Đem đại dược vương vừa bị một tát hôn mê, nói dính dáng tới bí pháp, rất nhiều hộ vệ nhịn, làm như không nhìn thấy.
Lúc này không ngờ hắn nói như vậy. Đây rõ ràng là đang khiêu khích. Bọn họ làm thế nào có thể nhịn xuống được!
- Làm càn!
- Đâm đầu vào chỗ chết!
Rất nhiều hộ vệ, mỗi một người trợn mắt nhìn, đao kiếm trong tay bắn ra hàn quang. Chỉ cần ra lệnh một tiếng, lập tức sẽ chặt kẻ giả vờ giả vịt, miệng không giữ này thành thịt vụn.
- Đầu óc bị bệnh?
- Trước đây ta từng tiếp xúc qua Bạch Thiềm này, tuy rằng nhân phẩm không tót, đầu óc vẫn tính là bình thường. Thế nào... đột nhiên trở nên có vấn đề?
Vốn cho rằng hắn có thể nói ra lý luận kinh thế gì, rất nhiều y sư khác nghe hắn nói như thế, đều thiếu chút nữa thì phun ra một ngụm máu tươi. Mỗi một người trợn mắt há hốc mồm, giống như là nhìn thấy yêu quái.
Chỉ cần tới Hồng Liên thành, có người nào không biết uy thế của đại dược vương?
Quả thực chính là thổ hoàng đế. Cho dù vương tử Thiên Vũ vương quốc đi tới nơi này, cũng phải ngoan ngoãn đợi. Một cái tát đánh người ta hôn mê, đã rất khiêu khích. Không ngờ càng tệ hại hơn, nói thẳng “tự làm bậy, không thể sống“...
Ngươi là cảm thấy mạng dài, sống đủ rồi, muốn tìm chết, hay cảm thấy tính tình đại dược vương quá tốt?
Thành Phong y sư cũng nhìn hắn giống như nhìn kẻ ngu si.
Người này... đầu bị man thú đá sao?
Nếu không, làm sao có thể nói ra lời vô sỉ như thế?
- Kết thúc, lần này... thật sự kết thúc...
Mạc Vũ vỗ trán một cái, khóc không ra nước mắt.
Trước đó còn có thể nói bí pháp đặc biệt, cần phải khiến đại dược vương hôn mê, rõ ràng nói lung tung qua loa tắc trách. Lời này vừa ra, chẳng khác nào hoàn toàn đắc tội đối phương, lại không còn đường sống quay về!
Ngươi muốn chết thì chết, đừng có liên lụy đến ta...
Ta chỉ là muốn tăng chút kiến thức, trêu ai ghẹo ai...
Thôi đi, cùng đi, cho dù người này tìm đường chết, cũng không thể ném hắn lại!
Trong lòng phiền muộn, Mạc Vũ cắn răng, lặng lẽ truyền âm:
- Trương Huyền, ngươi bây giờ thông báo Khiếu Thiên thú qua. Trong tay ta có trận bàn phụ vương lưu lại cho ta. Chỉ cần kích hoạt, chắc hẳn có thể kiên trì một khoảng thời gian. Động tác nhanh lên một chút, không nên do dự. Có lẽ còn có một đường sống.
Ở đây tuy là đầm rồng hang hổ, nhưng Khiếu Thiên thú tu vi nửa bước Chí Tôn, hơn nữa có thể bay. Nếu nó thật sự đi qua, vẫn có hi vọng rất lớn mang theo bọn họ chạy trốn.
Chỉ có điều, hiện tại quan trọng nhất chính là, làm thế nào kiên trì tới khi Khiếu Thiên thú tìm đến nơi này.
Bàn tay nắm chiếc nhẫn trữ vật, tinh thần Mạc Vũ âm thầm cảnh giác. Chỉ cần đối phương vừa động thủ, nàng sẽ lập tức lấy trận bàn ra, ném ra.
Là công chúa, một mình chạy đến rèn luyện, thủ đoạn bảo toàn tính mạng vẫn có một ít.
Trận bàn, là thông qua phương pháp đặc biệt, khắc trận pháp lớn như vậy ở trên một vật phẩm có thể mang theo người, ở thời gian cần sử dụng, chỉ cần truyền chân khí vào là được. Mặc dù không phải trận pháp sư, cũng có thể dễ dàng kích hoạt.
Tuy rằng uy lực yếu hơn so với trận pháp thật sự không ít, nhưng có thể trong nháy mắt kích phát, đồng thời thuận tiện mang theo, là thủ đoạn không ít người dùng để bảo toàn tính mạng.
Chỉ là thứ này giá rất đắt, hơn nữa còn là vật phẩm chỉ dùng một lần. Cũng chỉ có nàng vị công chúa của Thiên Vũ vương quốc này, mới có vốn liếng như vậy.
- Gọi cho nó qua làm gì? Không cần khẩn trương!
Thấy đối phương nói khẩn trương, Trương Huyền mỉm cười.
- Ngươi...
Nhìn người này đã nguy hiểm như vậy, vẻ mặt còn không biết sống chết, Mạc Vũ cũng sắp tức tới bùng nổ:
- Ngươi hoàn toàn đắc tội đại dược vương, không chịu đi, chẳng lẽ lại thật sự muốn chết ở chỗ này!
- Đắc tội hắn, ta đang giảng giải cho hắn biết về bệnh tình, làm sao có thể đắc tội?
Trương Huyền khoát tay, thoải mái một câu:
- Nàng an tâm đợi, không nên suy nghĩ bậy bạ!
- Giảng giải về bệnh tình?
Mạc Vũ phát điên.
Mắng người ta tự làm bậy không thể sống, đây là giảng giải về bệnh tình sao?
Ta làm sát hạch y sư học đồ lâu như vậy, vẫn chưa từng nghe qua!
Còn an tâm đợi? Loại tình huống này, có thể đợi ở đây mới là lạ!
Trong lòng nàng tức tới nghiến răng nghiến lợi. Mạc Vũ cũng biết bây giờ không phải là thời điểm bực bội. Nàng đưa mắt nhìn quanh, lựa chọn con đường tốt nhất đẻ chạy trốn.
Nếu như sớm biết rằng người này không đáng tin cậy như vậy, nàng đã không cùng hắn mạo hiểm.
- Bạch Thiềm y sư, ta có lòng tốt mời đi theo chữa bệnh, cho lão gia nhà chúng ta, ngươi lại nói chuyện như vậy. Ngày hôm nay không nói rõ ràng, ngươi thật sự đừng mong đi được!
Không để ý tới vẻ chấn động kinh ngạc của mọi người, Lộ quản gia cố nén tức giận, vung ống tay áo, híp mắt lại.
Nếu không phải đối phương giúp hắn giải quyết tai hoạ ngầm, chỉ bằng vào câu nói mới vừa rồi, đao búa đã thêm thân, lập tức chặt chết, làm gì còn cho cơ hội giải thích.
- Không nên gấp gáp. Ta sẽ nói rõ ràng. Chỉ là... ở đây nhiều người như vậy, ngươi thật sự muốn ta nói ra sao?
Đối với uy hiếp của hắn, Trương Huyền không thèm quan tâm, trái lại cười nhạt.
- Ít giả vờ giả vịt, ngày hôm nay cho dù ngươi nói tới xé trời đi nữa, cũng chỉ có một con đường chết!
- Dám khiêu khích uy nghiêm của đại dược vương, phải chết!
- Lộ quản gia, nói nhiều lời vô nghĩa với hắn làm cái gì. Chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng, bây giờ chúng ta liền chém kẻ mạo phạm lão gia thành tám khối!
...
Nhìn thấy được hắn chết cũng không hối cải, còn cười đùa cợt nhả, tất cả hộ vệ xung quanh đều cảm thấy tức sắp nổ tung. Bọn họ đồng thời rống to hơn. Mỗi một người đằng đằng sát khí.
Những hộ vệ này đều có tu vi ngoài Thông Huyền cảnh. Khí thế của hơn mười người đồng thời phát ra, liên kết lại thành một, giống như hội tụ chất lỏng sềnh sệch ở trong phòng, khiến người ta không nhịn được, hít thở gấp gáp, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Ngay cả rất nhiều y sư Tông Sư cảnh, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch. Mỗi một người không kìm lòng được lui về phía sau.
Thông Huyền cảnh và Tông Sư cảnh tuy rằng chênh lệch rất xa, nhưng những hộ vệ này mỗi ngày ở cùng một chỗ, quen thuộc với nhau, tiến lui giống như một thể, hơn nữa ôm thủ đoạn có kịch độc. Một khi động thủ, cho dù là cường giả Tông Sư, đều rất khó đề phòng.
- Được rồi!
Thấy những hộ vệ này đều sẽ động thủ bất cứ lúc nào, Lộ quản gia giơ tay lên ngăn cản:
- Tất cả dừng tay cho ta!
Nói xong hắn lại nhìn qua:
- Bạch y sư, những người này trung thành và tận tâm đối với lão gia. Ngươi ngôn ngữ xúc phạm, không nói rõ, chỉ sợ cho dù là ta, cũng không khống chế được.
Trong giọng nói của hắn đã mang theo uy hiếp nồng đậm.
Chỉ cần Trương Huyền nói không ra lý do thích hợp, chỉ sợ những hộ vệ này cũng sẽ thật sự ra tay.
- Nói rõ ràng rất đơn giản. Chỉ có điều, tuy rằng các ngươi không ngại, nhưng dính dáng tới bí mật. Theo ý kiến của ta, vẫn không nên nói ra ở trước nhiều người như vậy, thì tốt hơn!
Không quan tâm mọi người bất cứ lúc nào cũng sẽ động thủ, Trương Huyền đi tới trước mặt đại dược vương, trong ánh mắt mang theo vẻ thản nhiên:
- Như vậy đi, ta nói ba chữ. Nếu như ngươi cảm thấy ta chẩn đoán bệnh đúng, để cho những người này ra ngoài, chúng ta nói tường tận. Nếu như không đúng, giết ta là được!
Sau khi cùng đại dược vương trao đổi một chút, Lộ quản gia gật đầu:
- Được!
- Đáp ứng là tốt rồi!
Trương Huyền mỉm cười:
- Ba chữ của ta rất đơn giản... Khế ước cổ!
- Khế ước cổ? Đó là cái gì?
Còn tưởng rằng đối phương sẽ nói cái gì, Lộ quản gia nhướng mày. Hắn đang suy nghĩ có nên chém chết người này hay không, lại thấy đại dược vương bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Đồng tử đục ngầu sắp chết, chợt bắn ra ánh sáng kích động.
- Để cho... dể cho... những người khác đều ra ngoài...
Giãy dụa lắc lư một cái, giọng điệu khàn khàn của hắn vang lên.
- Cái này...
Thấy vị Bạch Thiềm này chỉ nói ba chữ, khiến đại dược vương mệt mỏi không phấn chấn, vẫn không nhúc nhích lại nói ra lời, tất cả mọi người nhìn hắn như nhìn quái vật.
Mới vừa rồi còn cho rằng hắn chết chắc rồi. Ai cũng không nghĩ tới sẽ có loại chuyển hướng này.
Lẽ nào... ba chữ này có ma lực nào đặc biệt?
- Lão gia!
Thấy lão gia nói, Lộ quản gia vội vàng đi tới trước mặt đại dược vương, trao đổi một hồi. Lúc này hắn mới đứng dậy ngắm nhìn bốn phía.
- Các vị, thật sự ngại quá. Chẩn đoán bệnh ngày hôm nay lại dừng ở nơi đây. Vẫn mong các vị rời khỏi đây! Thù lao của các vị. Ta sẽ cho người tiễn các ngươi đi.
Nói xong hắn không nhịn được liếc mắt nhìn Trương Huyền.
Hiện tại thân thể đại dược vương quá yếu, nói không nên lời nào. Nhưng hắn hầu hạ đối phương nhiều năm, cho dù chỉ nhìn ánh mắt một cách đơn thuần, cũng có thể hiểu được ý tứ.
Lão gia để lộ ra ý tứ rất đơn giản!
Dựa theo vị Bạch y sư này phân phó để làm. Chỉ có hắn, có khả năng cứu mình!
Một miệng luôn nói bậy, hồ ngôn loạn ngữ, có thể cứu được sao?
Chẳng lẽ, thật sự giống như lời đối phương nói vậy, lão gia là tự làm bậy không thể sống?
- Được!
- Đại dược vương, Lộ quản gia, chúng ta liền cáo từ!
Nghe Lộ quản gia hạ lệnh trục khách, trong lòng mọi người tuy rằng nghi ngờ, vẫn lắc đầu, xoay người rời khỏi đó. Trước khi ra cửa, nhìn về phía Bạch Thiềm y sư đứng cách đó không xa, đầy mê hoặc.
Người này nói ba chữ, khiến đại dược vương đuổi người đi. Chẳng lẽ hắn hiểu biết chính xác đối phương bị bệnh gì?
Nhưng dường như... cũng không có bệnh gì gọi là khế ước cổ đi?
- Các ngươi cũng đi xuống đi!
Không để ý tới sự nghi ngờ của mọi người, Lộ quản gia nhìn các hộ vệ khoát tay áo.
- Vâng!
Biết là ý tứ của lão gia, rất nhiều hộ vệ lên tiếng, đồng thời lui xuống.
Mạc Vũ thấy mọi người rời khỏi đó, có chút do dự, cuối cùng vẫn dừng lại.
Không quan tâm người này đến cùng nói có đúng hay không, một lát nữa có thể bị chém chết hay không, nếu nàng đi cùng với đối phương, sẽ không rời đi một mình.
Thấy ccông chú kiêu ngạo này nói không dễ nghe, nhưng người vẫn rất trượng nghĩa, Trương Huyền âm thầm gật đầu.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại có mấy người bọn họ.
- Bạch Thiềm y sư, hiện tại đã không có ai, không biết có thể nói được chưa?
Biết Mạc Vũ đi theo vị Bạch y sư này, Lộ quản gia không lại e ngại, cung kính ôm quyền.
- Ừ!
Trương Huyền gật đầu, không che giấu:
- Thật ra vừa rồi mới nhìn thấy dáng vẻ của đại dược vương, trong lòng ta lại có phán đoán. Trải qua bí pháp thôi diễn, đã xác định xuống...
Nói đến đây, hắn thở dài:
- Đại dược vương đây thực sự không phải bệnh, cũng không phải trúng độc, mà là một loại gọi là khế ước cổ! Vật này là do cùng người khác làm giao dịch nào đó lưu lại. Hiện tại người làm ra giao dịch đã chết, bị cổ trùng hạn chế, hắn tất nhiên cũng sống không lâu nữa!
- Khế ước cổ... đó là cái gì?
Lộ quản gia vẫn không hiểu.
Cho dù là hắn, mỗi ngày tiếp xúc với y sư, dược liệu, cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Đại dược vương rõ ràng biết thứ này, chỉ có điều hiện tại hắn không có cách nào nói ra. Cho dù có thể giao lưu, cũng chỉ là nói chuyện sơ qua, không có khả năng biểu đạt ra thứ phức tạp như vậy.
- Khế ước cổ, là do một vài người vì nhận được sự tín nhiệm, cùng đối phương ký kết khế ước đặc biệt, thuộc về một loại thủ đoạn của độc sư. Nói trắng ra là tương tự với khế ước sinh tử của thuần thú sư. Một khi ký kết, chẳng khác nào biến thành thuộc hạ trung thành của đối phương. Một khi chủ nhân tử vong, vậy thuộc hạ này cũng sống không lâu, rất nhanh sẽ đuổi theo.
- Vật này là do độc sư vì khống chế thuộc hạ, cố ý lấy ra. Chỉ cần ký kết, sinh tử không do mình khống chế. Chỉ cần vi phạm ý niệm của chủ nhân, sẽ gặp phải nỗi đau vạn cổ chui qua tim!
Ánh mắt Trương Huyền nghiêm trọng, chậm rãi nói.
- Trên thế giới... còn có loại vật này sao?
Lộ quản gia líu lưỡi, hoàn toàn không thể tin được.
Đối phương không nói, ngay cả hắn cũng chưa từng nghe nói qua.
Mạc Vũ tiểu thư ở một bên, đôi mắt thanh tú cũng trợn tròn.
Khế ước cổ, nàng không biết. Khế ước sinh tử, nàng lại biết rất rõ.
Loại khế ước này, chỉ cần chủ nhân tử vong, man thú không quan tâm thực lực mạnh tới mức nào, ở chỗ nào, đều sẽ ngừng hít thở.
Nghe giọng điệu của hắn, khế ước cổ này càng thêm lợi hại. Nếu quả thật là như vậy, chẳng phải sẽ xem người trở thành man thú tới ra lệnh, thuần dưỡng sao?
Điều này cũng quá kinh khủng!
- Lẽ nào... khế ước cổ này có liên quan tới bệnh của lão gia sao?
Sau khi hết khiếp sợ, sắc mặt Lộ quản gia trắng bệch.
- Đâu chỉ có liên quan đến. Đây chính là nguyên nhân dẫn tới!
Nhìn về phía đại dược vương trước mắt, Trương Huyền không nhịn được lắc đầu:
- Lão gia nhà ngươi, đường đường đại dược vương, bá chủ một phương Hồng Liên thành, hết lần này tới lần khác muốn làm thuộc hạ của người khác, cam tâm dùng loại độc cổ này, không phải tự làm bậy, không thể sống là cái gì?
Đại dược vương của Hồng Liên thành, ngay cả quốc vương bệ hạ của Thiên Vũ vương quốc cũng không muốn tùy ý đắc tội. Y sư tam tinh cũng tự nguyện cúi đầu. Địa vị cao, so với một ít quốc vương của vương quốc nhị đẳng cũng mạnh hơn gấp mấy lần.
Người như thế không ngờ cam tâm dùng khế ước cổ, trở thành thuộc hạ của người khác, không phải là tự mình đâm đầu vào chỗ chết, thì là cái gì?
Xuất hiện cục diện ngày hôm nay y, cũng không có thể oán người khác được.
Nghe nói như thế, gương mặt đại dược vương vốn đã khô quắt lại, thoáng ửng đỏ, trong mắt đầy hối hận.
- Vẫn mong Bạch y sư mau cứu lão gia nhà ta!
Biết được lão gia của mình bị bệnh gì, thân thể Lộ quản gia run lên, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.
Mấy ngày qua thấy lão gia càng ngày càng yếu, trước sau hắn không nghĩ ra. Lúc này rốt cuộc biết được nguyên nhân,hắn không thể tiếp tục kìm chế được.
Hắn từ nhỏ đến lớn đều ở trong phủ của đại dược vương, lòng trung thành không thể nghi ngờ.
Lão gia thật sự phải chết, bị dược vương khác công kích, dược vương phủ nhất định sẽ suy bại xuống. Làm quản gia, đứng mũi chịu sào, hắn cũng rất khó có thể sống lâu dài.
Bất kể là về công hay về tư, đều không thể xảy ra sự cố.
Bạch y sư trước mắt này, không chỉ liếc mắt nhìn ra được chứng bệnh của hắn, còn nhìn ra được nguyên nhân căn bệnh của lão gia, có lẽ lại có phương pháp giải quyết.
- Đứng lên trước đi!
Đưa tay nâng đối phương dậy, Trương Huyền lắc đầu:
- Khế ước cổ, khế ước ký kết thành, đã tiến vào máu xương tủy. Nếu muốn giải quyết, rất khó!
Sau khi ký kết khế ước, cổ trùng sẽ tiến vào trong cơ thể, nương theo máu bơi qua bơi lại. Muốn tìm được, cơ bản không có khả năng.
- Chỉ cần Bạch y sư ra tay, cứu chữa lão gia nhà chúng ta, đại dược vương phủ ta có thể đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì...
Lộ quản gia cắn răng nói.
- Muốn cứu hắn, cần phải tìm được chỗ vị trí của cổ trùng, lấy nó ra, hoặc giết chết!
Trương Huyền không đáp ứng, mà giải thích:
- Bản thân cổ trùng là sống, sẽ bơi dọc theo máu. Một khi gặp phải nguy hiểm, nó sẽ lập tức chạy trốn, làm sao bắt được?
Khế ước cổ, quan trọng nhất chính là nuôi cổ trùng ở bên trong thân thể. Nếu muốn giải quyết rất đơn giản, chỉ cần bắt được, giết chết là được. Nhưng làm, thật sự quá khó khăn.
Thứ này ở bên trong máu, nhìn không thấy sờ không được, lại biết di chuyển khắp nơi, tránh né nguy hiểm, giết thế nào?
Sợ rằng cổ trùng không giết chết, người đã chết trước.
- Y sư nếu có thể nhìn ra vấn đề của lão gia nhà ta, nhất định có biện pháp giải quyết. Vẫn mong ngài ra tay!
Lộ quản gia lại quỳ xuống.
Tìm nhiều y sư như vậy, ngay cả chứng bệnh cũng không nhìn ra được. Vị Bạch Thiềm này đã là hi vọng duy nhất của bọn họ.
- Ta có thể ra tay cứu hắn, chỉ có điều... Ta có một điều kiện!
Trương Huyền có chút do dự, nói.
Người khác tìm cổ trùng rất khó. Hắn lại khác. Hắn nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, có thể đánh dấu rõ ràng chỗ vị trí của cổ trùng. Nếu thật sự muốn trị liệu, vẫn có thể làm được.
- Y sư mời nói!
Nghe được hắn thật sự có thể cứu chữa, Lộ quản gia kích động xiết chặt nắm đấm.
- Ta muốn đi tới Độc Điện. Hi vọng sau khi ta chữa trị tốt cho đại dược vương, có thể dẫn ta qua đó!
Trương Huyền thản nhiên nhìn qua.
- Điều này...
Không nghĩ tới là yêu cầu này, Lộ quản gia biến sắc:
- Độc Điện hiện tại rất nguy hiểm, không tiếp kiến người ngoài. Nhất là y sư, qua đó... vô cùng nguy hiểm!
Độc sư và y sư, tương đương với hai chức nghiệp đối địch. Một mình ngươi là y sư muốn đi tới Độc Điện, đây không phải là muốn chết sao?
- Hiện tại rất nguy hiểm? Có ý gì?
Nghe ra trong lời nói của đối phương có vấn đề, Trương Huyền nghi ngờ nhìn qua.
Liếc mắt nhìn lão gia, thấy hắn không phản đối, Lộ quản gia cắn răng một cái:
- Độc Điện hiện tại xuất hiện nội chiến, hoàn toàn đóng kín, ai cũng không gặp. Ngay cả lão gia còn không thể nào vào được. Hiện tại qua đó... Thật sự không phải là thời cơ tốt nhất!
- Nội chiến?
- Đúng!
Lộ quản gia nói:
- Nếu như y sư thật muốn qua, một năm sau nội chiến ngừng lại mới đi qua, có thể sẽ có thêm...
- Một năm sau? Quá muộn!
Trương Huyền lắc đầu.
Hắn phí hết tâm huyết đặc biệt tới tìm Độc Điện chính là để giải quyết độc khí trong người. Một tháng cũng không muốn chờ, còn chờ một năm?
Đùa gì thế!
- Chỉ cần đưa ta đến Độc Điện, tiến vào trong như thế nào, lúc nào đi, là chuyện của ta. Đáp ứng, ta lại ra tay cứu chữa. Không đáp ứng, vậy thì thôi!
Trương Huyền thản nhiên nói:
- Chỉ có điều, ngoại trừ ta ra, cho dù ngươi tìm hết mười ba vương quốc xung quanh, chỉ sợ cũng không ai có thể giải quyết được!
Nghe được giọng điệu của hắn kiên quyết, Lộ quản gia nhìn về phía lão gia cách đó không xa, thấy đối phương trợn trừng mắt, lúc này mới nhìn qua.
- Được, lão gia chúng ta đáp ứng!
- Ừ!
Lúc này Trương Huyền mới gật đầu:
- Để lão gia các ngươi nằm ngang, ta hiện tại liền bắt đầu trị liệu.
- Vâng!
Biết hai bên đều là người có thân phận, không có khả năng làm ra chuyện quỵt nợ, Lộ quản gia không nói thêm gì nữa, đặt ghế nằm tới, khiến cho lão gia nằm thẳng.
Cũng biết hắn lập tức trị khế ước cổ, trên gương mặt khô quắt của đại dược vương lộ ra vẻ khẩn trương.
Lộ quản gia, Mạc Vũ chưa từng nghe qua về khế ước cổ, biết không nhiều lắm. Hắn từng trải qua, tất nhiên biết, thứ này gần như không có cách nào giải được.
Người trước mắt này lại còn nói có thể trị liệu. Tuy rằng trong lòng hắn có chút không tin, cũng vẫn muốn thử một chút.
Vù!
Quyết định trị liệu, Trương Huyền không nói thừa. Cổ tay tay hắn một lần, một hộp ngân châm xuất hiện ở trong lòng bàn tay.
Tinh thần thoáng động, hắn mở ra sách đánh dấu trong Đồ Thư Quán. Chỗ thiếu hụt cũng chính là nơi cổ trùng của khế ước cổ đang tồn tại.
Chân khí trong cơ thể vận chuyển, hắn nhẹ nhàng bắn ra. Ngân châm lao thẳng tắp tới nơi sách ghi chép, đâm tới.
Ngân châm ẩn chứa chân khí thiên đạo của hắn. Chỉ cần đâm trúng cổ trùng, tuyệt đối có thể giết chết.
- A?
Sau khi đâm vào, chân khí dạo qua một vòng, sắc mặt Trương Huyền trầm xuống.
- Cổ trùng không ngờ di chuyển...
Sách vừa mới hình thành, một hồi qua vừa nói, lại vừa quan sát, cổ trùng trong cơ thể của đại dược vương không ngờ đã không còn ở vị trí đánh dấu.
Xem ra còn cần phải hình thành sách mới khác mới được.
Có chút do dự, Trương Huyền nhìn lại, có chút ngượng ngùng.
- Đại dược vương, thật sự ngại qua. Ngươi xem... Ngươi có thể thuận tiện, lại hôn mê một chút hay không?
------oOo------
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận