Trong Hồng Thiên học viện, nếu nói ai hiểu rõ thương pháp nhất, tuyệt đối là hắn không thể nghi ngờ.
Từ lúc còn nhỏ hắn liền bắt đầu luyện thương, ngày qua ngày, năm lại năm. Từ lâu hắn đã dung nhập món binh khí này vào sinh mạng, dung nhập vào máu.
Nhưng dù vậy, khoảng cách với thương ý vẫn còn xa vạn dặm.
Vốn tưởng rằng loại ý cảnh này chỉ là lời đồn đại hư vô mờ mịt, đời này cũng không có cách nào đạt được. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới... lại nhìn thấy ở trên người một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi ở ngay trước mặt mình!
Mặc dù hắn ngưng luyện ra tới thương ý, chỉ là nguyên thủy nhất, hình thức ban đầu đơn giản nhất, cách đại thành chân chính còn có một khoảng cách rất lớn, lại giống cây non. Chỉ cần cho nó đủ thời gian, nó tuyệt đối có thể khỏe mạnh trưởng thành, trở thành cây đại thụ che trời!
- Hắn làm sao làm được?
Trước đó thấy Mạc Hiểu chưa so đấu đã trực tiếp chịu thua, hắn cảm thấy đúng là sỉ nhục thương pháp của Vương gia, khiến cho hắn không xuống đài được. Bây giờ hắn mới biết, chiêu này vừa ra, thương pháp Vương gia gì đó, cao thủ thương pháp gì đó, đều là cặn bã!
Một chiêu ẩn chứa thương ý, các chiêu số khác ở trước mặt nó, không bất kỳ ngăn cản nào khả năng.
Thậm chí... cho dù hắn đột nhiên gặp phải, cũng không có cách nào chống lại!
Nếu như tu vi của Trịnh Dương này và hắn không chênh lệch quá nhiều, hoàn toàn có thể một thương giết chết!
- Lẽ nào... chiêu số phụ thân học là cái này?
Trong lòng chấn động, Vương Siêu đột nhiên nhớ tới một việc.
Khoảng thời gian trước, phụ thân hắn Vương Sùng bỏ ra cái giá trên trời, bái sư học một chiêu thương pháp, mấy ngày qua cả ngày bế quan, dự định lĩnh ngộ thương ý. Trước đó hắn vẫn cảm thấy rốt cuộc là thương pháp gì có thể giá trị với số tiền này. Nay nhìn thấy được chiêu này của Trịnh Dương, hắn mới hiểu được...
Nếu thật sự là chiêu này, đừng nói ba trăm vạn kim tệ, cho dù một ngàn vạn, hai ngàn vạn, táng gia bại sản cũng đáng!
Trước đó, quản gia từng nói qua, người dạy thương pháp cho phụ thân hắn, hình như là một vị luyện đan sư. Hắn không để ý. Bây giờ thấy đám người Âu Dương hội trưởng đích thân tới, nói muốn quan sát Trương đan sư so tài... Chẳng lẽ chính là vị Trương Huyền lão sư này?
Thân thể hắn thoáng lảo đảo một cái, có kích động muốn phun ra máu.
- Trương lão sư đối với ta có nghĩa nửa lão sư. Chiêu thương pháp này đã truyền thụ cho ta. Sau đó nhìn thấy hắn, phải gọi là sư tổ, hoặc... gia gia!
Lắc đầu, đang muốn vứt bỏ ý nghĩ buồn chán này, hắn chợt nghe được một giọng nói uy nghiêm vang lên. Hắn lập tức nhìn thấy được phụ thân của mình, đi nhanh tới trước mặt.
Đánh giá sư giả chấn động như vậy, cho dù là Vương Sùng cũng không nhịn được nữa đến đây quan sát cuộc chiến.
- Sư tổ? Gia gia?
Sắc mặt nhất thời trắng bệch, Vương Siêu khóc.
Không chỉ hắn có bộ dạng này, dưới đài lúc này cũng lặng ngắt như tờ.
Người hiểu rõ tình hình trước đó còn trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt muốn phát điên.
Hắn tuy rằng không nhận ra được thương ý, nhưng thấy Trịnh Dương một thương phá hỏng Bàn Long Thủ, hắn đã biết, nhất định là đạt tới loại cảnh giới này!
Học viên mười sáu, bảy tuổi, lĩnh ngộ chân ý của binh khí?
Trên thế giới làm làm sao có thể có chuyện biến thái như vậy?
Mà lão sư truyền thụ thương pháp cho hắn, lại phải đáng sợ tới mức nào?
- Xem ra Mạc Hiểu chịu thua cũng không phải là nhường bằng hữu tốt, mà là thật sự không chống đỡ được!
- Đúng vậy, chiêu này đừng nói võ giả tam trọng, cho dù võ giả tứ trọng cũng không có khả năng chống đỡ.
- Thật là chiêu số lợi hại. Thực sự do Trương lão sư dạy sao?
- Trương lão sư... không chỉ có thân pháp, cước pháp, quyền pháp lợi hại, thương pháp cũng mạnh như vậy sao?
Tất cả học sinh đều ngây người ra tại chỗ.
- Mấy ngày không gặp, hắn... lại tiến bộ!
Mạc Hiểu ở một bên, thân thể run lên. Khi lại nhìn về phía Trương Huyền, trong mắt hắn có một loại khát vọng và hướng tới cũng không kìm chế được.
Trong lòng hắn chỉ có một âm thanh...
Nhất định phải bái hắn làm sư!
...
- Đáng giận!
Bàn Long Thủ bị Trịnh Dương một thương phá vỡ, trong lòng Lục Tầm khó chịu, trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, rít gào một tiếng. Hắn đang muốn đối phó với Trịnh Dương có chút kiệt sức, liền nghe được một âm thanh nặng nề, cách đó không xa. Lưu Dương một quyền công kích đến.
Cùng thời khắc đó, Vương Dĩnh cũng giống như quỷ mị, xuất hiện ở cách đó không xa, lao vút lên không trung, một cước đánh tới.
Lại nữa!
Một quyền một cước mang theo tiếng gió xé rách không khí còn chưa đến trước mặt, toàn thân hắn chợt ớn lạnh.
Uy lực của hai chiêu này tuy rằng không bằng một thương kia, nhưng cũng không thể khinh thường. Nếu thật sự bị đánh trúng, cho dù là loại thân thể cường hãn này của hắn, chỉ sợ cũng phải sẽ bị thương nhẹ.
- Hừ!
Sắc mặt khó coi, thân thể hắn thoáng một cái, giống như bươm bướm xuyên qua bụi hoa, lui về phía sau hai bước.
Võ kỹ Hồ Điệp bộ, quỷ mị lướt nhẹ, hồ điệp xuyên hoa!
Né tránh một quyền một cước, hắn đang muốn làm ra phản kích, lại cảm thấy toàn thân chợt ớn lạnh, hình như rơi vào trong hầm băng.
Ngay sau đó thấy trước mắt chợt hoa lên. Một thiếu nữ xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi, xuất hiện ở phạm vi tầm nhìn. Đồng thời một tay ngọc trơn nhẵn không tỳ vết chút nào, đi tới trước ngực.
Đồng tử hắn co lại. Tuy rằng khẩn trương, nhưng dù sao Lục Tầm cũng là cường giả Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, bản thân trải qua trăm trận chiến, hai tay lật một lần, kết thành dáng vẻ chưởng ấn, tiến lên nghênh đón.
Võ kỹ Phiên Tháp Ấn, tiện tay lật tháp, đất rung núi chuyển!
Ầm!
Phiên Tháp Ấn và bàn tay của đối phương va chạm vào nhau.
Thân thể Triệu Nhã run lên, bay ngược về phía sau.
Nàng chỉ là Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, cùng Lục Tầm Ích Huyệt cảnh đỉnh phong có chênh lệch rất lớn.
Chỉ có điều, Lục Tầm cũng không quá tốt. Bàn tay của Triệu Nhã có chân khí vọt tới, mang theo một luồng thuần âm cực lạnh, khiến cho toàn thân hắn run rẩy. Hắn lui lại ba bước, vẫn cảm thấy toàn thân lạnh giá.
Thậm chí, một chân khí lạnh như băng xâm nhập kinh mạch, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó có thể loại trừ.
Năm người, sáu lần công kích, Lục Tầm chỉ tiến lên một chiêu, lui lại mười một bước.
Mọi người xung quanh, mỗi một người trợn mắt há hốc mồm, tất cả đều im lặng.
Đây chính là Lục Tầm lão sư, lão sư sao kim đứng đầu của Hồng Thiên học viện, tu vi toàn thân không nói lão sư trong học viện, cho dù là Ích Huyệt cảnh, muốn thắng hắn, gần như không có khả năng.
Cho dù như vậy, hắn vẫn bị mấy tiểu tử chỉ có võ giả nhị trọng, võ giả ngũ trọng đánh cho liên tiếp lui về phía sau. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tuyệt không thể tin được.
- Đây chính là trận pháp hợp kích của bọn họ?
Sớm biết rằng đám người Triệu Nhã lặng lẽ luyện tập hợp kích, chỉ có điều trước đó chưa bao giờ thấy bọn họ thi triển qua. Lúc này vừa thấy, chân mày Trương Huyền hơi nhíu lại.
- Rất tốt. Nói thật, ta thực sự coi thường các ngươi. Các ngươi liên hợp lại, quả thật có tư cách khiêu chiến ta!
Điều hoà hơi thở, nhìn thấy được mình lại bị mấy tiểu bối ép đến phải liên tục ra tuyệt chiêu, không ngừng lui về phía sau, Lục Tầm lại không khinh thường như trước nữa, ngược lại mang theo sự nghiêm trọng.
- Có tư cách, ta cũng cảm thấy có. Lục lão sư, ngươi xem. Chúng ta đã cùng ngươi giao đấu, cũng coi như thay Trương lão sư trút giận. Nếu không như vậy, tính là không phân thắng bại, không tiếp tục nữa, để tránh lưỡng bại câu thương...
Viên Đào cười hì hì nói, vừa nói vừa đi về phía trước.
- Không phân thắng bại?
Lục Tầm hừ lạnh:
- Các ngươi công kích tuy rằng mới mẻ, lần đầu tiên thi triển, có thể khiến cho ta kiêng kỵ. Chỉ có điều, hiện tại tất cả đã lộ ra ở trước mặt ta, cũng lại vô dụng...
Hắn nói rất đúng.
Năm người tuy rằng công kích cũng không yếu, nhưng không có chống đỡ được chiêu số tiếp sau, cơ bản đều một chiêu mới lạ, đối phó với cùng cấp bậc, cường giả bình thường còn tạm được. Nhưng đối phó với Lục Tầm loại lão sư có tiềm lực trở thành danh sư này mà nói, lại không được.
Dù sao bất kể là khả năng quan sát hay là lý giải đối với võ kỹ của hắn, năm người đều còn xa mới bằng được.
- Ngươi nói rất đúng. Như vậy đi, nếu không... ta và bọn họ thương lượng một chút. Chúng ta chịu thua?
Trên mặt Viên Đào đầy rầu rĩ, lại tiến về phía trước. Thấy chỉ còn cách Lục Tầm có vài bước, hai hàng lông mày chợt nâng lên, thoáng cái vọt tới.
- Hừ, còn tới?
Có chuyện của Khổng Kiệt, Lục Tầm đã sớm chú ý tới người này. Thấy hắn lại vọt tới, hắn hừ lạnh một tiếng.
Ngươi đụng ta lần đầu tiên, ta không đề phòng, lui hai bước, xem như là bị hại. Lần thứ hai, sử dụng Bàn Long Thủ đã có thể dễ dàng chống đỡ, lại còn không biết hối cải, muốn đến lần thứ ba...
Cũng quá coi thường ta!
Ánh mắt hắn lộ ra một cảm giác lạnh lẽo. Hắn cũng không tránh né, bàn tay giơ lên, lại muốn giảm bớt lực xông tới của người này. Chỉ có điều còn chưa có tiếp xúc, đã thấy Viên Đào đột nhiên ngừng lại, cánh tay mở ra, chợt ôm chặt.
Lần này biến chiêu nhanh chóng, hắn căn bản không nghĩ tới.
Hơn nữa, cho dù nghĩ đến cũng không thể tin được. Làm gì có chuyện, thời điểm chiến đấu, chạy tới ôm người?
Răng rắc!
Trong nháy mắt, người béo mập lại hoàn toàm ôm chặt lấy hắn, hai tay ôm chặt lại cùng một chỗ.
- Ngươi...
Đường đường là lão sư bị một học sinh ôm lấy, khuôn mặt Lục Tầm khó coi, thân thể lắc một cái, đụng vào người béo mập.
Ầm!
Một tiếng động khẽ vang lên.
Lần va chạm này, lực lượng không thua kém gì nắm đấm của hắn. Cho dù là cường giả Ích Huyệt cảnh bình thường, sợ rằng cũng phải phun ra máu tươi. Nhưng người béo mập ôm lấy hắn, thân thể tự nhiên chấn động, hai tay xiết chặt lại hoàn toàn không có chút thả lỏng nào.
Va chạm lợi hại như vậy, không ngờ hắn cứng rắn chịu đựng!
- Phòng ngự thật là lợi hại...
Đồng tử Lục Tầm co lại.
Lúc này, có ngốc cũng biết, người béo mập trước mắt này cường đại không phải va chạm, mà là... phòng ngự!
Trước đó không ngờ có sơ sót.
- Mau ra tay!
Xiết chặt lấy Lục Tầm, Viên Đào hét lớn một tiếng.
Vù!
Tiếng hét còn chưa có kết thúc, một thanh trường thương lại gào thét lao đến, trực tiếp đâm tới.
- Đáng giận!
Thấy thương này tới hung bạo mạnh mẽ, một khi bị đâm trúng, cũng sẽ bị thương, Lục Tầm rít gào một tiếng, hai chân đạp mạnh xuống mặt đất một cái.
Kình khí cường đại, tác dụng với mặt đất, hắn mang theo Viên Đào, cứng rắn lên cao ba thước, tránh thoát một chiêu chắc phải giết.
- Xuống đây cho ta!
Chỉ có điều, tránh thoát được thương pháp, lại tránh không thoát được một quyền của Lưu Dương. Theo tiếng hừ lạnh, quyền pháp thiên đạo lao lên trời cao, không sai lệch, đánh vào trên lưng của hắn.
Phụt!
Một ngụm máu tươi phun ra.
- Tiếp tục như vậy, làm không tốt thật sự sẽ thua trong tay đám tiểu bối này...
Phun ra máu tươi, lông mày Lục Tầm giật loạn, gần như điên cuồng.
Nếu như không nghĩ biện pháp thoát khỏi tên mập này, cứ bị hắn ôm lấy, sợ rằng ngày hôm nay thật sự phải thua!
Năm học sinh này thoạt nhìn tuổi không lớn lắm, tu vi cũng không cao, nhưng tu luyện võ kỹ thật sự quá quỷ dị. Mỗi một chiêu chỉ cần đánh trúng, mặc dù là hắn, cũng có phần không chống đỡ nổi.
- Buông tay cho ta!
Gầm lên giận dữ, khuỷu tay phải hung hăng thúc về phía Viên Đào ở sau lưng.
Lần này hắn sử dụng tròn mười thành khí lực. Dựa vào thân thể và lực lượng của hắn, sắt thép cũng có thể trong nháy mắt bị xuyên thủng.
Ầm!
Khuỷu tay với lực lượng mười phần, rơi vào trước ngực Viên Đào.
Phù!
Sắc mặt Viên Đào nhất thời đỏ lên.
Chỉ có điều, trên người đau đớn mãnh liệt, hắn vẫn không buông tay. Dường như toàn thân hắn biến thành một dây xích cực lớn, khóa chặt đối phương, dù chết cũng không sẽ buông ra!
- Ngươi...
Không nghĩ tới một khuỷu tay thúc lợi hại như vậy, đối phương cũng không thả, Lục Tầm tức giận đồng thời cũng có phần kinh ngạc.
Người này làm gì phải so tài. Quả thực chính là liều mạng!
Ở trong một thoáng thất thần này, một bàn chân hung hăng rơi vào ngực.
Cùng thời khắc đó, đôi tay ngọc trắng ngần hoàn mỹ, cũng rơi xuống.
Ầm ầm!
Hai tiếng động vang lên, ngực Lục Tầm khó chịu, bay ngược ra.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận