Trương Huyền gật đầu, đi về phía trước.
Giọng của thiếu nữ vang dội, khiến cho không ít người chú ý. Nghe được người sắp giảng bài xuất hiện, mọi người đồng loạt nhường ra một lối đi.
- Hắn... hắn... chính là Trương lão sư?
Nhìn thấy được người thanh niên bị mình “giáo huấn”, đi từng bước một về phía đài so đấu, khóe miệng Lưu Huân điên cuồng co giật.
Không nói Trương lão sư gần hai mươi tuổi sao?
Thế nào thấy còn trẻ như vậy...
Mấu chốt nhất chính là, buổi giảng bài công khai lớn như vậy, trường hợp lớn như vậy, tốt xấu gì x mặc nghiêm trang một chút. Toàn thân mặc trang phục hàng ngày, toàn thân từ trên xuống dưới thậm chí không giá trị một kim tệ...
Cũng quá tùy ý!
Nghĩ đến mình không ngờ nói hắn chen ngang, Lưu Huân cảm thấy sắp muốn khóc.
Nếu như hắn không chen ngang tiến vào trong... Đám người mình qua nghe giảng bài cái gì? Uống gió tây bắc sao?
Chỉ có điều, hắn cũng không rầu rĩ quá lâu lại ngừng lại, bởi vì... Đài so đấu trung gian Trương lão sư giảng bài bắt đầu.
Âm thanh thông qua chân khí truyền ra, tuy trong sân rộng có mấy vạn người, mỗi một tiếng lại giống như vang lên ở bên tai, rõ ràng đến cực điểm.
Vừa mới bắt đầu Lưu Huân còn không để ý. Dù sao ba năm qua hắn vẫn nghe danh sư giảng bài, sớm thành thói quen. Chỉ có điều, thời gian không lâu, sắc mặt hắn lại đỏ lên, trong mắt có ánh sáng lóe lên, giống như uống rượu tiên.
Trên đài, vị Trương lão sư này tuy rằng chỉ giảng giải vè Tụ Tức cảnh, Đan Điền cảnh cơ sở nhất, nhưng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, ngôn ngữ nhắm thẳng vào chân ý tu luyện. Nghe được lời của hắn, chân khí trong cơ thể sẽ tự nhiên bị dẫn động, không nhịn được dựa theo chỉ thị vận chuyển.
Vận chuyển một lát, lại sẽ phát hiện toàn thân thư thái. Tu vi trước đó khó có thể tiến bước, không ngờ thong thả tăng thêm một chút.
Mặc dù chỉ là một chút một, lại tương đương với khổ công chừng mấy ngày.
Chỉ nghe kiến thức cơ sở, là có thể tăng thêm tu vi...
Không phải tận mắt nhìn thấy, hắn cũng không thể tin được. Cho dù lão sư hắn giảng bài, cũng làm không được điểm ấy.
Trong lòng hắn chấn động, không tự chủ được nhìn về phía những người khác. Lúc này hắn mới phát hiện, gần như tất cả mọi người như mê như say chìm đắm ở trong bài giảng. Nhất là những người chỉ có tu vi u Tụ Tức cảnh như Ngọc nhi, theo lời của hắn vận chuyển nội tức, dẫn tới linh khí cuồn cuộn đến. Mỗi người đều có tiến bước cực lớn.
Cũng không thiếu người đạt được điểm cực hạn, đều đột phá.
- Chẳng lẽ là... sư ngôn thiên bẩm trong truyền thuyết?
Đồng tử Lưu Huân co lại, nắm đấm đột nhiên xiết chặt.
Trong truyền thuyết, một ít danh sư cấp cao tinh, nội dung giảng giải phù hợp với chân ý tu luyện căn bản nhất, sẽ hình thành một khí tức đặc biệt. Ở trong khí tức này, người học tập sẽ không nhịn được dựa theo tiếng nói của hắn vận chuyển nội tức, do đó trong lúc vô tình tiến bước.
Chuyện này, hắn từng nghe lão sư nói qua một lần. Đáng tiếc, cho dù là hắn, cũng chưa bao giờ thành công qua.
Có người nói cho dù danh sư tam tinh, tứ tinh muốn làm được, đều rất khó khăn. Một lão sư sao kim chưa đủ hai mươi tuổi lại làm được?
Điều này...
Ta không nhìn nhầm!
- Không sai, chính là sư ngôn thiên bẩm. Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu đơn giản nhất, lại là sự thật.
Hắn không thể tin được. Lưu Lăng đứng ở trong đám người trên cùng lại đột nhiên đứng phắt dậy, đồng tử co lại. Chòm râu trắng như tuyết của hắn không ngừng run rẩy.
- Sư ngôn thiên bẩm không phải là năng lực đặc biệt của danh sư sao? Xuất hiện trong loại tình huống này, phải thỏa mãn hai điều kiện. Đầu tiên, nội dung giảng giải nhắm thẳng vào chân ý của tu luyện, không có chút sai lầm nào! Thứ hai, người giảng bài phải nắm giữ Minh Lý cảnh tâm phẳng lặng như mặt nước, đồng thời đạt được ngoài mức độ 3!
Trang sư cũng há hốc miệng.
Sư ngôn thiên bẩm không giống với sâu độc trong võ kỹ, không phải dùng ngôn ngữ mê hoặc người đi tu luyện, mà là ngôn ngữ cứ tự nhiên phù hợp với chân ý của đại đạo, dẫn động lực lượng vô hình trong thiên địa.
Sở dĩ danh sư khiến người ta kính trọng, chủ yếu nhất chính là loại năng lực này.
Nói là làm ngay, lời nói ra thành quy tắc.
Muốn dẫn ra sư ngôn thiên bẩm, cho dù người giảng bài biết chân ý tu luyện cũng vô dụng, còn cần phối hợp với mức độ tâm cảnh Minh Lý cảnh. Không đạt đến 3, không có khả năng khiến cho nhiều người như mê như say.
- Lẽ nào... Hắn đã đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước, đồng thời... đạt đến 3?
Trịnh Phi cũng mở to hai mắt nhìn, có chút choáng váng.
Hôm qua mới nói với hắn chuyện tâm cảnh, người này một chữ cũng không biết. Kết quả... đảo mắt đã đột phá, còn đạt đến ngoài 3...
Tuy rằng tiêu chuẩn sát hạch danh sư là mức độ 3, nhưng không phải tất cả mọi người vừa đột phá, lại có loại cấp bậc như vậy.
Giống như mấy người bọn họ, thời gian trước đây đột phá, cũng là khoảng 1.5. Sau khi đi theo phía sau danh sư, tu luyện không biết bao lâu, bọn họ mới thong thả thăng cấp, nắm giữ tư cách sát hạch.
Người này thì hay rồi, nổ trời mới biếtm ngày hôm nay đã đột phá...
Có cần nhanh như vậy hay không?
Người khác đột phá xoắn xuýt giống như giết người. Ngươi thì hay rồi, đơn giản giống như ăn cơm uống nước...
- Tâm cảnh đạt đến 3, lại có năng lực thư họa sư và luyện đan sư. Xem ra vị sư huynh này của chúng ta đã có đầy đủ tư cách sát hạch danh sư!
Lưu Lăng đầy kích động.
Trước đó còn đang suy nghĩ, cho dù Trương Huyền có thể sát hạch, cũng cần tốn không ít thời gian. Dù sao, tâm cảnh cần thời gian tích tụ và rèn luyện. Dù thế nào hắn cũng không ngờ, mới một đêm không gặp, người này không chỉ đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước, còn làm cho mức độ đạt tới ngoài 3.
Cái gì gọi là thiên tài? Chính là đây.
Vừa so sánh với hắn, rất nhiều nhân vật lợi hại hắn từng gặp trước đó, đều kém tới không thể kém hơn nữa.
Thảo nào hắn có thể trở thành đệ tử thân truyền của Dương sư. Phần thiên phú này thực sự quá kinh thế hãi tục.
Mấy người chấn động. Mọi người dưới đài như mê như say. Không biết qua bao lâu, Trương Huyền ngừng lại.
- Cảm ơn Trương lão sư giảng bài!
Mọi người từ trong ý cảnh đặc biệt tỉnh táo lại, đều biết mình được ích lợi không nhỏ, đồng loạt quỳ xuống đất.
Từ hôm nay trở đi, vị Trương lão sư trước mắt này đối với bọn họ đã có nghĩa nửa lão sư. Đây là một loại tình nghĩa, cả đời cũng không thể quên được.
Bằng không, sẽ bị đạo đức không dung thứ, tất cả mọi người phỉ nhổ.
Trương Huyền cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy. So với trước đó giảng bài cho đám người Trịnh Dương, Triệu Nhã, hoàn toàn không giống. Hắn thoả mãn gật đầu. Mới vừa đi xuống đài so đấu, hắn đã bị đám người Lưu Lăng vây quanh.
- Sư huynh, có thể để cho ta... điều tra mức độ tâm cảnh của ngươi một chút hay không?
Lưu Lăng kích động, thân thể run rẩy.
- Mức độ tâm cảnh?
Không nghĩ tới đối phương vừa mở miệng chính là chuyện này, vẻ mặt Trương Huyền lúng túng, xấu hổ vô cùng.
- Thôi đi, mức độ của ta... quá thấp. Vẫn đừng bêu xấu...
Mức độ của hắn là 0.1. Nếu thật sự để cho mấy người trước mắt này biết, nhất định sẽ cười đến rụng răng.
Vẫn đừng bêu xấu.
- Quá thấp?
Thân thể đám người Lưu Lăng lắc lư. Vượt quá mức độ 3 còn thấp?
Hơn nữa, mặt ngươi xấu hổ là có ý gì?
Là cảm thấy đạt được mức độ 3, không đáng để nhắc tới sao?
Trời ạ, các danh sư học đồ khác chỉ cần nắm giữ mức độ ngoài 3, sẽ lập tức cao hứng lâng lâng, tự nhận là thiên tài trăm năm mới gặp một người, hận không thể để cho người trong thiên hạ đều biết tới. Ngươi thì hay rồi, tự nhiên không có mặt mũi nào... xấu hổ!
Đại sư huynh, yêu cầu của đại sư huynh cũng quá cao đi!
- Có thể nói ra sư ngôn thiên bẩm, nói rõ mức độ tâm cảnh tất nhiên đã vượt qua 3. Ta muốn xem thử một chút... mức độ của sư huynh rốt cuộc là bao nhiêu!
Cố nén kích động muốn nôn ra máu, Lưu Lăng không nhịn được nói.
- Sư ngôn thiên bẩm là cái gì?
Trương Huyền chớp mắt.
Thân thể thoáng lảo đảo một cái, nước mắt đám người Lưu Lăng chảy ào ào.
Người với người thật sự là không thể so dánh được.
Những danh sư bọn họ cả đời cố gắng, cẩn trọng, cũng nói không ra một lần. Người này thì hay rồi, nói ra chính mình cũng không biết...
Cố nén buồn bực trong lòng, Trang Hiền giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ một lần. Lúc này hắn mới nhìn thấy người thanh niên đối diện mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn không thể tin được.
- Ngươi nói... mức độ tâm cảnh của ta chí ít đạt tới ngoài 3 sao?
Trương Huyền bối rối.
Ngày hôm qua hắn vừa thử xong, chỉ có 0.1. Thế nào đột nhiên lại có ngoài 3?
- Đúng vậy, sư huynh, lẽ nào sư huynh đột phá tâm phẳng lặng như mặt nước, lại không kiểm tra đo lường một chút sao?
Đối với vị sư huynh trước mắt cái gì cũng đều không hiểu này, đám người Lưu Lăng cũng choáng váng.
Người khác đột phá, đều hận không thể gióng trống khua chiêng, khiến cho tất cả mọi người biết tới. Người này thì hay rồi, vẻ mặt ngây thơ, ngay cả mình cũng không biết được rõ ràng.
Cũng quá khiêm tón!
- Lẽ nào... là trang sách màu vàng?
Không để ý tới vẻ mặt bội phục của bọn họ, trong lòng Trương Huyền thoáng động, nhớ tới một việc.
Ngày hôm qua trang sách màu vàng biến mất, lại không phát hiện ra bất kỳ tác dụng nào. Chẳng lẽ... khiến cho mức độ tâm cảnh của hắn tăng thêm?
Thật ra là rất có thể.
Đây chính là sách thiên đạo. Ngay cả Đồ Thư Quán nhiều kiến thức như vậy cũng có thể biến thành mình. Nâng cao một mức độ tâm cảnh, có thể không phải là chuyện gì khó.
Nghĩ vậy, lại nhìn thấy được sắc mặt chờ đợi của mọi người, Trương Huyền lật cổ tay một cái, lấy Văn Lý Thạch ra ngoài.
Hắn vận chuyển tinh thần.
Oong!
Trên ngọc thạch xuất hiện một hàng chữ.
Còn chưa kịp nhìn, lại thấy đám người Lưu Lăng ở xung quanh giống như loạn trí, nhìn hắn giống như là nhìn một con quái vật.
- Sư huynh, sư huynh... mức độ tâm cảnh này của sư huynh...
Toàn thân ba người Lưu Lăng, Trang Hiền, Trịnh Phi run rẩy, giống như động kinh.
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận