- Hồi bẩm Điền lão sư, vị này chính là Trương Huyền, lão sư kiệt xuất trẻ tuổi của Hồng Thiên học viện.
Lưu Lăng giới thiệu.
Tuy rằng Điền lão đã không còn dạy hắn, nhưng hắn vẫn theo thói quen gọi là lão sư.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.
Thế giới này, tôn nghiêm của sư đạo là vô cùng nghiêm khắc. Cho dù là danh sư, cũng không dám vi phạm.
- Trương Huyền?
Điền lão lắc đầu, trên mặt không chút kinh ngạc, mang theo nghi ngờ:
- Lão sư kiệt suất của Hồng Thiên học viện không phải là Lục Tầm sao?
- Lục lão sư cũng rất ưu tú. Nhưng Trương lão sư hoàn toàn không yếu hơ, thậm chí còn có phần vượt trội.
Nhớ tới từng cảnh tượng nhìn thấy được ở ở Hồng Thiên học viện trong hai ngày nay, Lưu Lăng không nhịn được tán thưởng.
Tùy tiện dạy học sinh chừng mười ngày, còn ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng lưới không đến. Kết quả... mỗi một đệ tử đều đột nhiên tiến mạnh, thực lực tăng bạo phát.
Loại này dạy học thành quả, đừng nói giống nhau lão sư, cho dù ba người bọn họ, đều rất khó làm được.
- Có phần vượt trội?
Ánh mắt Điền lão lóe lên:
- Có thể được ngươi tán dương như vậy, chứng tỏ quả thật có bản lĩnh, có tư cách ngồi xuống. Chỉ có điều, muốn uống trà của ta, không dễ dàng như vậy. Phải thông qua thử thách.
- Thử thách?
Trương Huyền nhìn qua.
Ta chỉ là theo đám người Lưu sư đi tới, không phải muốn uống trà.
Lại nói, trà của ngươi chẳng lẽ là rượu thần tiên? Cần phải thông qua sát hạch mới có thể uống sao?
Hắn đang muốn mở miệng từ chối, lại thấy Lưu Lăng đứng cách đó không xa, ánh mắt nhất thời sáng lên, hưng phấn nhìn qua.
- Quá tốt. Trương Huyền lão sư, đây chính là cơ hội tốt, ngươi cần phải nắm chặt...
- Cơ hội?
Lại uống một chén trà mà thôi, có cơ hội tốt gì?
- Có thể uống trà do Điền lão sư tự tay pha, là chuyện vô số người tu luyện tha thiết ước mơ.
Thấy hắn không rõ, Lưu Lăng cười giải thích:
- Ngươi có khả năng không biết. Trà của Điền lão sư, bất kể từ lá trà hay thủ pháp pha trà, đều rất được coi trọng.
- Hiện tại đặt trên bàn này, gọi là tĩnh thần trà. Toàn bộ Thiên Huyền vương quốc không vượt quá ba gốc trà, sinh trưởng ở trên đỉnh núi tuyết cao nhất của Bạch Châu phong, mỗi ngày ánh sáng mặt trời chiếu xuống, vượt quá tám canh giờ. Chính vì vậy, khi pha ra, mùi thơm xông vào mũi, kéo dài không giảm.
- Cây trà ít ngược lại cũng thôi. Hái lá cây, không thể là quá non, cũng không thể quá già. Chỉ có thể hái tại canh giờ thứ ba sau khi cây trà nở hoa xong. Canh giờ này, lá trà ẩn chứa mùi hoa thoang thoảng, kết hợp với băng tuyết trên đỉnh núi Bạch Châu phong, sử dụng nước sôi pha ra mới có thể khiến người ta càng hưởng thụ hơn.
- Một cây trà, vốn không có bao nhiêu lá cây, lại yêu cầu hà khắc như vậy. Có thể tưởng tượng được sản lượng lá trà loại này thế nào. Nói thật cho ngươi biết, sản lượng ở toàn bộ Thiên Huyền vương quốc cộng lại, một năm cũng chỉ có khoảng ba lạng.
Trương Huyền líu lưỡi.
Thảo nào đối phương nói trịnh trọng như vậy. Uống một trà cũng phải sát hạch. Chỉ riêng mức độ quý hiếm của loại trà này, cũng đáng giá.
- Đương nhiên, số lượng rất ít ỏi. Nhưng chỉ nói loại lá trà này trân quý, đối với người tu luyện mà nói, có thể uống hay không uống, không tính là cơ hội.
Người tu luyện, chú trọng nhất chính là tu vi của bản thân. Trà cho dù uống ngon, không uống cũng sẽ không bớt đi cái gì, không cần thiết vì thèm muốn ăn uống, trả cái giá quá lớn.
- Sở dĩ quan trọng, là bởi vì tác dụng của trà! Tĩnh Thần trà, có công hiệu tĩnh tâm an thần. Người bình thường dùng, có thể cải thiện giấc ngủ, khôi phục tinh thần, tinh lực tăng lên rất nhiều. Mà võ giả sử dụng, có thể ở trong khoảng thời gian ngắn, đạt được cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng. Tuy chỉ là tiến vào trong thời gian ngắn, thời gian không lâu sẽ lại tự động lui ra ngoài, nhưng có thể khiến cho người ta sớm cảm nhận loại ảo diệu của tâm cảnh này, đối với tiến bước sau này, có trợ giúp cực lớn.
Lưu sư nói tiếp:
- Đương nhiên, chỉ riêng trà sẽ không có công hiệu này. Cần phải phối hợp với tài nghệ trà đạo cao siêu của Điền lão sư, mới có năng lực như vậy!
- Có thể khiến cho người ta đạt được cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng trong khoảng thời gian ngắn sao?
Mắt Trương Huyền trợn tròn.
Chỉ có đạt được cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng, làm một chuyện gì mới có khả năng chăm chú, không bị tâm tình khác ảnh hưởng.
Thật giống như lúc tranh luận đan gặp phải hai vị luyện đan sư Mạnh Nham, Trần Tiêu, chế luyện Tĩnh Tâm đan. Loại đan dược an thần tĩnh tâm này, rất dễ dàng vì tâm tình và thân thể của mình chi phối, do đó dẫn đến đan dược biến dị, mất đi công hiệu vốn có.
Sở dĩ xuất hiện loại tình huống này, cũng là bởi vì nguyên nhân tâm cảnh không đột phá.
Chỉ cần đạt được tâm như mặt nước phẳng lặng đệ nhị cảnh, mặc dù có trong người có chuyện xấu xảy ra, vẫn có thể duy trì tâm thần an bình, không bị ảnh hưởng, chế luyện ra Tĩnh Tâm đan hoàn mỹ.
Hội trưởng công hội luyện khí sư, La Trùng lại đạt tới loại cảnh giới này. Kết quả là bởi vì Long Lân Hà mỗi lần luyện khí vẫn không có cách nào tĩnh tâm, cuối cùng ngay cả luyện khí cũng làm không được.
- Rất nhiều người tu luyện không chú trọng tâm cảnh, cảm thấy không có tác dụng gì. Thật ra không phải vậy. Võ giả muốn đột phá Tông Sư, trở thành võ giả cường giả bát trọng, nhất định phải đạt được tâm cảnh đệ nhị trọng. Bằng không, tâm cảnh không tinh khiết, bất kể trùng kích như thế nào, cũng rất khó nắm chặt được ý nhị và ý cảnh của Tông Sư. Không chỉ võ giả yêu cầu, không ít chức nghiệp cũng có yêu cầu đặc biệt. Thật giống như sát hạch danh sư, trận pháp sư, không đạt được cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng, đều không có tư cách sát hạch.
Lưu Lăng rất sợ Trương Huyền không hiểu, lại giải thích một câu.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu.
Miêu tả liên quan tới tâm cảnh, trong tàng thư khố của vương quốc có chút ghi chép. Tinh thần hắn thoáng động, lại gần như nhìn xong, xem như biết được một ít, không phải là bí mật gì.
Cũng bởi vì biết những điều này, hắn mới biết được độ khó tiến bước của tâm cảnh. Uống một chén trà, lại có thể đi vào. Mặc dù là thời gian ngắn ngủi, cũng rất khủng khiếp. Công hiệu to lớn, ngay cả Tĩnh Tâm đan cũng làm không được.
Thảo nào trà đạo ở trong phạm vi vương quốc được lưu hành như thế, thậm chí vượt qua thư họa, Nguyên nhân quan trọng nhất chính là chỗ này.
Nói cách khác, nếu như trước đây hai vị đan sư Mạnh Nham và Trần Tiêu, trước khi luyện đan, uống một chén, là có thể chế luyện ra Tĩnh Tâm đan không có vấn đề gì. Trương Huyền tranh luận đan chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng thắng lợi như vậy.
- Trà có công hiệu như vậy, cho dù mỗi lần ta qua, cũng không nhất định có thể uống được. Ngày hôm nay vẫn dính ánh sáng của ba vị danh sư, Điền lão nếu đáp ứng cho ngươi cơ hội, tuyệt đối là ngàn vàng khó cầu.
Thẩm Truy bệ hạ cũng cười nhìn qua.
- Không biết là thử thách gì?
Trương Huyền có chút động tâm, không nhịn được nhìn sang.
Hắn tuy rằng đã đạt được cảnh giới tâm như mặt nước phẳng lặng, cũng chỉ là sơ cấp nhất. Trà này hữu dụng, có lẽ lại có thể khiến cho hắn cảm nhận được trung cấp thậm chí càng cao.
Điền lão vẫn chưa trả lời, mà vẫy tay:
- Để cho bọn họ cùng vào đi!
Quản gia Điền Cương gật đầu lui ra ngoài. Thời gian không lâu, có mấy người đi đến.
Đó chính là đám người Điền Long, Lục Tầm, Vương Siêu cùng với Hoàng Ngữ, Bạch Tốn.
- Lục Tầm ra mắt Điền lão!
Đi vào gian phòng, Lục Tầm bước lên trước, ôm quyền khom người.
- Ừ, đều ngồi đi! Ngươi và vị Trương lão sư này đều là lão sư kiệt xuất của Hồng Thiên học viện. Đáng tiếc trà chỉ có một chén, cho nên, cũng chỉ có thể thử thách. Như vậy đi, ta ra đề mục cho các ngươi. Hai người so tài, ai thắng, ai lại có tư cách uống trà. Lưu Lăng, ta nói có được không?
Để cho đám người Lục Tầm ngồi xuống, Điền lão nhìn về phía Lưu sư.
Hắn nói là uống trà, thật ra chỉ cần không ngốc, đều có thể nghe hiểu được chuyện gì xảy ra.
“Hóa ra lão già này thử thách là giả, là muốn tạo điều kiện cho Lục Tầm...”
Nhìn đến đây, Trương Huyền làm sao có thể không hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
Tuy rằng không rõ đám người Lưu sư vì sao đột nhiên khách khí đối với hắn như vậy, nhưng lúc này hắn cũng đoán đúng. Nhất định là muốn nhận mình làm học đồ. Nếu không đường đường là ba đại danh sư ăn no rửng mỡ, dây dưa với một lão sư cấp thấp như mình sao?
Chuyện này phát sinh ở trang viên của Điền gia. Điền lão làm chủ nhân, nếu muốn nói không biết, tuyệt đối là không có khả năng.
Cho nên, cái gọi là uống trà là giả. Có thể là cố ý gây khó dễ cho mình, để cho Lục Tầm biểu hiện tốt một chút, một lần nữa thu được sự coi trọng của Lưu sư.
Trương Huyền cũng không có ý định làm học đồ của Lưu sư. Chỉ có điều, đối phương tới đây tuyển chọn, vẫn khiến cho trong lòng hắn âm thầm khó chịu, có loại cảm giác giống như chui lồng sắt bị đối phương đùa bỡn.
Chỉ có điều, hiện tại hắn lại không thể cự tuyệt.
Sau chuyện đánh giá sư giả truyền ra, hắn vẫn bị người ta lấy ra so sánh với Lục Tầm. Thoạt nhìn là tranh đoạt một chén trà, trên thực tế lại tranh đoạt tư cách học đồ của Lưu sư. Một khi từ chối, nhất định sẽ bị dán lên cái mác khiếp sợ.
Lục Tầm này khẳng định càng dương dương tự đắc.
Trương Huyền cũng nghe được ý tứ, Lưu Lăng tất nhiên cũng nghe được. Hắn nhíu mày, sắc mặt có chút khó coi.
Rất hiển nhiên, Điền lão quyết định như vậy, cho dù là hắn cũng không nghĩ tới.
Chỉ có điều, nếu Điền lão sư mở miệng, hắn không thể làm gì khác hơn là gật đầu đáp ứng:
- Được!
Lưu sư, Trương Huyền đều có chút mất hứng. Thật ra Điền lão cũng vô cùng phiền muộn.
Trước đó Lưu sư viết thư cho hắn, quả thật có nhắc tới Lục Tầm, rõ ràng có ý định thu làm học đồ. Chính vì vậy, hắn mới đặc biệt mời tới, cố ý chuẩn bị thêm một chén trà, đợi hắn qua, giả vờ sát hạch, trên thực tế là để tiện giới thiệu.
Ai biết... Lục Tầm không qua, Trương Huyền tới trước.
Hơn nữa nhìn thái độ của Lưu sư, chắc là coi trọng vị Trương lão sư này, bỏ qua Lục Tầm, khiến cho chuẩn bị của hắn trước đó đều thất bại. Hắn tự nhiên có chút mất hứng.
Cho nên hắn mới tạm thời đưa ra thử thách này.
Nếu không, đã sớm nói với Lục Tầm, kết quả lại để cho đối phương không có cách nào trở thành học đồ, chẳng phải rất mất mặt sao?
- Lục Tầm nghe theo an bài của Điền lão!
Cũng hiểu rõ ý của đối phương, sắc mặt Lục Tầm vui vẻ, ôm quyền mở miệng.
- Nếu muốn thử thách, chung quy phải có nội dung. Không biết thử thách cái gì?
Biết không có thể từ chối, Trương Huyền cũng không lại rầu rĩ nữa.
- Các ngươi là vì uống trà, đương nhiên phải thảo luận về trà đạo!
Điền Long ở một bên bực bội nói.
- Trà đạo?
Trương Huyền nhíu mày.
- Trương lão sư chưa bao giờ tiếp xúc qua trà đạo, thử thách trà đạo, khó tránh khỏi có phần bất công!
Hoàng Ngữ có chút không nhịn được, mở miệng.
Nàng và vị Trương lão sư này tiếp xúc tương đối nhiều. Đối phương là đại sư thư họa, đối với trà đạo lại hoàn toàn không biết gì cả. Thậm chí trước lần nói chuyện ngày hôm nay, hắn nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Thử thách người hoàn toàn không biết gì về trà đạo?
Đây không phải là cố ý gây khó dễ sao?
Hơn nữa, theo nàng biết, Lục Tầm lại từng đặc biệt học qua trà đạo. Tuy rằng không bằng Điền Long, nhưng thật sự từng nghe Điền lão truyền thụ. Chí ít có thể pha ra nước trà nhất cảnh... Loại sát hạch này, cho dù là người mù, cũng có thể nhìn ra sự không công bằng.
- Muốn trở thành danh sư học đồ, biết nhiều kiến thức là tất nhiên. Các loại chức nghiệp chắc hẳn phải đều có đọc lướt qua... Trà đạo thân là một trong những chức nghiệp trong cửu lưu, thịnh hành trong toàn bộ vương quốc, làm sao có thể không biết, không hiểu? Nếu như, Trương lão sư thật sự cái gì cũng không biết, vậy thật ngại quá, chén trà này không thể làm gì khác hơn là ta uống...
Lục Tầm khẽ cười, ánh mắt lộ ra tự tin, trên mặt đầy vẻ nho nhã.
Thằng nhóc, đấu với ta sao? Xem ta có đánh chết ngươi hay không.
- Không sai, nếu như ngay cả trà đạo cũng không biết, còn làm danh sư học đồ cái gì? Chủ động chịu thua là được, tránh khỏi mất mặt xấu hổ!
Vương Siêu mở miệng.
Vừa rồi mất mặt, tìm được cơ hội, hắn lập tức trả thù một câu.
- Được rồi, tuy rằng hôm nay ta mới nghe nói tới trà đạo. Chỉ có điều, có thể lập tức học tập. Muốn thử thách thế nào, trực tiếp bắt đầu đi!
Nhìn thấy được bộ dạng rắm thối của đối phương, Trương Huyền lắc đầu.
Đã có người muốn bị đánh vào mặt, vậy hắn sẽ hung hăng tát một cái.
Tuy rằng ngày hôm nay hắn mới nghe nói tới trà đạo, nhưng trong tàng thư khố của vương quốc, sách liên quan tới trà đạo tròn bảy, tám giá sách, ước chừng hơn vạn quyển.
Trước đó, hắn chỉ thu vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, vẫn chưa quan sát, học tập. Hiện tại... đến lúc xem rồi.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận