường đi về phía trước. Thời gian không lâu, bọn họ đi tới một đại điện rộng rãi.
Còn không có tiến vào trong đó, liền thấy nhiều người ra vào. Đã có không ít người tới đây.
- Tiểu Ngữ, nàng rốt cuộc đã tới...
Mới đi tiến cửa đại điện, liền nghe được giọng nói kinh ngạc vui mừng vang lên. Ngay lập tức một người thanh niên vẻ mặt mừng rỡ tiến lên nghênh đón.
Dáng vẻ của người thanh niên này khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, toàn thân mặc trang phục màu trắng, bộ dạng cực kỳ anh tuấn. Trương Huyền vừa so sánh với hắn, cũng kém hơn rất nhiều.
Nhìn thấy người này, sắc mặt Bạch Tốn trầm xuống, ngăn cản trước mặt Hoàng Ngữ.
- Bạch Tốn, ngươi muốn làm gì?
Người thanh niên nhếch miệng lên.
- Tiểu Ngữ cũng tên cho ngươi gọi sao? Ta khuyên ngươi cách xa nàng một chút. Nếu không, đừng trách ta không khách khí.
Bạch Tốn nhìn chằm chằm vào đối phương, nổi giận đùng đùng.
- Không khách khí? Chúng ta cũng không phải chưa đánh nhau. Ngươi thắng được ta sao?
Đối mặt với uy hiếp của hắn, người thanh niên không thèm quan tâm:
- Lại nói, đây là nhà ta. Tiểu Ngữ tới nhà của ta làm khách, đương nhiên ta phải tận tình đón tiếp. Vậy ngươi cũng muốn quản sao? Bạch tiểu vương gia ngươi cũng không tránh khỏi quản quá rộng đi!
- Ngươi...
Bạch Tốn nhướng mày, lại muốn động thủ.
- Được rồi!
Hình như sớm biết rằng hai người sẽ cãi nhau, Đôi mi thanh tú của Hoàng Ngữ thoáng nhíu lại, nhìn về phía hai người:
- Chúng ta là vội tới chúc thọ cho Điền lão. Muốn đánh nhau, một lát nữa các ngươi lại đánh!
- Tiểu Ngữ yên tâm, ta lười chấp nhặt với người này. Một tên vũ phu cả ngày chỉ biết là đánh đánh giết giết!
Nói xong, người thanh niên khẽ cười:
- Tiểu Ngữ, ta vừa học được một bộ thủ pháp pha trà. Đi, ta dẫn nàng đi thưởng thức. Tuyệt đối an thần ngưng khí. Uống thêm vài lần, bảo đảm nàng có thể sớm ngày bước vào tâm phẳng lặng như mặt nước...
- Không, ta còn phải ở chỗ này chờ Lưu sư!
Đối với sự nhiệt tình của đối phương, Hoàng Ngữ cũng không quá để ý, xua tay từ chối.
- Không đi cũng không quan trọng. Ta vừa vặn cũng muốn bái kiến Lưu sư. Ta lại ở trong này cùng nàng chờ...
Đối với lời từ chối của nàng, người thanh niên hoàn toàn không để ý chút nào, cười khanh khách nói.
Hắn không đi, Hoàng Ngữ cũng không có cách nào.
- Không biết xấu hổ!
Bạch Tốn nổi giận đùng đùng, cũng không nhắc lại động thủ.
Xem ra chắc hẳn không phải là đối thủ của người này, bằng không, lấy tính tình hung bạo của hắn, cần gì quan tâm mừng thọ hay không mừng thọ.
Biết tình tình của vị tiểu vương gia này, người thanh niên lười để ý tới. Lúc này hắn mới phát hiện ra Trương Huyền. Hắn nghi ngờ nhìn lại:
- Tiểu Ngữ, vị này là...
- A, ta tới giới thiệu cho các ngươi một chút!
Hoàng Ngữ nhìn qua:
- Trương đại sư, vị Điền Long này chính là chủ nhân nơi này. độc tôn của Điền lão. Điền Long, vị này chính là Trương Huyền lão sư của Hồng Thiên học viện.
- Trương Huyền? Tên này thật quen. Hình như từng nghe nói ở đâu...
Người thanh niên Điền Long nghe được cái tên nhướng mày, suy tư một lát. Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên:
- Hồng Thiên học viện, ngươi là Trương Huyền cùng Lục Tầm lão sư, đánh giá sư giả?
Đánh giá sư giả huyên náo đến mức sôi sùng sục, hắn muốn không biết cũng khó.
- Lục Tầm là lão sư sao kim lợi hại nhất Hồng Thiên học viện. Dám cùng hắn tiến hành đánh giá sư giả, lá gan của ngươi thật là lớn. Bội phục, bội phục!
Trong miệng nói bội phục đối phương, trên mặt lại hoàn toàn không có chút ý bội phục nào, trái lại đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Lục Tầm thành danh biết bao năm, hơn nữa là con trai của Lục Trầm đại sư, danh tiếng rất lớn. Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy cuộc so tài lần này, là cục diện nghiêng về một phía.
Nhìn thấy được bộ dạng này của hắn, Trương Huyền lắc đầu.
Lại một nhân vật nhỏ tự cho mình là đúng mà thôi.
- Điền Long, ngươi nói vậy là có ý gì?
Bạch Tốn nhìn không được.
- Không có ý gì, người sang tự hiểu lấy mình. Không biết tự lượng sức mình, càng sống chỉ càng thêm mệt.
Điền Long lắc đầu.
- Ngươi nói cho rõ ràng. Ai không biết tự lượng sức mình? Trương đại sư, chỉ là tính tình khiêm tốn, không muốn bộc lộ rõ mà thôi...
Bạch Tốn nổi giận đùng đùng.
Hắn tuy rằng cũng quen biết Lục Tầm, nhưng không mấy quen thuộc. Ngược lại đối với Trương Huyền, hắn bội phục sát đất. Nghe đối phương nói như vậy, hắn lập tức không bỏ qua.
- Đại sư? Đại sư cái gì? Tiếng xưng hô đại sư này có thể tùy tiện gọi sao?
Điền Long cười nhạo, bàn tay vung, mang theo sự cao ngạo lạnh lùng:
- Đó là đạt được nhất định trình độ đối với một chức nghiệp mới có thể gọi. Giống như gia gia ta, ở trên trà đạo theo đuổi tới cực hạn, mới có tư cách xưng là đại sư trà đạo. Một lão sư Hồng Thiên học viện, mới chỉ khoảng hai mươi tuổi, gọi là lão sư, xem như nể tình. Cũng dám gọi là đại sư? Thực sự không biết trời cao đất rộng...
Điền Long lạnh lùng cười, đang muốn nói tiếp, lại thấy một lão già đi tới. Hắn lập tức khép chặt miệng, một mực cung kính ôm quyền, nghênh đón:
- Điền Long ra mắt Nguyên Ngữ đại sư!
Người tới chính là y sư đứng đầu Thiên Huyền vương quốc, Nguyên Ngữ.
Đối với sự cung kính của hắn, Nguyên Ngữ đại sư chỉ gật đầu, trên mặt không chút kinh ngạ. Hắn đang muốn tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy được Trương Huyền ở bên cạnh. Nhất thời ánh mắt hắn sáng lên, lập tức vọt tới, vẻ mặt nhiệt tình.
- Trương đại sư, ngươi cũng ở đây sao... Đã lâu không gặp!
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận