- Công pháp của Triệu gia chúng ta, đại khai đại hợp, phát huy đại khí, về điểm ấy nói vậy bệ hạ cũng biết!
Thấy đối phương không hiểu, Triệu Phong thành chủ cũng không che nấp, mở miệng nói.
- Đúng vậy!
Thẩm Truy bệ hạ gật đầu.
Thật ra rất nhiều năm trước, hai nhà Thẩm, Triệu vốn là bằng hữu, cùng nhau đánh xuống Thiên Huyền vương quốc. Một bên trấn thủ giang sơn, một bên trấn thủ tài phú. Chính vì nguyên nhân như vậy, hai nhà mấy đời qua lại thân thiết, thậm chí công pháp cũng không có giấu diếm.
Đối với Bạch Ngọc công của Triệu gia, Thẩm Truy bệ hạ từ nhỏ đã tiếp xúc, hết sức quen thuộc. Trong đó lực lượng mạnh mẽ, khí tức mười phần, không thích hợp cho những nữ tử như Triệu Nhã tu luyện.
Triệu Phong thành chủ tiếp tục nói:
- Từ khi Thiên Huyền vương quốc thành lập, Triệu gia ta vẫn trấn thủ Ngọc thành, thậm chí đổi tên nó thành Bạch Ngọc, đời đời tiếp xúc cùng ngọc. Dựa theo đạo lý, ngọc nuôi dưỡng người, người nuôi dưỡng ngọc, có thể khiến cho tu luyện càng thêm nhanh chóng, tốc độ càng cao hơn! Chỉ có điều đáng tiếc chính là, ngọc thuộc tính lạnh, tiếp xúc một hai khối còn tốt, tiếp xúc nhiều, đối với Bạch Ngọc công có tính nóng của chúng ta, có trùng kích và tổn thương cực lớn.
- Vừa mới bắt đầu vẫn nhìn không thấy. Nhưng nóng lạnh tương khắc lâu, ở bên trong thân thể sẽ hình thành một loại tai hoạ ngầm đặc biệt, dựa theo máu, từng thế hệ truyền thừa xuống. Đây cũng là nguyên nhân nhiều năm như vậy, ta vẫn dừng lại ở Thông Huyền cảnh hậu kỳ, không có cách nào đột phá.
Triệu Phong thành chủ năm đó thiên phú không thể thau kém Triệu Nhã, được gọi là thiếu niên thiên tài, khoảng chừng hai mươi tuổi lại đạt được Thông Huyền cảnh, danh tiếng chấn động nhất thời.
Đáng tiếc, sau khi đạt được Thông Huyền cảnh hậu kỳ lại không có cách nào tinh tiến. Hơn mười năm trôi qua, hoàn toàn không có chút tiến triển nào. Hắn vốn tưởng rằng là do tiềm lực đào hết, không nghĩ tới là do cả ngày ở cùng một chỗ với ngọc, tổ tông lưu truyền xuống tai hoạ ngầm.
- Trương lão sư nhìn ra được vấn đề này, cố ý sửa sai Bạch Ngọc Công, khiến cho nó nóng lạnh kết giao, lực lượng hỗn tạp. Như vậy, tai hoạ ngầm lưu lại trong cơ thể ta đã bị hoàn toàn tiêu trừ. Không có tai hoạ ngầm, lại thêm tích lũy nhiều năm như vậy, lúc này mới một lần hành động đột phá, trùng kích Thông Huyền cảnh đỉnh phong thành công!
Triệu Phong vừa nói, trong mắt bên lộ ra vẻ bội phục.
Chỉ nhìn công pháp một lần, biết chỗ ở Bạch Ngọc thành của mình, lại suy tính ra những điều này. Lý giải của vị Trương lão sư này đối với công pháp, tu luyện, cho dù không phải Tông Sư, khẳng định cũng không kém bao xa.
- Nếu giải quyết tai hoạ ngầm, vậy công pháp...
Thẩm Truy bệ hạ còn có chút nghi ngờ.
- Bệ hạ có phải muốn hỏi, vì sao phải thiêu hủy công pháp đúng không?
Triệu Phong thành chủ mỉm cười:
- Công pháp này vốn chính là sai, mục đích là để giúp ta giải trừ tai hoạ ngầm. Hiện tại tai hoạ ngầm đã tiêu trừ, tiếp tục tu luyện tiếp, sợ rằng sẽ thật sự tẩu hỏa nhập ma. Cho nên Trương lão sư trực tiếp thiêu hủy, ý là... đã có thể quên hết thứ này, không cần lại tiếp tục tu luyện nữa.
- Thì ra là thế...
Lúc này Thẩm Truy bệ hạ mới hiểu được, trong lòng kinh hãi.
Đối phương nói đơn giản, thật ra hắn biết, khẳng định không dễ dàng.
Một môn công pháp truyền thừa qua mấy trăm năm, vô số tiền bối cũng từng cân nhắc qua. Chỉ dựa vào sửa đổi một ít pháp môn vận chuyển chân khí, lại loại bỏ tai họa ngầm lắng đọng qua nhiều thế hệ. Loại năng lực này đã không thể dùng từ đáng sợ để hình dung. Tuyệt đối là cấp bậc khủng khiếp.
Sợ rằng ba danh sư cũng không làm được điểm ấy.
- Phụ thân, bệ hạ, sao mọi người lại ở đây?
Đang khiếp sợ, hắn lại nghe được tiếng của Triệu Nhã vang lên. Chỉ thấy mấy thiếu nam thiếu nữ ngày hôm nay gây ra náo động lớn, đã đi tới.
- A, phụ thân thăm hỏi Trương lão sư của con một chút!
Triệu Phong gật đầu:
- Các con không phải tham gia cuộc thi đấu của học viên mới sao? Thế nào...
So tài trước đó là đánh giá sư giả. Muốn xác định thứ tự trong số học viên mới, chỉ có thi đấu. Cuộc thi đấu còn chưa bắt đầu, sao bọn họ đã trở lại?
- Chúng con bây giờ như vậy, cho dù muốn đánh nhau, ai dám so tài?
Triệu Nhã mở hai tay ra.
- À... cũng đúng!
Hai người Triệu Phong cười gượng.
Bất kể Triệu Nhã, Trịnh Dương hay Viên Đào, ngay cả cường giả Ích Huyệt cảnh cũng có thể cứng rắn lay động, so với lão sư bình thường còn mạnh mẽ hơn. Ai còn dám với so tài với bọn họ?
Sợ rằng vừa nhìn thấy đã nhận thua.
Lại nói, đều có thực lực như vậy, cái gọi là cuộc thi đấu của học viên mới cho dù là quán quân, cũng không có bất kỳ vinh dự nào đáng nói. Còn không bằng lại rời khỏi đó.
- Đúng rồi, phụ thân. Phụ thân nhìn thấy Trương lão sư sao? Có cần con giới thiệu một chút hay không?
Thấy hai người đứng ở cửa, Triệu Nhã không nhịn được nói.
- Ta đã gặp Trương lão sư của các con.
Nói đến đây, Triệu Phong nhìn về phía nữ nhi:
- Tiểu Nhã, có thể bái nhập môn hạ của Trương lão sư là vận may của con. Sau này nhất định phải cố gắng nghe lời, không thể thường xuyên nổi nóng giống như ở nhà!
- Vâng!
Triệu Nhã gật đầu.
- Còn nữa, Trương lão sư là giao long trên trời, sợ rằng sẽ không ở lại Thiên Huyền vương quốc được bao lâu. Nếu như hắn muốn con theo, nhất định phải nắm chặt cơ hội, không thể buông tay. Nếu không, tuyệt đối sẽ hối hận cả đời...
Những lời này, Triệu Phong đổi thành truyền âm, ánh mắt lộ ra sự chờ đợi nồng đậm:
- Có thể... Cứu mẫu thân con ra, chỉ có hắn... mới có thể giúp con làm được!
- Vâng!
Triệu Nhã xiết chặt nắm đấm.
......
- Xem thử cái ngọc tinh Minh Lý sử dụng thế nào!
Chỉ điểm cho Triệu Phong, chỉ là nể mặt Triệu Nhã, không tính là gì cả. Hai người vừa rời khỏi, Trương Huyền lại không nghĩ nhiều nữa, cúi đầu nhìn về phía ngọc thạch trong lòng bàn tay.
Theo lý thuyết, hắn có Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể dễ dàng nhìn ra vấn đề và chỗ thiếu hụt trong tu luyện của người khác. Cho dù không có Minh Lý cảnh tâm phẳng lặng như mặt nước, cũng không có vấn đề gì.
Nhưng có thiên phú như thế, đồng thời đạt được mức độ 3, mới có tư cách sát hạch danh sư.
Không có thân phận danh sư, chỉ dựa vào ngụy trang, chung quy là không thể lâu dài.
Cái này giống như lái xe kiếp, không có bằng lái xe, cho dù là tay đua xe, ra đường cũng sẽ lo lắng, sợ bị bắt.
Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là, Danh Sư Đường có rất nhiều sách. Nếu muốn đi vào xem, tăng lên nhanh hơn, thân phận trên mặt này nhất định phải có.
- Hấp thu!
Tinh thần thoáng động, tâm cảnh lại tiến vào đệ nhị cảnh. Quả nhiên hắn cảm thấy lòng bàn tay có một luồng mát lạnh dũng mãnh tràn vào toàn thân. Hao tổn mức độ tâm cảnh trước đó đang thong thả khôi phục.
- Thật sự có hiệu quả!
Cảm nhận được thân thể biến hóa, ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên. Hắn tiếp tục chìm đắm trong đó, tham lam hấp thu năng lượng trong ngọc tinh Minh Lý.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cảm thấy hao tổn mức độ tâm cảnh trước đó đã hoàn toàn khôi phục, một lần nữa đạt được khoảng 0.1.
Chỉ có điều, sau khi khôi phục lại 0.1, lại không có cách nào hấp thu nữa. Hình như đã no đủ, không có cách nào chứa tiếp.
- Xem ra không có công pháp tu luyện, có thứ này cũng chỉ uổng công. Không có công pháp tu luyện, lại không cách nào khiến cho tu vi thăng cấp!
Không có cách nào hấp thu, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là ngừng lại.
Tu luyện liên quan tới linh khí và chân khí, giống như nước chảy, từ cao về phía thấp. Muốn cho tình hình ngược lại, cần phải mượn các loại phương pháp. Công pháp tu luyện chính là một trong số đó.
Ngọc tinh Minh Lý tuy rằng có thể trợ giúp người ta tăng trưởng mức độ tâm cảnh, không có pháp quyết tu luyện tương xứng, đối với hắn hiện tại mà nói, đều vô nghĩa giống nhau.
- Thôi đi. Tạm thời không nghiên cứu nữa, xem sách màu vàng.
Biết rầu rĩ cũng vô dụng, Trương Huyền không nghĩ nhiều nữa, nhìn về phía quyển sách màu vàng ở bên trong Đồ Thư Quán này.
Thời điểm mấy tên tiểu tử kia lấy lại danh dự cho hắn, nó xuất hiện, hắn vẫn chưa kịp quan sát. Lúc này vừa vặn có thời gian rảnh rỗi, hắn có thể lại nghiên cứu một chút.
Trong lòng hắn thoáng động, quyển sách đi tới trước mắt. Giống như trước đây, chỉ có một trang trắng.
- Rốt cuộc có phải khiến cho người ta cảm kích mới xuất hiện hay không, còn phải đợi nghiên cứu. Chỉ là... thứ này rốt cuộc sử dụng thế nào?
Nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mắt, trong lòng Trương Huyền tràn ngập nghi ngờ.
Lần trước lúc nghiên cứu, sách biến mất, hắn rơi vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại, kiến thức bên trong Đồ Thư Quán liền tiến vào trong đầu, biến thành thứ của mình.
Chẳng lẽ thứ thoạt nhìn rất lợi hại chói mắt, chỉ có một điểm tác dụng như vậy thôi sao?
Mà nếu quả không phải, một chút dấu vết đều không có, càng không có gợi ý... Cho dù là hắn, cũng càng xem càng hồ đồ.
- Sử dụng Thiên Đạo Đồ Thư Quán xem thử!
Nghiên cứu cả buổi, trước sau không hiểu rõ, trong lòng hắn thoáng động, một ý nghĩ xuất hiện.
Hắn nghiên cứu không ra, nhưng Đồ Thư Quán thì sao?
Lại giống như khí độc trước đó, hiện tại, hình như còn chưa có cái gì thứ thần khí nghịch thiên này phân tích không ra chỗ thiếu hụt.
Chỉ có điều, sách màu vàng này ở trong đầu mình, tuy rằng thoạt nhìn cầm ở trong tay, trên thực tế lại là dùng linh hồn cảm ứng, không phải thực thể chạm đến được. Cũng không biết ở dưới loại tình huống này, có thể hình thành sách hay không.
- Chỗ thiếu hụt!
Nắm chặt sách, tinh thần hắn cảm ứng.
Nhìn xung quanh một chút, quả nhiên giống như dự đoán, ý thức chạm đến, không có cách nào kiểm tra ra chỗ thiếu hụt.
- Chỉ có thể sử dụng biện pháp đoán sai ngu ngốc...
Thử một hồi lâu không có chút tiến triển nào, Trương Huyền không thể làm gì khác hơn là cười gượng.
Phương pháp kia không có tác dụng, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình đoán.
Hắn lấy ra một quyển sách trắng, cầm lấy giấy bút viết ở phía trên:
- Tác dụng của sách màu vàng, chỉ có thể chuyển hóa kiến thức của Đồ Thư Quán thành của kí chủ.
Oong!
Trong đầu hình thành một quyển sách tương đồng. Mở ra vừa nhìn, quả nhiên viết rõ chỗ thiếu hụt:
- Chuyển hóa kiến thức chỉ là một trong những năng lực, không phải là duy nhất.
- Thật sự còn có tác dụng khác!
Ánh mắt Trương Huyền nhất thời sáng lên.
Đã nói sách lợi hại như vậy, làm sao có thể chỉ có một tác dụng chuyển hóa kiến thức. Quả nhiên còn có tác dụng khác.
Chỉ có điều, rốt cuộc còn có tác dụng gì, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình suy đoán.
- Tên của quyển sách này gọi là... sách màu vàng!
Do dự một hồi, Trương Huyền tiếp tục viết.
Rất nhanh, khuyết điểm xuất hiện:
- Sách màu vàng là tên sai. Quyển sách là sách thiên đạo.
- Sách thiên đạo? Thật là cái tên khí phách? Nhưng... chỉ khí phách cũng vô dụng. Phải biết nó có tác dụng gì mới được!
Trương Huyền nhăn mày lại.
Đã biết một tác dụng trong đó là chuyển hóa kiến thức. Vậy tác dụng thứ hai là cái gì?
- Có thể chuyển hóa ra công pháp tu luyện nâng cao mức độ tâm cảnh hay không?
Đang suy nghĩ nên thử nghiệm như thế nào, một ý nghĩ xuất hiện.
Nửa ngày nay hắn vẫn rầu rĩ về mức độ tâm cảnh. Nếu sách thiên đạo này rất lợi hại như vậy, có thể sinh ra thành một bộ công pháp nâng cao khắc độ hay không?
Đang miên mang suy nghĩ, còn chưa kịp có động tác, chỉ thấy sách trước mắt lắc lư kịch liệt một hồi, biến thành một luồng ánh sáng rực rỡ, bao phủ toàn bộ Đồ Thư Quán.
Vù!
Lần này không có hôn mê. Thời gian không lâu đa khôi phục lại. Hắn vội vàng nhìn lại, giống như trước đây, sách màu vàng còn ở đó, chính là trang trắng trong đó lại một lần nữa biến mất không thấy.
- Chẳng lẽ... thật sự hình thành công pháp khiến cho mức độ tâm cảnh nâng cao?
Vừa rồi chỉ nghĩ làm thế nào để cho tâm cảnh nâng cao, trang sách màu vàng lại tiêu hao mất. Có thể thật sự giống như hắn chờ đợi, Đồ Thư Quán đã có bí kỹ tu luyện mức độ tâm cảnh hay không?
Nghĩ vậy, trong lòng hắn nóng như lửa, vội vàng tìm kiếm ở xung quanh.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận