- Đại... đại sư huynh?
- Lưu sư bọn họ gọi Trương Huyền là đại sư huynh?
- Hắn chưa đến hai mươi, ba danh sư nhỏ tuổi nhất cũng gần sáu, bảy mươi tuổi. Trời ạ, đây là lý luận từ đâu vậy...
- Không biết. Nhưng... xem ra, ba danh sư không giống như giả vờ. Chẳng lẽ vị Trương lão sư này còn có thân phận lợi hại khác?
Mọi người lại giống như bị sét đánh.
Ngày hôm nay chấn động kinh ngạc quả thực giống như sóng triều, hết đợt này tới đợt khác, hết sóng này tới sóng khác. Bọn họ cũng sắp không chịu nổi nữa. A, là trái tim không chịu nổi.
- Hắn... hắn là đại sư huynh của đám người Lưu sư? Lẽ nào...
Đồng tử co lại, Thẩm Truy bệ hạ nghĩ tới điều gì, thân thể run lên.
Ba đại danh sư ở tại vương cung, cả ngày tiếp xúc, hắn biết bọn họ suy nghĩ điều gì.
Một lòng muốn bái Dương Huyền làm lão sư. Hiện tại lại gọi là Trương Huyền là đại sư huynh. Có ngốc cũng hiểu rõ một điểm.
- Trương Huyền lão sư là... học sinh của Dương sư. Hơn nữa còn là... thân truyền!
Hơi thở của hắn lập tức trở nên dồn dập.
Dương sư có thể trợ giúp Thẩm Hồng gần chết đột phá, thủ đoạn cao, khiến cho người ta thán phục. Dựa theo cách nói của đám người Lưu sư, sợ rằng ít nhất là một vị danh sư siêu cấp tam tinh, thậm chí ngoài tam tinh.
Nhân vật như vậy, giống như thần long cửu thiên, thấy đầu không thấy đuôi. Nói không chừng mấy ngày nữa lại biến mất, có muốn tìm cũng không tìm được.
Trương Huyền là học sinh thân truyền của hắn, vậy dễ làm rồi. Hoàn toàn có thể thông qua cây cầu này, cột hắn vào trên chiến xa của Thiên Huyền vương quốc.
Cho dù buộc không được loại đại năng này, đám người Lưu sư ở chỗ này bái sư thành công, khẳng định cũng không có cách nào từ chối mình.
Vương quốc quật khởi, chỉ là vấn đề thời gian!
Nếu như khi vừa mới phát giác được thấp hơn một bối phận, còn có chút mất mặt, trong lòng phiền muộn, lúc này hai mắt hắn tự nhiên tỏa sáng, cảm thấy là một loại vinh hạnh.
Bái Dương Huyền làm lão sư, Trương Huyền này trở thành danh sư chỉ là vấn đề thời gian. Đừng nói gọi là thúc thúc, cho dù gọi là gia gia, lại có là gì?
Có thể làm người đứng đầu một nước, khiến vương quốc đứng sừng sững ở rừng thế giới, đã sớm học được chuyện sử dụng lợi ích đối đãi. Cái gọi là thân phận, bối phận, chỉ là một xưng hô mà thôi.
Lại nói, đám người Lưu sư vốn lại kết giao ngang hàng cùng tổ phụ Thẩm Hồng. Vị Trương Huyền này là đại sư huynh của bọn họ, xét cẩn thận, cho dù gọi là thúc thúc, cũng là buôn bán có lời, chiếm tiện nghi lớn g.
- Đại, đại, đại... sư huynh? Đại sư huynh của ba danh sư sao?
Đờ ra giống như mọi người, Lục Tầm chỉ cảm thấy miệng run rẩy, cũng không nói ra được điều gì.
Sở dĩ hắn cố ý nhằm vào vị Trương lão sư này, chính là để tranh đoạt cơ hội bái nhập môn hạ của ba danh sư... Người ta chẳng những không quan tâm, còn là đại sư huynh của ba danh sư...
Trong nháy mắt, hắn có cảm giác giống như một thằng hề.
Náo loạn lâu như vậy, đối phương hoàn toàn không để ý chút nào. Tùy tiện để lộ một thân phận, là có thể ép hắn gần chết.
Thư họa tông sư, trà đạo đại sư, luyện đan sư chính thức (nhiều luyện đan sư như vậy tới học viện trợ trận, Vương Siêu và hắn đều biết thân phận luyện đan sư của Trương Huyền), huynh đệ của phụ thân, sư huynh của ba danh sư...
Bất kỳ một thân phận nào cũng có thể xông pha ở trong Thiên Huyền vương quốc. Lúc này tất cả tập trung ở trên người một lão sư không mấy chú ý của học viện... Dưới chấn động kinh ngạc mãnh liệt, khiến cho hắn hoàn toàn mơ hồ.
Hắn vẫn tự nhận mình là một thiên tài siêu cấp, không mượn lực lượng của phụ thân, cũng có thể xông ra một mảnh thiên địa. Lúc này hắn mới phát hiện, cái hắn gọi là thiên phú vừa so sánh với đối phương, lại không tính là gì cả.
Nói thật... hắn cũng bị đả kích có chút nghi ngờ nhân sinh!
Hắn đang không biết làm sao, lại nghe bên tai có giọng nói của Lưu sư vang lên.
- Lục lão sư đúng là long phượng trong loài người. Ban đầu khi ta ở Bắc Vũ vương quốc đã nghe nói tới. Lần này qua đây, quả thật có ý thu hắn làm học đồ. Nếu đại sư huynh mở miệng... Lục Tầm, ngươi có bằng lòng bái nhập môn hạ của ta, trở thành học đồ của ta hay không?
Lưu Lăng cười nhìn qua.
Không thu được Trương Huyền, có thể thu vị Lục Tầm này làm học đồ, cũng là một thu hoạch lớn. Lại nói, nhìn dáng vẻ đại sư huynh của mình có ý định hóa giải mâu thuẫn, hắn cũng lại cam tâm tình nguyện hỗ trợ.
- Ta nguyện ý...
Tỉnh táo lại, thân thể Lục Tầm run lên, kích động tới mức toàn thân cứng đờ.
Tất cả cố gắng đều vì cái này. Vốn tưởng rằng thua đánh giá, thua so tài sẽ không còn hi vọng. Nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, lại tới đột nhiên như vậy.
- Vậy... Trương Huyền, à, không, Trương thúc... lão sư!
Chỉ có điều hắn cũng biết, Lưu sư sở dĩ không suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, nghe nói qua tên của hắn chỉ là một phần nguyên nhân, chủ yếu nhất vẫn là nể mặt Trương lão sư.
Mình đối với hắn như vậy, hắn còn có thể không để ý tới hiềm khích lúc trước, giới thiệu mình, hi vọng Lưu sư có thể thu làm môn hạ!
Đây là lòng dạ thế nào?
Xiết chặt nắm đấm, mắt Lục Tầm nhất thời đỏ lên.
- Đây mới là phong độ lão sư nên có. Tầm Nhi, sau này phải học hỏi Trương đại sư nhiều hơn một chút!
Lục Trầm ở một bên cũng xúc động nói một tiếng.
Từ trong miệng Hoàng Ngữ, hắn biết đứa con bất hiếu này đã mang đến cho đối phương bao nhiêu phiền phức. Nhưng đối phương một câu trách cứ cũng không có, ngược lại hỗ trợ giới thiệu con mình trở thành danh sư học đồ. Chỉ riêng tấm lòng rộng rãi này, lại không phải người bình thường nào cũng có thể có.
- Vâng!
Lục Tầm gật đầu.
Lúc này hắn mới phát hiện, rầu rĩ trước đó, cách làm trước đó buồn cười tới mức nào.
Hắn còn nghĩ làm thế nào trở thành học đồ của ba danh sư, người ta đã thành đại sư huynh của đối phương. Còn nghĩ làm thế nào trở thành thư họa sư, người ta đã là tông sư. Còn nghĩ đột phá Ích Huyệt cảnh như thế nào, người ta đã là Thông Huyền cảnh đỉnh phong...
Đây là chênh lệch, căn bản không có cách nào so sánh được.
- Trương lão sư, trước kia là ta hồ đồ, không biết tốt xấu. Mong Trương lão sư tha thứ!
- Biết sai có thể sửa, không gì tốt bằng! Hi vọng ngươi sau này cố gắng theo Lưu sư học tập, tranh thủ mau chóng trở thành một vị danh sư chân chính!
Thấy hắn tỉnh ngộ, Trương Huyền thoả mãn gật đầu.
Thật ra đối với Lục Tầm này, hắn không có quá nhiều ác ý.
Căn cứ vào tin tức tiền thân được biết, người này từ khi tiến vào học viện tới nay, dạy dỗ không ít học viên lợi hại, gần như không có làm việc gì xấu, chỉ là tính cách quá mạnh mẽ, một lòng muốn vượt qua phụ thân lợi hại, lúc này mới làm ra không ít chuyện sai lầm.
- Vâng!
Lục Tầm giống như tiếp nhận giáo huấn, gật đầu. Ngay sau đó hắn đi vài bước đến trước mặt Lưu Lăng:
- Lưu sư, có thể khẩn cầu ngươi một việc hay không?
- Cứ nói đừng ngại!
Lưu sư vuốt râu cười nói.
Nhìn thấy được vị Lục Tầm này thật lòng thật ý hối cải, trong lòng hắn cũng vô cùng cao hứng.
- Mấy vị học sinh này của ta vì giúp ta giành thắng lợi, dùng Phong Ma Phá Lực đan, có thể sẽ lưu lại tai hoạ ngầm. Mong rằng Lưu sư ra tay giải quyết.
Lục Tầm quỳ rạp xuống đất.
- Lão sư...
Xiết chặt nắm đấm, viền mắt đám người Chu Hồng đều nhất thời đỏ lên.
Chuyện này nói ra như vậy, nhất định sẽ mang đến ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của Lục lão sư. Nhưng vì tương lai của đám người mình i sau này, hắn vẫn vì việc nghĩa không hề chùn bước, lòng dạ vô tư. Phần tâm ý này, khiến người ta bội phục.
Trước đó, Mạc Hiểu còn muốn bái Trương Huyền làm sư, nhìn thấy được hắn làm như vậy, cũng vô cùng xúc động. Sau khi trầm tư một lát, hắn lại nhìn về phía Lục Tầm, trong lòng có quyết định mới.
Lão sư lợi hại lựa chọn học sinh. Học sinh có thiên phú cũng muốn chọn lão sư.
Trước đó muốn bái Trương Huyền, là bởi vì biểu hiện của Lục lão sư gần nhất có phần khiến cho hắn thất vọng. Nay nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, hắn biết Lục lão sư trước đây rong ruổi Hồng Thiên học viện, thiên hạ ngoài ta không còn ai lại trở về.
Lòng dạ vô tư, có khả năng bất kể đến chỗ nào cũng giành được thắng lợi.
Nhất thời, tâm tư bái nhập môn hạ của Trương Huyền cũng lại trở nên phai nhạt.
- Phong Ma Phá Lực đan? Đây là dược vật cứng rắn nâng cao tu vi đã bị nghiêm cấm dùng. Người dùng tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn khiến lực lượng được tăng lên, nhưng độc tính còn sót lại của đan dược lại sẽ lắng đọng ở trong kinh mạch, khiến tốc độ tu luyện của người ta càng ngày càng chậm lại, ảnh hưởng tới tiến bước sau này! Vì thắng lợi, dùng loại vật này, chẳng khác nào hủy đi tiền đồ của mấy hài tử này... Lục Tầm, ngươi hồ đồ à!
Lưu Lăng sửng sốt, lập tức lắc đầu.
- Vâng, ta biết sai rồi. Vẫn mong Lưu sư ra tay!
Vẻ mặt Lục Tầm thành khẩn.
Hắn cũng biết hậu quả khi dùng loại đan dược này. Nhưng trải qua mất mặt ngày hôm qua, hắn thật sự quá mong muôn chiến thắng, vàng đỏ nhọ lòng son, do đó làm ra chuyện sai lầm.
- Phong Ma Phá Lực đan là mạnh mẽ nâng cao tiềm lực của con người, lại giống như tiêu hao sinh mạng. Cho dù là ta, cũng không có cách nào giải quyết!
Lưu Lăng thở dài.
Nếu như loại dược vật tai hoạ ngầm này có thể giải quyết, ai không mua một chút ăn vào, tăng nhanh tốc độ tu luyện?
Cũng bởi vì không có cách nào, mới được gọi là dược vật cấm sử dụng.
Cho dù hắn là danh sư, cũng bất lực.
- Không có cách nào giải quyết sao?
Sắc mặt Lục Tầm nhất thời trắng bệch.
Vốn tưởng rằng chỉ cần thành danh sư, liền có thể giải quyết dễ dàng. Hiện tại xem ra, hắn vẫn quá ngây thơ rồi.
Ngay cả Lưu sư cũng không giải quyết được, không phải có nghĩa là, vì vì ham muốn cá nhân của bản thân, hại đời của mấy người này sao?
Tự trách mãnh liệt trào dâng trong lòng hắn.
- Ngươi dùng Phong Ma Phá Lực đan?
Lời nói chuyện của mấy người lọt vào trong tai của Trịnh Dương. Hắn vội vàng đi tới bên cạnh bằng hữu tốt, vẻ mặt lo lắng nhìn qua.
- Đúng!
Mạc Hiểu gật đầu.
- Ngươi...
Trịnh Dương xiết chặt nắm đấm.
Hắn cũng nghe nói qua về Phong Ma Phá Lực đan. Người sau khi dùng, trong khoảng thời gian ngắn thực lực tăng thêm. Sau đó lại muốn tiến bước nữa, sẽ rất khó.
Tuyệt đối là thuốc đốt cháy giai đoạn.
Người bằng hữu tốt này từ nhỏ cùng hắn lớn lên, giống như hắn nắm giữ chấp nhất tu luyện. Bảo hắn tận mắt nhìn thấy được đối phương tu luyện càng ngày càng chậm, dần phai mờ trong đám người, hắn tuyệt đối khó có thể chịu được.
- Trương lão sư, cầu xin lão sư mau ra tay cứu Mạc Hiểu!
Cắn răng một cái, hắn đi tới trước mặt Trương Huyền, quỳ xuống.
Ở trong lòng hắn, Trương lão sư không gì không làm được. Cho dù Lưu sư làm không được, hắn khẳng định vẫn làm được.
- Cứu hắn?
Thấy học sinh mở miệng, Trương Huyền gật đầu:
- Được rồi!
Vừa rồi, thời điểm đánh giá sư giả, đám người Mạc Hiểu vận dụng võ kỹ, hắn đã nhìn ra vấn đề. Phong Ma Phá Lực đan lưu lại tai hoạ ngầm, là độc tính của thuốc lưu lại trong cơ thể. Đổi lại thành những người khác, cho dù là danh sư tam tinh, tứ tinh, cũng sẽ bất lực. Nhưng hắn lại khác.
Chân khí thiên đạo, trong suốt giống như nước. Những độc tính này tuy rằng lợi hại, chỉ cần rót chân khí vào bên trong, có thể rất dễ dàng loại trừ sạch sẽ.
Ngay cả khí độc có thể tự do tránh né loại bỏ, cũng có thể áp chế. Một ít đan độc mà thôi, không tính là gì cả.
- Ngươi có thể cứu?
Thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, đám người Lưu sư đều sửng sốt.
Trương Huyền cũng không giải thích, bảo Mạc Hiểu đi tới trước mặt. Bàn tay chộp một cái, một dòng chân khí lập tức dọc theo kinh mạch của đối phương truyền vào bên trong. Thời gian không lâu, độc tính của thuốc lưu lại trong đó đã được giải quyết tất cả.
Cảm nhận được thân thể biến hóa, Mạc Hiểu kích động toàn thân run rẩy.
Sau khi dùng đan dược, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể giống như là bị cái gì giam giữ. Mà giờ phút này, sự giam cầm này hoàn toàn biến mất. Trên phương diện tu luyện lại không có ràng buộc nữa.
- Cảm ơn Trương lão sư giúp ta giải quyết tai hoạ ngầm!
Biết tác dụng phụ của Phong Ma Phá Lực đan hoàn toàn biến mất, Mạc Hiểu quỳ xuống.
- Giải quyết xong rồi?
Lưu Lăng hình như có chút không dám tin tưởng, vội vàng đi tới, chân khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể đối phương. Liếc mắt thoáng nhìn, hắn cũng lập tức trợn tròn mắt:
- Là... là thật!
Tai hoạ ngầm hắn cũng không giải quyết được, Trương lão sư trước mắt tiện tay đã giải quyết xong...
Đây là năng lực gì?
Thảo nào có thể được Dương sư nhìn trúng, trở thành đại sư huynh của đám người mình. Phần thủ đoạn này, cũng quá nghịch thiên!
Lục Tầm cũng vội vàng nhìn qua. Một lát sau, hắn quỳ trước mặt Trương Huyền:
- Vẫn mong Trương thúc thúc ra tay trị liệu cho mấy người khác!
Lần này hắn gọi “Trương thúc thúc” cam tâm tình nguyện, không có bất kỳ sự chống đối nào.
- Ừ!
Cứu chữa mấy người này, cũng không cần tốn quá nhiều công sức. Trương Huyền gật đầu. Thời gian không lâu, tai hoạ ngầm của mấy người lại hoàn toàn giải quyết xong.
Lại chỉ có Chu Hồng cần phí chút công sức. Trước đó hắn không có chiến đấu, không hình thành sách. Đành phải bảo hắn đánh một hồi quyền pháp, mới tìm ra chỗ mấu chốt.
Nhìn vẻ mặt mấy học viên một lần nữa phấn chấn, tu luyện sau này không bị ảnh hưởng, Lục Tầm lại nhìn về phía vị Trương lão sư trước mắt này, thật tâm thật ý bội phục.
Trên thế giới quả thật có một loại người, dù là cùng một khởi điểm với ngươi, cũng có trình độ khác!
Bọn họ nhất định khiến ngươi phải ngước mắt nhìn theo, vĩnh viễn không có cách nào đuổi kịp.
Rất rõ ràng, vị Trương lão sư này chính là loại người này... nam nhân giống như thần!
Lại ở thời điểm hắn bội phục không thôi, cảm thấy cả đời phải lấy vị thiên tài này làm mục tiêu đuổi kịp, lại thấy vị nam nhân giống như thần này vẻ mặt tươi cười nhìn qua.
- Vậy... Lục lão sư, loại Phong Ma Phá Lực này ngươi còn nữa không? Hoặc... mua ở chỗ nào? Có thể giúp ta mua mấy viên hay không? Có thể khiến cho người ta trong khoảng thời gian ngắn nâng cao một bậc tu vi. Ăn thêm mấy viên, có thể khiến cho tu vi liên tiếp tăng mạnh hay không?
- ...
Lục Tầm.
- ...
Đám người Lưu Lăng.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận