Trên vị trí người chủ trì cuộc so tài.
Trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết của Thẩm Bích Như lộ ra một tia phiền muộn và sốt ruột.
Học tâm khảo vấn kết thúc, nàng có việc rời khỏi Thiên Huyền thành, hôm qua mới trở về. Vừa về đến đây, nàng liền nghe đến Sư giả bình trắc. Nàng khiếp sợ đến mức thiếu chút nữa ngất đi.
Trương Huyền này có phải bị điên hay không?
Lục Tầm là ai?
Chiêu bài của học viện Hồng Thiên, lão sư minh tinh chân chính. Cùng hắn so tài... Đây không phải là tìm đánh sao?
Huống gì, người này còn đặc biệt đào đi không ít học viên từ môn hạ của người khác để chuyên khắc chế đám người Triệu Nhã!
- Tại sao lại lỗ mãng như thế...
Cắn chặt răng ngọc, nhớ tới chuyện ngày hôm qua, Thẩm Bích Như càng phiền muộn hơn.
Sau khi biết tin tức này, nàng muốn đi khuyên can. Kết quả... người này không ngờ không có ở đó!
Nàng chạy đến cửa phòng ký túc của đối phương đợi một đêm... mà cũng không thấy bóng dáng hắn đâu.
Ngày hôm sau sẽ phải so tài. Có người nói Lục Tầm cả đêm giáo dục học viên, một đêm chưa từng nghỉ ngơi. Ngươi thì hay rồi. Ném học sinh qua một bên, cả đêm không về...
Có người nào chuẩn bị tranh tài như vậy không?
Gan ngươi cũng lớn quá đi!
Có phải cảm thấy đã không có hi vọng giành thắng lợi, tự động bỏ qua hay không?
Thông qua các chuyện tàng thư các, Hồng Thiên lâu, học tâm khảo vấn, nàng còn tưởng rằng Trương lão sư này chỉ là danh tiếng bên ngoài không tốt, trên thực tế là một người nghiêm khắc thận trọng chăm chỉ. Hiện tại xem ra...
Nghiêm khắc thận trọng chăm chỉ cái rắm ấy!
Ai đã từng thấy sắp phải lên đài đi đấu mà mấy ngày liền cũng không thấy được bóng người không?
- Nghĩ gì thế? Tại sao vừa trở lại đã không yên lòng vậy?
Đang âm thầm tức giận, một dung mạo xinh đẹp xuất hiện ở phía trước.
Một nữ lão sư xinh đẹp khác của học viện, Hàn Quỳnh!
Hàn Quỳnh cũng là mỹ nữ trong trăm người mới có một. Luận về diện mạo, chỉ kém Thẩm Bích Như nửa bậc. Chỉ có điều, nàng khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, chính là thời điểm huy hoàng rực rỡ nhất của nữ nhân. Bàn về dáng người, dịu dàng đáng yêu, người sau lại còn xa mới bằng được.
Bởi vậy, người si mê Hàn Quỳnh lão sư càng nhiều hơn. Thậm chí vượt xa Thẩm Bích Như.
Cùng là nữ lão sư xinh đẹp, quan hệ riêng giữa hai người không tệ, được cho là khuê mật tốt nhất.
- Còn không phải vì Trương Huyền kia. Thật không biết đầu óc hắn nghĩ như thế nào. Vừa mới rửa sạch được cái danh xấu, lại muốn so tài cùng Lục Tầm lão sư!
Thẩm Bích Như thở phì phò bực bội nói:
- Một khi thua, những chuyện trước kia, chỉ sợ cũng chẳng còn ai thèm tin nữa!
Vừa rồi học tâm khảo vấn, chứng minh là phòng giáo dục vu oan hãm hại ngươi. Nếu chẳng may so tài thua, các loại lời đồn sẽ lại chen chúc tới. Sau này có nói cái gì cũng không có ai tin tưởng.
- Xem ra... nàng rất quan tâm tới hắn nhỉ?
Hàn Quỳnh mỉm cười, ánh mắt lộ ra sự giảo hoạt.
- Ai quan tâm tới hắn! Một kẻ kiêu ngạo mà thôi!
Thẩm Bích Như bực bội nói.
- Không quan tâm là tốt rồi. Ta còn tưởng rằng Thẩm đại mỹ nữ của chúng ta động lòng phàm chứ?
Đưa tay ra lười biếng duỗi thắt lưng, lộ ra một đường cong kinh người, Hàn Quỳnh không tiếp tục dây dưa trong vấn đề này, thoáng hiện ra vẻ kỳ quái hỏi:
- Đúng rồi. Nàng nói xem... Hai người bọn họ so tài rốt cuộc ai có thể thắng?
- Năm học sinh của Trương Huyền, đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương đều không tệ lắm. Chỉ có điều, Lục Tầm lão sư đặc biệt nhằm vào điều này đưa ra bố trí, tìm mấy người Mạc Hiểu, đều khắc chế bọn họ. Ta sợ... ngay từ lúc đầu bọn họ đã bị thua.
Nói đến ai có thể thắng lợi, Thẩm Bích Như không phiền muộn và tức giận như trước, trong mắt mang theo sự bình tĩnh và nhìn xa trông rộng.
Làm lão sư của học viện, nàng biết rõ ràng về tình hình của học sinh. Sau khi nghe được tin tức so tài, nàng đã đặc biệt điều tra qua, biết được bố trí của Lục Tầm.
Người này hành động, thật là tiểu nhân. Nhưng nói thật, đây cũng là một lão sư ưu tú thể hiện ra.
Bất kể đối xử với đối thủ thế nào, đều phải toàn lực ứng phó, tranh thủ điều kiện có lợi nhất, cũng là tố chất cơ bản lão sư và người tu luyện chắc chắn phải có đầy đủ.
- Trừ khi...
Nói đến đây, Thẩm Bích Như dừng lại, ánh mắt lóe lên, mang theo vẻ nhìn xa trông rộng:
- Mấy người Triệu Nhã bọn họ đều đạt được võ giả nhị trọng, dựa vào ưu thế trên cấp bậc, có lẽ còn có thể đánh một trận!
Lục Tầm tìm học sinh, chuyên môn kìm chế đám người Triệu Nhã. Trừ khi bọn họ đột phá, mới có khả năng phá tan loại áp chế này. Bằng không, muốn thắng được, thật sự không có bất kỳ hy vọng nào.
- Đúng vậy!
Hàn Quỳnh cũng gật đầu tán thành.
- Mau nhìn kìa. Trương lão sư bọn họ tới...
- Khí thế thật là mạnh. Triệu Nhã bọn họ, không ngờ... đạt được võ giả nhị trọng?
- Điều này... không thể nào? Mới nửa tháng lại đạt tới võ giả nhị trọng?
...
Hai người đang lo lắng, liền nghe được đoàn người xôn xao một hồi. Ngay sau đó, bọn họ liền thấy Trương Huyền dẫn theo đám người Triệu Nhã đã đi tới.
Thời khắc này, khí tức toàn thân đám người Triệu Nhã, Trịnh Dương, Vương Dĩnh, giống như phong quang lộ ra, mỗi một hành vi cử chỉ đều tản ra uy thế cường đại.
Võ giả nhị trọng!
Ngoại trừ Viên Đào tệ nhất chỉ có Tụ Tức cảnh hậu kỳ, những người khác đều đã đạt tới Đan Điền cảnh!
- Điều này...
Mắt của hai người Thẩm Bích Như nhất thời sáng lên.
- Xem ra Trương Huyền lão sư này thoạt nhìn không đáng tin cậy, trên thực tế vẫn rất ra sức!
Hàn Quỳnh mỉm cười.
- Hiện tại cũng chỉ có Viên Đào hơi yếu một chút. Những người khác vẫn có hi vọng giành thắng lợi...
Thẩm Bích Như gật đầu, đang muốn nói tiếp, đột nhiên gương mặt trắng bệch.
- Sao vậy?
Thấy bộ dạng này của bằng hữu tốt, Hàn Quỳnh có chút nghi ngờ.
- Là... Lục lão sư và học sinh của hắn tới!
Thẩm Bích Như xiết chặt nắm tay thanh tú.
- Lục lão sư? Tới thì thế nào? Đám người Triệu Nhã đều là võ giả nhị trọng, cơ hội chiến thắng rất lớn...
Hàn Quỳnh mỉm cười, đang muốn nói tiếp, lập tức nhìn thấy được Lục Tầm và đám người Chu Hồng, Mạc Hiểu từ cách đó không xa đi tới. Khóe miệng nàng cũng giật một cái, lập tức cứng đờ:
- Võ giả tam trọng? Học sinh của hắn, không ngờ... đều đạt được võ giả tam trọng?
- Võ giả tam trọng Chân Khí cảnh... có thể vận dụng chân khí, lực lượng vượt quá 300 cân... Làm thế nào thắng được?
Toàn thân hai người cứng đờ.
Võ giả nhị trọng và tam trọng là một đường ranh giới. Nhất trọng Tụ Tức, linh khí chạy toàn thân, biến thân thể người bình thường thành võ giả, có thể tu luyện.
Nhị trọng Đan Điền, ở bên trong thân thể tích góp linh khí tập trung lại, mở rộng đan điền.
Tam trọng Chân Khí, đạt tới loại cảnh giới này, chân khí có thể vận chuyển ở bên trong thân thể. Bất kể thân thể, phản ứng, hay lực lượng, hai tầng trước đều còn xa mới có thể so sánh được.
Đạt được Chân Khí cảnh, có thể nói trình độ sinh mạng cũng tăng thêm không ít. Trước đây chỉ là người bình thường. Hiện tại tuyệt đối có thể so dánh với hổ lang. Đánh thế nào đây?
Vừa rồi nhìn thấy được đám người Triệu Nhã đạt được võ giả nhị trọng, còn tưởng rằng nắm chắc phần thắng. Hiện tại xem ra... thắng cái lông!
Hoàn toàn không có chút phần thắng nào!
- Muốn thắng... trừ khi xuất hiện kỳ tích!
Thẩm Bích Như cười gượng.
Nếu nói trước đó còn ôm hy vọng đối với Trương lão sư, cảm thấy hắn có khả năng giành thắng lợi. Đến giờ phút này chút may mắn đó cũng biến mất.
Sự chấn động kinh ngạc của hai đại mỹ nữ không thể tăng thêm được nữa. Mỗi một lão sư tới quan sát cuộc chiến cũng trợn mắt há hốc mồm, lặng ngắt như tờ. Bọn họ đồng thời sử dụng ánh mắt thương hại nhìn về phía Trương Huyền.
So tài với Lục Tầm lão sư... quả nhiên là tìm ngược!
- Võ giả nhị trọng chiến đâu với tam trọng? Trương đan sư... chết chắc rồi!
Giống như các lão sư khác, Âu Dương hội trưởng và Đỗ Mãn đan sư nhìn nhau, cũng đồng thời lắc đầu.
- Đúng vậy. Trình độ hai bên khác nhau, căn bản không có khả năng chiến thắng!
- Xem ra, Trương đan sư... nhất định sẽ thua!
Rất nhiều luyện đan sư đồng thời cho ra kết luận, không nhịn được thở dài.
Trương Huyền, Lục Tầm vừa ra trận, trong lòng không ít người đã có phán đoán. Cán cân thắng lợi đã nghiêng đến bên phía Lục Tầm.
...
- Ngày hôm nay diễn ra cuộc tranh tài của học viên mới. Chỉ có điều, trước đó, cần tiến hành đánh cược giữa các lão sư trước đó, Sư giả bình trắc giữa Lục Tầm lão sư và Trương Huyền lão sư.
Thấy hai nhân vật chính đều đi tới, viện trưởng từ lâu không lộ diện, giờ đã đứng ở trên đài so đấu, giọng nói vang vọng học viện.
Nghe được tiếng nói, là nhân vật chính, Trương Huyền và Lục Tầm đều dẫn theo học sinh đi lên đài so đấu. Từng người ngồi ở một bên.
Sư giả bình trắc, học sinh đấu với học sinh, lão sư chỉ có thể ở bên cạnh quan sát cuộc chiến, không được can thiệp.
Đương nhiên, so tài chỉ là một phần của đánh giá. Trong đó còn có bài thi, sát hạch tiềm lực vân vân. Chỉ có điều, võ giả chú trọng thực lực. So tài không thắng được, sát hạch phía sau cho dù thắng, cũng sẽ không có bất kỳ vinh quang nào.
- Ai lên trước?
Đối với bàn luận của người khác, Trương Huyền không thèm quan tâm. Thần sắc hắn thản nhiên nhìn về phía năm người học sinh.
- Để ta!
Viên Đào bước lên trước.
Trương Huyền gật đầu.
Huyết mạch Long Tê của hắn đã mở ra, nên tương đối yên tâm.
- Khổng Kiệt, lên đi, đánh bại kẻ đứng thứ nhất đếm ngược này!
Thấy trận đầu hắn tự nhiên phái ra loại người trong cuộc thi sát hạch nhập học đứng thứ nhất đếm ngược, Lục Tầm lạnh lùng cười.
Trải qua một đêm một mình chỉ điểm, năm học viên này dĩ nhiên đã củng cố tu vi võ giả tam trọng sơ kỳ, có thể vận dụng chân khí một cách quen thuộc.
Thực lực như vậy, thắng được mấy võ giả nhị trọng, dễ dàng như trở bàn tay.
- Một lát nữa chờ ngươi thất bại thảm hại, xem còn có tư cách gì làm học đồ của ba danh sư!
Ánh mắt lóe lên, Lục Tầm lạnh lùng cười.
Tất cả cố gắng cũng là vì ngày hôm nay. Chờ học sinh của hắn ở trước mặt mọi người đánh bại Trương Huyền, xem người này còn không biết xấu hổ làm học đồ của ba đại danh sư nữa hay không.
Đến lúc đó, hắn sẽ để cho tất cả mọi người biết, Lục Tầm hắn mới là tồn tại vô địch nhất của học viện Hồng Thiên.
...
- Khổng học trưởng, mong rằng hạ thủ lưu tình...
Nhìn về phía đối thủ trước mắt, Viên Đào lộ ra bộ dạng tội nghiệp:
- Ngươi xem ta mập như vậy, thực lực cũng mới là võ giả nhất trọng...
- Lưu tình?
Khóe miệng Khổng Kiệt cong lên, ánh mắt lộ ra vẻ xem thường:
- Khi ta chiến đấu không biết lưu tình là gì đâu. Hoặc là trực tiếp chịu thua, hoặc là... bị ta đánh xuống lôi đài. Tùy ngươi tự chọn!
- Chịu thua? Nếu như ta chịu thua, Trương lão sư sẽ đánh chết ta...
Vẻ mặt Viên Đào ủy khuất, đi về phía trước mấy bước.
- Không muốn chịu thua, vậy cứ chờ bị đánh xuống lôi đài đi. Rất đơn giản!
Không để ý tới đối phương tỏ ra yếu kém, Khổng Kiệt lạnh lùng cười.
Còn chưa bắt đầu chiến đấu, người này lại tỏ ra yếu kém, cầu xin tha thứ. Cũng thật là kỳ lạ.
Chỉ có điều, từ điểm đó cũng có thể thấy được, Trương lão sư không có bản lĩnh gì. Lục lão sư thắng chắc.
- Ngươi xem như vậy được không? Dù sao ta cũng đánh không lại ngươi. Một lát nữa, ngươi giả vờ giả vịt đánh vài cái, ta lại chịu thua. Như vậy Trương lão sư cũng sẽ không trách tội. Chỉ cần ngươi phối hợp, ta sẽ cho ngươi một nghìn... A, không, năm trăm... Ba trăm đồng tiền vàng xem như thù lao.
Lại đi về phía trước mặt đối phương, Viên Đào hạ giọng.
- Ba trăm đồng tiền vàng? Giả đánh?
Khổng Kiệt sửng sốt:
- Nhiều tiền như vậy, ngươi có sao?
- Ta có. Ngươi xem!
Tay trái Viên Đào đưa về phía túi tiền, móc một cái.
Khổng Kiệt không nhịn được cúi đầu nhìn lại.
Chỉ có điều hắn còn chưa thấy được cái gọi là tiền, liền thấy một nắm đấm xé gió lao đến.
- Trúng kế...
Tới giờ khắc này, hắn mới biết chắc là bị đối phương lừa gạt.
Tỏ ra yếu kém, giả vờ đáng thương, sau đó hối lộ, tập kích bất ngờ... Trời ạ, có cần vô sỉ như vậy hay không?
Nhiều học viên như vậy nhìn, ngươi làm như vậy, tính là anh hùng cái gì...
Trong lòng hắn phiền muộn. Chỉ có điều, lúc này đã không kịp. Đồng tử hắn co lại. Ngay sau đó hắn cảm thấy một lực lượng dời núi lấp biển tuôn ra. Còn chưa kịp phản ứng, trên mặt hắn đã cảm thấy đau đớn mãnh liệt.
Vù!
Hắn bay ngược ra, ngã ở bên ngoài đài so đấu.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận