- Lục Tầm, ngươi nói vậy là có ý gì?
Nghe hắn nói như thế, Hoàng Ngữ ở bên cạnh lại không nhịn được.
Bị mắng cái gì? Mất danh tiếng cái gì?
Trương lão sư tới tham gia tiệc mừng thọ, là do ba danh sư mời. Thế nào đến trong miệng ngươi, lại thành mất mặt?
- Thật ngại quá, thân phận gì, đi tới địa phương như thế. Hoàng Ngữ tiểu thư, ta biết tiểu thư là trợ giáo, nhận sự tin cậy và sủng ái sâu của Lưu. Chỉ có điều, cũng không thể tùy hứng làm bậy. Đây là tiệc mừng thọ của Điền lão. Tốt nhất nên chú ý một chút! Điền lão là ai? Đó từng là lão sư của Lưu sư, nắm giữ nghĩa nửa lão sư. Nàng dẫn theo một lão sư cấp thấp có tiếng xấu qua, một khi chọc cho Lưu sư không vui, vậy thì phiền toái!
Lục Tầm lắc đầu.
Sắc mặt của hắn không có vẻ châm chọc cũng không có tức giận. Chỉ giống là đang trần thuật sự thực rất bình thản.
Trong mắt hắn, Trương Huyền cuối cùng có thật sự đạt được sát hạch giáo viên không điểm hay không, đều không thể có vấn đề gì. Người này chỉ là một lão sư cấp thấp. Loại tiệc mừng thọ cao cấp này, đối phương căn bản không có tư cách tham gia. Mạnh mẽ dẫn tới, chỉ kéo thấp đẳng cấp của mình.
Cái này giống như dẫn một tên ăn mày đi vào tửu lâu lớn, trên người có ăn mặc xinh đẹp đi nữa, lại có khí chất đi nữa, cũng bị bạn đồng hành liên lụy, cũng lại trở nên nực cười.
Rồng và phượng hoàng ở cùng một chỗ, mới là rồng. Ở cùng một chỗ với heo, đó chính là chó.
- Ngươi...
Nghe hắn nói như thế, Hoàng Ngữ tức giận vẫn muốn nói gì thêm, lại thấy Trương Huyền khoát tay ngăn lại, đi tới cái bàn trước mặt, ngồi xuống.
Trương Huyền tiện tay cầm ấm trà lên rót đầy một chén trà, ngẩng đầu nhìn về phía trước mắt hai lão sư sao kim tự cho mình là đúng.
- Náo loạn một hồi, ta là lão sư cấp thấp có danh tiếng xấu. Đã như vậy... Lục đại lão sư, vì sao lại muốn cùng ta tiến hành đánh giá sư giả? Chẳng phải sẽ đánh mất danh tiếng anh minh thần võ của ngươi sao?
Ban đầu, hai người này thích ra vẻ ta đây, hắn lười để ý tới. Ai biết được...
Cho các ngươi mặt các ngươi không cần? Không giẫm đạp lên ta, các ngươi mất hứng hay sao?
Nghe hắn nói như thế, hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn nhìn nhau, đồng thời cảm thán. Thật không hổ danh là Trương đại sư, nói chuyện thật là ngoan độc.
Đúng vậy. Ngươi không phải nói dẫn hắn theo sẽ kéo chân sau của ta sao?
Đã như vậy, ngươi đường đường là đại lão sư sao kim, cùng hắn so tài làm cái gì? Đây không phải là tự mình đánh vào mặt mình sao?
- Ngươi?
Lục Tầm khẽ cười, hoàn toàn không có cảm giác bị đánh vào mặt. Mí mắt hắn thoáng nâng lên:
- Ngươi chỉ là một bàn đạp để ta đặt chân tiến về phía trước mà thôi. Muốn trách, cũng chỉ trách ngươi vận khí không tốt, đúng tới trên đầu ta.
- Bàn đạp?
- Không sai, ngày mai đánh giá sư giả, nhất định sẽ thu hút Dương sư cùng với ba vị danh sư đến đó. Đến lúc đó Lục huynh sẽ thể hiện ra thành quả dạy học của mình. Đến lúc đó, bốn vị danh sư tất nhiên cũng nhìn với cặp mắt khác. Lục huynh có thể nhảy một cái vượt long môn, trở thành trợ giáo học đồ chân chính. Ngươi, chỉ là một kẻ làm nền mà thôi!
Vương Siêu khẽ cười, sử dụng ánh mắt thương hại nhìn qua.
Chỉ là một hòn đá kê chân mà thôi. Thật sự xem mình thành nhân vật lớn sao?
Nói thật, có thể giẫm đạp lên ngươi cũng là để mắt tới ngươi. Đáng lẽ ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới phải.
- Các ngươi lại xác định có thể thắng sao?
Lúc mới biết đối phương đánh chủ ý như vậy, Trương Huyền lắc đầu.
Hắn không rõ suy nghĩ của ba danh sư, nhưng “Dương sư” chắc chắn sẽ không đến xem, hơn nữa lại không thu nhận vị Lục Tầm làm học đồ.
- Thật ra thắng hay không thắng đều không có vấn đề gì. Còn có việc, các ngươi không biết!
Vương Siêu, Lục Tầm đang muốn nói tiếp, Điền Long ở một bên nở nụ cười.
- Cái gì?
Vương Siêu nhìn qua.
Điền Long khẽ cười, vẻ mặt tự tin:
- Lần này Lưu sư tới vương thành, chúc thọ cho gia gia ta, chỉ là một mục đích trong đó. Chủ yếu nhất là muốn thu Lục huynh làm trợ giáo. Chuyện này vốn là bí mật. Nhưng trong thư Lưu sư viết cho lão gia có nói tới. Ta vừa vặn nhìn thấy được, biết rõ ràng tất cả.
- A? Thật sao?
Hiển nhiên Lục Tầm cũng không biết tin tức này. Ánh mắt hắn nhất thời sáng lên.
- Đó là tất nhiên. Lục huynh có danh tiếng lớn như vậy, nhận được danh sư thưởng thức, cũng rất bình thường. Lưu sư là học sinh của gia gia ta, không dám giấu diếm, một năm một mười đều viết trong thư. Cũng bởi vì biết những điều này, gia gia mới bảo ta phát thiệp mời mời ngươi, dự định ở chỗ này hỗ trợ tiến cử ngươi một hồi, cuối cùng để cho một lão sư học sinh quen biết nhau, lập tức thu đồ đệ, truyền thành giai thoại!
Điền Long nói.
- Cảm ơn ân tình của Điền lão...
Nghe được đối phương xác nhận như vậy, Lục Tầm đứng lên, vẻ mặt hưng phấn.
Biết không có hi vọng gì từ phía bên Dương sư, hắn lại đưa mắt chuyển tới ba danh sư bên này. Chỉ có điều hai ngày nay, ba danh sư hình như cũng không ở đây. Mỗi lần tới thăm hỏi đều không gặp được, khiến cho hắn có chút nóng nảy.
Vốn tưởng rằng sẽ giống như Dương sư đều ngâm nước nóng, nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, Lưu sư hóa ra đã sớm coi trọng mình.
Thật sự là quá tốt.
- Xem ra chúng ta sau này sẽ trở thành đồng môn học đồ...
Lục Tầm cao hứng cười, nhìn về phía Hoàng Ngữ, lộ ra nụ cười vui mừng.
- Ai với đồng môn với ngươi!
Hoàng Ngữ hừ lạnh một tiếng.
Lưu sư rốt cuộc có ý tưởng gì, nàng cũng không biết. Nếu như Điền Long dám nói vậy, khẳng định có nắm chắc. Chẳng lẽ... nàng thật sự phải làm đồng môn với người này sao?
Hoàng Ngữ có chút rầu rĩ.
Vẻ mặt người này tự cho mình là đúng, khiến cho nàng vô cùng khó chịu.
Chỉ có điều, nói thật, người này nhưng cũng thật sự có năng lực. Ngay cả nàng cũng bội phục không thôi.
Không có danh sư chỉ đạo, cũng có thể ở Thiên Huyền vương quốc lăn lộn với sức sống bừng bừng, đối với giáo dục học sinh, khẳng định có cách nhìn rất sâu sắc.
- Có nghe được không? Lục huynh lập tức trở thành danh sư học đồ. Ngươi chẳng lẽ còn có mặt mũi đợi ở chỗ này?
Nhận được tin tức tốt như vậy, Vương Siêu cũng đầy cao hứng. Hắn lại nhìn về phía Trương Huyền ngồi ở phía trước, mặt vẻ không để ý, lại càng thấy chán ghét.
- Lập tức trở thành? Không phải còn chưa nhận sao?
Đối với sự cao hứng của mấy người này, Trương Huyền lười để ý tới.
Hắn cũng không nghĩ tới, Lưu sư hóa ra đã sớm coi trọng Lục Tầm. Trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ có nên sử dụng thân phận “Dương Huyền”, khuyên can một chút hay không.
Dù sao, nếu chẳng may “Dương Huyền” thật sự thu Lưu Lăng làm học sinh, Lục Tầm chính là đồ tôn của hắn. Người này tự cho mình là đúng, giả vờ giả vịt như vậy...
Nếu đồ tôn như vậy, hắn thấy rất không thoải mái!
Có phần không muốn lắm!
“Cho ngươi giả vờ. Ta xem một lát nữa ngươi còn có thể giả vờ được nữa không...”
Thấy người này thấy quan tài cũng không rơi lệ, còn ở nơi này giả vờ giả vịt, trong mắt hai người liều mạng muốn trở thành đồ tôn của hắn đầy khinh bỉ.
Đã thấy kẻ không biết trời cao đất rộng, chưa thấy qua kẻ nào không biết trời cao đất rộng như thế.
Chỉ cần ba danh sư đi tới, Lục Tầm sẽ lập tức trở thành danh sư trợ giáo. Nói cũng đã nói đến mức này, hắn còn không biết xấu hổ ngồi ở chỗ này... Làm sao không biết xấu hổ như vậy chứ?
Hơn nữa, còn ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, rót trà uống... Nước trà này, hắn làm sao uống tiếp được!
Nếu như là ta, chỉ sợ sớm đã mất mặt nhảy lầu...
- Ha hả, Vương huynh cũng không thể nói như vậy. Mới vừa rồi ta còn nghe Tiểu Ngữ, Bạch tiểu vương gia gọi vị Trương lão sư này là Trương đại sư. Nghe nói hắn lại là đại sư thư họa, rất uy phong đấy!
Thấy da mặt Trương Huyền dày vượt quá sức tưởng tượng, Điền Long cười mà như không cười nói.
- Đại sư thư họa?
Lục Tầm đưa hai tay ra sau lưng, liếc mắt nhìn qua, đầy xem thường:
- Nói ngươi là đại sư thư họa? Ngươi không cảm thấy buồn cười sao? Khoác lác cũng phải có một giới hạn!
Tuy rằng hắn nhiều năm không về nhà, nhưng muốn trở thành đại sư thư họa, độ khó lớn tới mức nào, hắn sẽ không biết sao?
Một lão sư phế vật nổi danh trong học viện, không biết thế nào lại nối quan hệ với Hoàng Ngữ, nhảy nhót một chút thì cũng thôi. Thật sự càng giả vờ càng nghiện sao?
- Đúng vậy, Điền huynh nghe nhầm rồi. Lục huynh lại sinh ra ở thế gia thư họa. Phụ thân Lục huynh, Lục Trầm đại sư, là đại sư thư họa lợi hại nhất Thiên Huyền vương quốc. Thẩm Truy bệ hạ còn từng theo học tập. Lục huynh từ nhỏ đến lớn tiếp xúc tối đa chính là thứ này. Bên trong vương quốc có đại sư thư họa hay không, sao có thể không biết được?
Vương Siêu cũng cười lắc đầu.
- Có hai người các ngươi mở miệng, ta lại yên tâm. Mới vừa rồi ta còn thật sự tưởng là thật. Dù sao Nguyên Ngữ...
Điền Long đang muốn nói ra thái độ của Nguyên Ngữ đại sư vừa rồi, liền nghe được dưới lầu ầm ĩ, hỗn loạn một hồi.
- Nhanh một chút, ba danh sư tới!
- Còn có Thẩm Truy bệ hạ nữa. Nhanh đi nghênh đón...
Tiếng bàn luận vang lên.
- Ba danh sư và Thẩm Truy bệ hạ tới?
Nghe được tiếng nói xôn xao phía dưới, Điền Long lập tức ngừng nói, nhìn về phía hai người Lục Tầm:
- Lục huynh, Vương huynh, chúng ta cũng xuống đi nghênh đón!
- Được!
Ba đại danh sư đi tới, người trong phòng lại đều không ngồi yên, đi xuống lầu.
- Hoàng Ngữ học tỷ, đi thôi. Đi nghênh đón lão sư!
Lục Tầm cười nói.
- Ai là học tỷ của ngươi...
Hoàng Ngữ hừ một tiếng, nhìn về phía Trương Huyền.
- Đi xuống đi!
Biết Hoàng Ngữ thân là học sinh, lão sư đi tới, nhất định phải đi nghênh đón, Trương Huyền gật đầu.
Lại nói, hắn tới đây chính là gặp ba danh sư. Nếu qua, vừa vặn đi qua gặp một chút.
Xôn xao!
Mấy người nối đuôi nhau đi ra. Lúc này tầng một đều đi sạch, không còn ai.
Đi ra đại sảnh, quả nhiên thấy trên lối đi phía trước có mấy bóng người đi tới. Đó chính là ba đại danh sư Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi và Thẩm Truy bệ hạ.
Mấy người này ở trước mặt Dương sư lễ độ cung kính, ở chỗ này vẫn khí tức mười phần.
- Bái kiến Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư. Bái kiến bệ hạ!
Tới tham gia tiệc mừng thọ có đủ tộc trưởng, trưởng lão của gia tộc lớn. Lúc này tất cả đều cúi đầu.
- Chúng ta giống như các ngươi, cũng tới chúc thọ cho Điền lão. Mọi người không cần câu nệ.
Thẩm Truy bệ hạ cười nói.
Hắn nói thoái mái, mọi người lại không dám. Mỗi một người cười theo, không dám nói lời nào.
- Chúng ta quá khứ!
Điền Long thấy ba danh sư và Thẩm Truy bệ hạ đi tới, mỉm cười, dẫn đám người Lục Tầm, Vương Siêu nghênh đón. Hoàng Ngữ làm danh sư học đồ, làm sao có thể tụt lại phía sau. Nàng và Bạch Tốn, Trương Huyền cùng nhau đi song song tới.
- Lão sư!
Đi tới trước mặt, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn đồng thời khom người.
- Người mời đã tới chưa?
Nhìn thấy được hai người, mắt Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi đồng thời sáng lên.
Hai ngày nay, bọn họ vẫn thay đổi trang phục, canh giữ ở Hồng Thiên học viện, chờ Trương Huyền đi ra, muốn xem thử có thể tìm cơ hội thu làm học đồ hay không. Nhưng nằm mơ bọn họ cũng không nghĩ tới, người này căn bản không có trở về, giống như biến mất. Ngay cả Thẩm Truy bệ hạ cũng không tìm được tung tích.
Không có cách nào, không thể làm gì khác hơn, bọn họ đành sai hai người Hoàng Ngữ, Bạch Tốn đi tìm. Ban đầu, bọn họ không có hy vọng quá lớn. Lúc này nhìn thấy trên mặt hai người hoàn toàn không có chút chán nản nào, trong lòng bọn họ đồng thời thoáng động.
- Mời tới rồi. Chính là vị bên cạnh ta đây...
Hoàng Ngữ đang muốn giới thiệu, Lục Tầm ở bên cạnh cắt ngang lời của nàng, vẻ mặt kích động tiến lên ôm quyền:
- Tại hạ Lục Tầm, ra mắt Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư...
Tự giới thiệu xong, vốn tưởng rằng ba đại danh sư sẽ lập tức cao hứng hỏi han ân cần, thu làm học đồ, hắn lại thấy ba người hoàn toàn không có để ý tới mình, giống như không thấy được, lao thẳng đến chỗ Điền Long đang đi tới, vây quanh hắn, vẻ mặt tươi cười.
- Ngươi chính là Trương Huyền lão sư. Cuối cùng cũng để n cho chúng ta nhìn thấy người thật. Có thể để cho chúng ta tìm tới dễ dàng...
- Á?
Điền Long đứng ngây ra tại chỗ.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận