- Muốn sát hạch nhị tinh, ngoại trừ có hai loại chức nghiệp trợ giúp ra, tu vi thấp nhất còn cần đạt được cảnh giới Tông sư. Với tuổi tác và trạng thái tu luyện của chúng ta bây giờ, thăm hỏi qua không ít người, vẫn không có cách nào thành công. Hy vọng duy nhất chính là Dương sư!
Trang Hiền cũng gật đầu.
Trở thành Tông Sư, tuổi thọ tăng thêm. Đây là quyến rũ bất kỳ kẻ nào cũng không có cách nào cự tuyệt. Bọn họ dừng lại ở bán bộ bước Tông Sư không biết đã bao lâu, cũng từng đặc biệt thăm hỏi qua danh sư nhị tinh. Đáng tiếc, đều không có cách nào đột phá.
Mấy ngày trước đây, nhìn thấy ngay cả Thẩm Hồng đã gần chết, vậy mà Dương sư cũng thành công cứu sống, đạt được cảnh giới Tông sư, nên giờ bọn họ đều không ngồi yên được nữa.
Thẩm Hồng còn làm được, bọn họ khẳng định càng làm được!
Tuy nhiên, điều kiện trước tiên là... Dương sư đồng ý dạy.
- Bất kể như thế nào, cứ đi thử một chút, có lẽ lại có thể thành công.
Trịnh Phi nói.
Đối phương giúp hắn đột phá đến bán bộ Tông Sư. Hắn lại có ý định bái sư, chỉ là không đáp ứng, không tiện cưỡng ép quá nhiều.
Hiện tại ngay cả Lưu sư, Trang sư cũng động tâm, tất nhiên không cam lòng tụt lại phía sau.
- Được, đi xem thử!
Nghĩ đến điểm này, ba đại danh sư không do dự nữa, đi nhanh về phía phủ đệ.
...
- Lục huynh, thuốc đã mua được. Huynh có nên suy nghĩ thêm một chút hay không? Chẳng lẽ lại thật sự muốn dùng?
Tại lớp học của Lục Tầm, Vương Siêu nhìn bằng hữu tốt trước mắt, đầy lo lắng.
Tuy rằng những đan dược này có thể khiến cho lực lượng người ta trong khoảng thời gian ngắn tăng mạnh, nhưng tổn thương đối với thân thể cũng rất lớn.
- Yên tâm đi, ta tự có chừng mực.
Tiếp nhận đan dược, Lục Tầm có chút do dự, nhưng vẫn phân phó một tiếng.
Chỉ chốc lát, mấy học sinh lại đi tới. Đó chính là mấy người trong danh sách Sư giả bình trắc.
Chu Hồng, Mạc Hiểu, Đỗ Lỗi, Bạch Siêu, Khổng Kiệt!
- Lão sư!
Mấy người đứng tại chỗ, khí tức hùng hậu. Trong nửa tháng tu luyện ngắn ngủi, bọn họ giống như đám người Trịnh Dương,
đều đạt tới võ giả nhị trọng Đan Điền cảnh.
Tuy nói võ giả nhất trọng Tụ Tức cảnh, không có quá nhiều đường tắt có thể đi, nhưng mấy người này không giống với đám người Vương Dĩnh. Trước khi bái sư, trên phương diện tu vi cơ bản bọn họ đều đạt tới nhất trọng đỉnh phong, chỉ kém một bước đột phá.
Cho dù Khổng Kiệt có hơi yếu hơn, dưới các loại tài nguyên trút xuống, cũng thuận lợi thăng cấp.
- Đây có một viên đan dược, sau khi ăn vào, có thể mở rộng đan điền, khiến đêm nay các ngươi lại có thể đột phá, đạt được võ giả tam trọng Chân Khí cảnh! Như vậy, Sư giả bình trắc sẽ tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn, khẳng định sẽ thắng lợi.
Giơ đan dược trong tay lên, Lục Tầm nhìn quanh một vòng, cũng không giấu diếm, nói ra chỗ thiếu hụt.
- Chỉ có điều, trên đời không có bữa cơm nào miễn phí. Có thể khiến cho người nhanh chóng đột phá, cũng có tai hoạ ngầm nhất định. Đó chính là sau khi đạt được Chân Khí cảnh, tốc độ tu luyện giảm bớt, chỉ có bảy mươi phần trăm so với trước.
- Chỉ cần ta thành danh sư, sẽ giúp các ngươi giải quyết loại tai hoạ ngầm này, còn có thể thu làm thân truyền, chỉ điểm tu luyện sau này.
- Đương nhiên... lựa chọn thế nào, dựa vào chính các ngươi, ta cũng không ép buộc. Nếu thua, cũng chỉ có thể biểu thị, duyên phận sư sinh giữa chúng ta đã hết!
Nói xong, để đan dược xuống, nhìn quanh một vòng.
Hắn tuy rằng đưa ra quyết định, thậm chí đã mua xong đan dược, nhưng lựa chọn thế nào, vẫn giao cho học sinh của mình. Ép buộc bọn họ dùng, cho dù hắn rất muốn giành được thắng lợi, cũng làm không được.
Lão sư có giới hạn của lão sư.
Lão sư có tôn nghiêm của lão sư.
Dạy học nhiều năm như vậy, vẫn không thể vì thắng lợi không từ thủ đoạn.
- Ta tin tưởng Lục lão sư.
Do dự không bao lâu, Chu Hồng bước lên trước.
Bình thường tu luyện, trùng kích đến Chân Khí cảnh, không mất hai, ba năm rất khó làm được. Viên đan dược này có thể khiến cho người ta chỉ một đêm lại đạt được. Cho dù sau này tu luyện chịu ảnh hưởng thì cũng sao chứ?
Tu luyện ai có thể bảo đảm sẽ thuận buồm xuôi gió?
Hơn nữa, một khi trở thành học viên thân truyền, vậy chút vấn đề này đã không tính là gì cả.
Cùng là học sinh, giảng bài và thân truyền, vẫn có khác biệt rất lớn.
Giảng bài, mấy trăm người cùng học một khóa, không có cách nào làm ra chỉ điểm đối với tu vi của mình. Cơ bản đều do một mình lục lọi đi tới. Thật giống như thức ăn trong bát, cùng bỏ thêm gia vị, mùi vị lại chỉ vào cổ họng mới có thể biết được.
Thân truyền lại khác. Giống như dùng nồi nhỏ nấu nướng, lão sư sẽ thường xuyên chỉ điểm, một mình chỉ đạo, bảo đảm tu luyện không sai lệch. Cho dù bởi vì vấn đề đan dược, không tiến bước nhanh như hiện tại, có loại chỉ điểm này, tiền đồ cũng sẽ càng huy hoàng hơn.
Nghĩ vậy, người đầu tiên biểu lộ thái độ, tiếp nhận đan dược rồi nuốt xuống.
Đan dược vào trong miệng, lập tức tan ra, hình thành một lực lượng đặc biệt trùng kích ở bên trong thân thể.
Thấy hắn nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy, Lục Tầm thoả mãn gật đầu. Bàn tay hắn áp vào phía sau lưng của đối phương, chân khí thong thả đưa vào vào trong, dẫn dắt lực lượng này.
Không biết qua bao lâu, một tiếng nổ lớn vang lên. Chu Hồng bất chợt đứng phắt dậy, phun ra một hơi, khí tức tăng lên như cầu vồng.
Võ giả tam trọng, Chân Khí cảnh!
Quả nhiên giống như đã nói trước đó, dùng viên đan dược này, trực tiếp khiến cho tu vi tăng thêm tròn một cấp bậc.
- Thật là lợi hại... Ta phải thử một chút!
Thấy hắn thành công, đám người Mạc Hiểu, Đỗ Lỗi, Bạch Siêu, Khổng Kiệt cũng không nhịn được nữa, đều bước về phía trước.
Chu Hồng nghĩ thông suốt, mấy người khác cũng hiểu được.
Nếu như Lục lão sư thật sự thành danh sư, làm thân truyền, bọn họ nhất định một lần bay lên trời. Đây là một loại lựa chọn, không có gì đáng để rầu rĩ.
Thời gian không lâu, tất cả mấy người đều đột phá.
- Tốt, tốt lắm!
Nhìn năm vị học viên đều đạt tới võ giả tam trọng Chân Khí cảnh, mắt Lục Tầm tỏa sáng.
Đừng nói là học viên mới, cho dù ở trong đám học viên cũ đã học năm hai, năm ba, thực lực như vậy cũng có thể tiến vào vị trí sát đầu.
- Ngày mai sẽ là thời khắc Lục Tầm ta biểu hiện. Đến lúc đó, ta sẽ khiến toàn bộ học viện khiếp sợ, khiến cho tất cả mọi người bàn luận sau lưng ta, đều phải câm miệng lại hết!
Xiết chặt nắm đấm, tự tin bị đả kích của Lục Tầm ban ngày, giờ đã khôi phục lại, hào khí ngất trời.
Thư họa tông sư, tinh thông trà đạo tính là cái gì chứ?
Trên phương diện giảng bài, Lục Tầm ta... không thua kém bất kỳ kẻ nào!
Ba vị danh sư, ta cũng chứng minh với các ngươi, ta mới là lựa chọn tốt nhất để làm học đồ!
...
- Lão gia, ba vị danh sư đã chờ khá lâu rồi ạ.
Vừa trở lại phủ đệ, Tôn Cường lại tiến lên nghênh đón.
- Bọn họ tới sao?
Còn nghĩ một lát nữa có nên phái người tìm bọn họ tới hay không, không nghĩ tới ba người này còn muốn tích cực hơn cả mình. Trương Huyền khẽ cười.
Đi vào phòng tiếp khách, hắn quả nhiên thấy ba vị danh sư ngồi ở trong đó. Thấy hắn đi tới, tất cả đều hưng phấn, mắt tỏa sáng.
- Lưu Lăng (Trang Hiền, Trịnh Phi) ra mắt Dương sư!
Ba người vội vàng khom người.
- Không biết muộn thế này, ba vị tìm Dương mỗ có chuyện gì?
Trương Huyền ngồi xuống, sai người ta pha chén trà, chậm rãi uống một ngụm, lúc này thần sắc thản nhiên mới nhìn qua.
Đi tới Điền phủ một chuyến, trở về học viện một chuyến, lúc này trời đã tối đen, thời gian không còn sớm nữa.
- Dương sư, ba người chúng ta thành khẩn bái ngươi làm sư, mong rằng có thể được thu nhận!
Đám người Lưu Lăng vội vàng đứng lên, hai tay ôm quyền, khom người đến cùng, khẩn trương nhìn qua.
Nghe đạo lý có trước sau, thuật nghiệp có chuyên công. Tuổi tác của bọn họ tuy rằng lớn hơn vị Dương sư này rất nhiều, nhưng đối phương rõ ràng lợi hại hơn bọn họ. Bái sư, không thể chỉ nhìn tuổi.
- Muốn bái ta làm sư sao?
Nâng chén trà lên, khẽ thổi lá trà đang bồng bềnh ở phía trên, khuôn mặt Trương Huyền không có chút biến hóa nào.
Có kinh nghiệm ngụy trang mấy ngày qua như thế, hắn đã không còn là tiểu tử mới mọc tóc rất dễ dàng bị người nhìn ra sơ hở nữa. Từng hành vi cử chỉ của hắn đều tự mang theo phong độ và uy nghiêm.
Gian phòng trở nên nặng nề.
- Đúng. Ba người chúng ta tuy rằng bất tài, nhưng có thể phụng dưỡng bên cạnh, chia lo giải nạn cho lão sư.
Đám người Lưu Lăng hít thở dồn dập.
Mấy lần trước qua đây, tuy rằng bọn họ cũng bày tỏ ý muốn bái sư, lại không có nói thẳng. Lần này nói thẳng ra, một khi bị từ chối, lại không có đường sống quay về nữa.
- Nếu như ta không nhìn nhầm, các ngươi muốn bái ta làm sư. là bởi vì tu luyện đạt tới bình cảnh, không có cách nào đột phá. Mà một khi trở thành học sinh của ta, có lẽ lại có thể phá tan cửa ải cuối cùng này, tiến thêm một bước.
Cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói Trương Huyền hoàn toàn không có chút dao động, trầm tĩnh giống như băng lạnh.
- À... đúng!
Bị vạch trần mục đích, sắc mặt đám người Lưu Lăng đồng thời đỏ lên.
- Vẫn tính là thành thực!
Thấy bọn họ không phủ nhận, Trương Huyền gật đầu.
- Mong rằng Dương sư thành toàn!
Đám người Lưu Lăng cắn răng một cái.
Trương Huyền không trả lời, chậm rãi để chén trà xuống, đứng dậy, đi tới trong phòng khách.
Lại ở thời điểm ba vị danh sư, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì, giọng nói bình thản của hắn vang lên.
- Dương Huyền ta du lịch các nước, luôn luôn thích yên tĩnh, không biểu lộ thân phận. Thiết nghĩ, các ngươi qua lại các vương quốc khác, cũng chưa từng nghe qua cái tên này của ta đúng không!
- Vâng!
Bọn họ trước nghe được cái tên Dương Huyền này, từng chuyên môn điều tra qua. Rất nhiều vương quốc xung quanh, quả thật không có người này. Ban đầu vốn tưởng rằng sử dụng tên giả. Hiện tại xem ra, là Dương sư giấu mình, không muốn nhiều lời.
- Nếu như ta không muốn để cho người khác biết, không có người nào biết ta là danh sư. Cho dù ngươi đến Danh Sư Đường đi thăm dò, cũng khẳng định không điều tra ra được.
Trương Huyền tiếp tục mở miệng:
- Nhưng ta ở Thiên Huyền quốc, lại biểu lộ thân phận, thậm chí ra tay chỉ điểm cho người ta. Các ngươi biết tại sao không?
Hắn nói như vậy, là sớm đánh một dự phòng châm trước cho đối phương, “Dương Huyền” vốn chính là giả, đi Danh Sư Đường điều tra, đương nhiên không điều tra ra được.
Chỉ có điều, có cái này lót đường, không điều tra ra được nữa, chẳng những không cảm thấy là giả, lại còn cho rằng là núi cao ngước mắt nhìn, sùng bái không thôi.
Ngay cả Danh Sư Đường cũng không điều tra ra được... cần lợi hại tới mức nào?
- Chúng ta ngu muội!
Đám người Lưu Lăng nhìn qua.
Thật ra liên quan tới điểm ấy, bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái.
Danh sư lợi hại như thế, nếu quả thật không muốn dính vào thế tục, ai có thể biết?
Nhưng hết lần này tới lần khác huyên náo đến mức người người trong toàn bộ Thiên Huyền quốc đều biết.
- Bởi vì ta du lịch tới nơi đây, vừa vặn gặp được một vãn bối không tệ, không nhịn được lòng yêu thích, thu làm thân truyền. Chỉ có điều... ta cũng không ở lại chỗ này quá lâu, sợ hắn bị ủy khuất, lúc này mới cố ý để lộ thân phận, cho hắn một danh hiệu.
Chắp hai tay ở sau lưng, Trương Huyền trực tiếp đứng ở trong đại sảnh, cao lớn giống như một ngọn núi cao.
- Vãn bối không tệ? Thu làm thân truyền?
Đám người Lưu Lăng liếc mắt nhìn nhau, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đồng tử đồng thời co lại:
- Lẽ nào, lẽ nào... học sinh thân truyền của Dương sư là... Trương Huyền lão sư ở Học viện Hồng Thiên?
Nếu quả thật là như vậy thì đúng là chuyện đã thông suốt.
Một lão sư cấp thấp ở vương quốc hẻo lánh, có thể nói ra lý luận lợi hại như vậy, còn là thư họa tông sư, tinh thông trà đạo. Mấu chốt nhất... ba danh sư mình thu nhận, cũng không không muốn đáp ứng.
Chỉ sợ cũng chỉ có là học sinh của Dương sư, mới có năng lực như vậy.
Thấy đối phương phản ứng còn nhanh hơn mình tưởng, tiết kiệm khỏi phải phí miệng lưỡi, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
- Ừ, Trương Huyền là học sinh thân truyền của ta. Nếu như các ngươi cũng muốn bái nhập môn hạ của ta... Hắn chính là...
- Đại sư huynh!
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận