- Lá trà bình thường, một năm là dùng được, cái này lại cần chín năm, nói rõ sự đặc biệt. Cần phải ngâm càng lâu, mới có thể làm cho mùi thơm càng thuần khiết, càng xa xăm. Nhưng ngươi, sau khi nước vừa sôi lăn tăn qua, dùng không đến ba lần hít thở, lại ngâm tất cả lá trà, trên thời gian quá nhanh, dẫn đến mùi thơm của Cửu Niên Xuân chưa có hoàn toàn phát huy. Đây là thất bại đầu tiên!
- Cửu Niên Xuân, sinh trưởng ở nơi ẩm ướt. Bên trong lá trà nhiều khí ẩm. Trước khi ngâm, cần dùng nước muối nhạt rửa sạch, mới có thể khiến mạch lá linh hoạt, khiến cho lá trà phát ra mùi thơm tốt hơn. Ngươi không những không có rửa, còn trực tiếp bỏ vào ngâm, ảnh hưởng tới vị không nói, còn làm cho Cửu Niên Xuân cứng rắn giảm xuống một cấp. Đây là thất bại thứ hai!
- Trước khi pha trà, làm nóng dụng cụ trà không có vấn đề. Đáng tiếc, khoe khoang kỹ xảo quá độ, còn không có hoàn toàn nóng triệt để, đã lại cho lá trà vào. Hơn nữa còn là lá trà dưới trạng thái bình thường, dẫn đến nhiệt lượng bị mất, hiệu quả giảm đi. Đây là thất bại thứ ba!
...
- Lá rụng về cội, thời điểm rót trà ra cuối cùng, đáng lẽ phải ở trong ba lần hít thở, phải rót xong, mới có thể bảo đảm mỗi một chén đều có mùi tương đồng. Ngươi lại kéo dài tới tròn bảy lần hít thở. Chén trà thứ nhất và chén thứ năm cuối cùng rót ra chênh lệch nhau. Trên phương diện vị đã kém gần một cấp. Ngươi có thể thử một chút. Chén thứ nhất đạt tới tứ phẩm. Một chén cuối cùng tối đa cũng lại là tam phẩm. Cùng một bình trà lại có hai loại khẩu vị, thứ mười bảy chỗ thất bại!
Trương Huyền không có ngừng lại, nói liên tiếp mười bảy chỗ chỗ không đúng. Lúc lại nhìn về phía Điền Long, vẻ mặt hắn lộ vẻ đồng tình:
- Một thủ pháp lá rụng về cội rất tốt, lá trà Cửu Niên Xuân rất tốt, bị ngươi ngâm thành như vậy, không phải “chó má không phải” thì là cái gì?
- Ngươi... ngươi...
Sắc mặt Điền Long trắng bệch, giống như là gặp quỷ.
Hắn muốn phản bác, lại một câu nói cũng nói không nên lời.
Hắn vừa học được bộ thủ pháp này, có rất nhiều chỗ thiếu hụt là bình thường. Dựa theo đạo lý, không ảnh hưởng tới toàn cục. Nhưng đối phương làm sao nhìn ra được?
Hắn không phải không biết trà đạo sao?
Phải biết rằng, những điều đối phương nói, cùng gia gia hắn giáo huấn không sai chút nào, thậm chí còn nhiều hơn!
Gia gia cũng chỉ nói ra bốn, năm chỗ mà thôi. Hắn nói một hơi mười bảy chỗ...
Lẽ nào hắn nghiên cứu về trà đạo còn lợi hại hơn gia gia?
Sao có thể như vậy được?
Không chỉ hắn phát điên, toàn bộ đại điện im ắng, kim rơi cũng có thể nghe được.
Tất cả mọi người nhìn về phía Trương Huyền, giống như là nhìn một con quái vật.
Nhất là Lục Tầm, mắt trợn trừng sắp rơi xuống trên mặt đất. Hắn cũng có phần phát điên.
Hắn vừa nói ra thủ pháp Điền Long sử dụng và phẩm cấp mùi trà thơm, đã cảm thấy mình rất lợi hại, rất tự hào. Kết quả... đối phương không chỉ nhìn ra được những điểm này, ngay cả vấn đề trong lúc pha trà, sai lầm trên phương diện kỹ xảo, cũng đều nói ra tất cả, tất cả đều rõ ràng...
Nhất thời hắn cảm thấy mặt mình giống như bị người hung hăng đánh phải, nóng hừng hực, đã nhanh bị xé nát.
Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Một hơi nói ra nhiều điều như vậy, hơn nữa còn hiểu rõ về Cửu Niên Xuân như vậy. Ngươi bán lá trà sao?
- Điền lão, không biết ta nói có đúng không?
Không để ý tới sự chấn động kinh ngạc của mọi người, Trương Huyền khẽ cười, nhìn về phía Điền lão đang ở chính giữa.
Trà đạo sư pha trà giống như võ giả đánh quyền, đồng thời có thể sinh ra sách ghi lại chỗ thiếu hụt. Điền Long này không khiêu khích, hắn cũng lười để ý tới, cho một bậc thang đi xuống. Nhưng ngay từ lúc mới bắt đầu, đối phương lại gây phiền phức cho mình, còn giúp trợ Lục Tầm, vậy ngại quá.
Đương nhiên, đây cũng là hắn hạ thủ lưu tình, chỉ nói một phần chỗ thiếu hụt mà thôi. Nếu thật sự muốn noi ra toàn bộ, sợ rằng người này sẽ giống như Bạch Minh đan sư trước đây, niềm tin kiên định mấy năm liền ầm ầm đổ nát, dẫn đến sau này ở trên trà đạo, lại không có cách nào tiến bước.
- Ngươi nói...
Nói thật, đối phương nói ra, gần một nửa, hắn cũng không biết chính xác hay không. Nhưng nửa còn lại, hắn có thể xác định, chính xác trăm phần trăm.
Hơn nữa, phân nửa hắn không biết này, bất kể cân nhắc từ thuộc tính lá trà, thủ pháp pha trà, chắc hẳn không có bất kỳ vấn đề gì.
Chỉ liếc mắt thoáng nhìn pha trà, đã nói ra nhiều vấn đề như vậy sao?
Rốt cuộc hắn là đại sư trà đạo, hay là ta?
Bộ dạng Điền lão như gặp quỷ, do dự hồi lâu:
- Hoàn toàn đúng!
- Hoàn toàn đúng?
- Trương lão sư nói đúng?
Nghe được đánh giá của hắn, trong đại sảnh ồ lên.
Đặc biệt là Hoàng Ngữ, Bạch Tốn nhìn nhau. Mỗi người từ trong mắt đối phương nhìn ra được cảm giác muốn phát điên.
Trên đường đến đây, Trương lão sư vẫn hỏi chuyện liên quan tới trà đạo, tiểu bạch tới mức không thể tiểu bạch hơn, tuyệt đối không biết trà đạo là vật gì... Mới vừa rồi mình còn lo lắng, so tài với Lục Tầm, hắn chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại xuất hiện loại kết quả này.
Đại ca, có thể đừng chơi trò khiến tim người ta đập nhanh như vậy đi?
Ngươi tinh thông trà đạo như vậy, làm gì phải giả vờ hoàn toàn không biết gì cả?
- Hắn nhất định là cố ý...
Nhớ tới mới vừa rồi còn lòng tốt truyền âm giảng giải tứ cảnh trà đạo cho hắn, Hoàng Ngữ không ngừng nôn ra máu. Sợ rằng trong lòng người này đang cười mình vô tri...
- Dường như... Trương đại sư trước kia vẽ tranh cũng như vậy...
Trong lòng nàng đang thầm mắng, bên tai liền nhớ lại giọng nói mờ mịt của Bạch Tốn.
Nghe hắn nói như thế, Hoàng Ngữ nhất thời cũng nghĩ tới.
Dường như... Trương đại sư này lúc trước vẽ tranh, cũng thoạt nhìn giống như đần độn, cái gì cũng không biết. Kết quả... xem sách một lát, tùy tiện vẽ vài nét bút, ngay cả bức tranh ngũ cảnh cũng có thể làm ra...
Người này, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Trên thế giới làm sao có thể có người quái lạ như thế sao?
- Nếu hoàn toàn đúng, có phải đã thông qua thử thách của ngươi hay không?
Hai tay để ra sau lưng, Trương Huyền trở lại chỗ ngồi của mình, thần sắc thản nhiên nhìn qua.
- Khoan đã!
Điền lão còn chưa lên tiếng, Vương Siêu ở phía đối diện đột nhiên đứng lên:
- Vừa rồi Điền lão ra đề mục là, Trương Huyền và Lục huynh ai có thể nói ra dùng thủ pháp gì, mùi trà thơm đạt được mấy phẩm, người đó lại thắng lợi! Lục huynh nói thủ pháp lá rụng về cội, cũng nói ra mùi trà thơm là tứ phẩm, trả lời công bằng, phù hợp vấn đề! Về phần Trương lão sư, nói nhiều như vậy, thứ quan trọng nhất ngược lại không nói ra. Lại cẩn thận nói tiếp, là đáp án sai lầm. Ta cho rằng Lục huynh chắc hẳn là người thắng.
- Không sai, Lục huynh chưa nói những lời sau, không có nghĩa là không biết. Hắn chỉ là trả lời chính xác vấn đề mà thôi.
Ánh mắt Điền Long nhất thời sáng lên, cũng cắn răng nói.
Nếu như người này thật sự giành thắng lợi, trở thành học đồ của Lưu sư, chẳng phải mỗi ngày đều ở cùng với Hoàng Ngữ? Vậy mình còn có chuyện gì nữa?
Cho nên, nhất định không thể để cho hắn thực hiện được!
Hơn nữa vừa rồi bị chửi giống như tôn tử, loại cơ hội tốt này, hắn có thể nào buông tha.
- ...
Nghe được luận điệu của đối phương, Trương Huyền sửng sốt.
Vốn cho rằng mình lại đủ vô sỉ, không nghĩ tới hai người này còn vô sỉ hơn cả mình.
Hỏi một đằng, trả lời một nẻo sao?
Lại cẩn thận nói tiếp, mình thật sự hỏi một đằng, trả lời một nẻo. Chỉ có điều...
- Lục lão sư là người trả lời đầu tiên, đã nói ra đáp án. Nếu như Trương lão sư không nói như vậy, chẳng lẽ còn muốn lặp lại đáp án của hắn sao?
Hoàng Ngữ cũng không nhịn được nữa, đứng dậy.
Đùa kiểu gì vậy?
Ngươi cũng nói ra đáp án, bảo người phía sau trả lời như thế nào?
Nói giống như ngươi, nhất định sẽ bị nói là kể lại. Nói không giống, lại thành nói hỏi một đằng, trả lời một nẻo...
Đều là lão sư sao kim, có thể giữ mặt mũi không?
- Được rồi, không nên tranh cãi nữa.
Thấy hai bên có chút nổi nóng, Điền lão vung tay lên:
- Cái đề mục này là do ta đưa ra có chút sơ sót, lại xóa bỏ.
- Xóa bỏ?
Trương Huyền nhìn qua, biết đối phương rõ ràng là giúp đỡ Lục Tầm.
Điều này cũng khó trách được hắn. Mình cô đơn lẻ loi. Trước ngày hôm nay, ngay cả Điền lão này là ai mình cũng không biết. Đối phương đương nhiên phải giúp trợ Lục Tầm quen thuộc hơn.
- Điền lão sư...
Nghe Điền lão nói như thế, Lưu Lăng nhíu mày.
Làm bất công cũng quá trắng trợn!
- Được rồi, ngươi cũng đừng nói nữa. Là do ta sơ suất, ra lại một đề khác là được, không nhất định phải xoắn xuýt ở chỗ này.
Cắt ngang lời Lưu sư nói, Điền lão thản nhiên nói.
- Vâng!
Lão sư đã nói như vậy, Lưu Lăng không dám phản bác. Hắn không thể làm gì khác hơn là đầy áy náy liếc mắt nhìn Trương Huyền.
- Vừa rồi sát hạch trà đạo, là do ta sơ suất. Chỉ có điều, ta cũng nhìn thấy, hai vị vô cùng tinh thông về trà đạo. Nếu quả thật phải đánh tới ngươi chết ta sống, ngược lại tổn thương hòa khí. Như vậy đi, ta ngoại trừ trà đạo ra, đối với thư họa cũng có chút nghiên cứu. Hơn nữa, vừa vặn nhận được một bức tranh, chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại kinh sợ tới ngây người. Hai vị đều là lão sư, ta nghĩ cũng có chút hiểu biết về thư họa. Không bằng ta lấy ra để cho hai vị giám định và thưởng thức một chút. Ai nói chính xác, người đó lại giành thắng lợi...
Do dự một lát, Điền lão vuốt chòm râu nói.
- Sát hạch thư họa?
Nghe được lời của đối phương, Trương Huyền sửng sốt, thiếu chút nữa thì bật cười.
Nếu như sát hạch cái khác, hắn có thể còn phải tìm kiếm sách từ bên trong Đồ Thư Quán, học tập qua một chút. Thư họa... lại hoàn toàn không cần!
Có thể vẽ ra bức tranh ngũ cảnh, dĩ nhiên đạt được cảnh giới tông sư thư họa, có thể so với thi họa sư nhị tinh. Ngươi xác định... Lục Tầm so tài với ta, có thể giành thắng lợi sao?
Chỉ có điều, suy nghĩ một chút hắn cũng lại bừng tỉnh. Thông qua chuyện vừa rồi, hắn khẳng định cũng nhìn ra bản thân vô cùng tinh thông về trà đạo. Tiếp tục so tài, Lục Tầm cũng sẽ thất bại.
Nếu hai người đã sớm quen biết, tất nhiên biết nguồn gốc sâu xa của gia đình Lục Tầm. Phụ thân hắn Lục Trầm là đại sư thư họa chính thức. Hắn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, hiểu biết về thư họa tất nhiên càng tốt hơn trà đạo.
Cho nên, trực tiếp cho tới một sát hạch thư họa.
Như vậy chẳng khác nào lấy sở trường của Lục Tầm so tài với mình.
Chỉ tiếc, hắn không nghĩ tới... Ngay cả phụ thân của Lục Tầm, Lục Trầm đại sư gặp phải mình, cũng phải tôn trọng gọi mình một tiếng đại sư.
- Không biết hai vị có dị nghị gì không?
Nói xong, Điền lão nhìn lại.
- Điền lão an bài, Lục Tầm tất nhiên không dám có dị nghị.
Lục Tầm ôm quyền, bộ dạng cục cưng ngoan ngoãn, thật ra đã sớm vui muốn nở hoa.
Tuy rằng trước đó Điền Long nói qua Trương Huyền có thể là đại sư thư họa, nhưng hắn cho rằng đó là lời nói dối, căn bản không có lưu tâm.
Hơn nữa so với trà đạo, hắn tuyệt đối tinh thông thư họa hơn nhiều.
Ở trong đầu hắn nghĩ tới Mặc Trần Tử, Nguyên Ngũ, phụ thân Lục Trầm, và rất nhiều đại sư thư họa một lượt. Rất nhiều sạc đọc qua từ nhỏ không ngừng hiện ra ở trong đầu hắn. Trên mặt hắn lập tức lộ ra vẻ tự tin.
Nói đùa. Về trà đạo, hắn chỉ là có đọc lướt qua. Nhưng thư họa, đây chính là gia truyền.
Chỉ cần đối phương không phải là đại sư thư họa, muốn thắng được mình, tuyệt đối là không có khả năng.
Lục Tầm có loại tự tin tuyệt đối này.
- Trương lão sư?
Thấy hắn đồng ý, Điền lão gật đầu, nhìn về phía Trương Huyền.
- Ta... cũng đồng ý!
Trương Huyền gật đầu.
- So tài giám định và thưởng thức thư họa sao?
Đám người ba danh sư, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn biết chuyện, mỗi một đưa mắt nhìn nhau.
Một lát sau, bọn họ đồng thời nhìn về phía Lục Tầm, đầy thương hại.
Vừa rồi so tài về trà đạo có khả năng còn không gọi là công kích. Dù sao không phải là chuyên nghiệp, thất bại cũng không nản lòng. So tài về thư họa...
Một lát nữa đứa trẻ này chắc hẳn sẽ khóc sống khóc chết.
Ôi, hài tử đáng thương.
Nói thật, Lục Tầm, so tài về thư họa, ngươi thật sự tìm nhầm người...
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận