Phương Bình thấy Vương Kim Dương không có bất mãn gì, hơi thở nhẹ một hơi, áy náy nói: "Anh Vương, em không chọn Nam Giang Võ Đại..."
"Không sao cả!"
Vương Kim Dương không để ý lắm, mặt tươi cười nói: "Nước chảy xuôi xuống chỗ thấp, người muốn phấn đấu đến đỉnh cao, chọn như vậy cũng đúng thôi.
Nếu là anh, lúc trước anh đạt đến tiêu chuẩn của hai trường lớn, anh cũng sẽ chọn hai trường lớn. Nhưng nếu đã tự chọn con đường này, vậy thì ráng mà tạo nên thành tích, đừng khiến anh mất mặt.
Anh đây tốt xấu gì cũng miễn cưỡng xem như một nửa đạo sư vỡ lòng của em, em mất mặt cũng chính là anh đây mất mặt. Đương nhiên, ở Ma Đô Võ Đại, không cần phải nhắc đến anh..."
Lão Vương không chút biến sắc nhắc nhở một câu, hồi đầu năm nay, có người nào đó đã dành ra một ngày đi đến Ma Đô Võ Đại.
Sinh viên năm ba năm tư, lão Vương không tính toán với bọn họ.
Nhưng sinh viên năm nhất năm hai, từ cấp hai trở xuống, gần như bị chấn động lớn.
Sinh viên đại học năm nhất năm hai không phải chỉ có võ giả cấp một cấp hai, mà có cả võ giả cấp ba nữa!
Nhưng khi đó lão Vương của chúng ta chỉ mới ở đỉnh cấp một. Một sinh viên của trường võ đại bình thường đến cửa khiêu chiến, ai lại muốn ra tay?
Phải biết, đây là một trong hai trường Vũ Đại danh tiếng nhất của Hoa Quốc!
Bọn họ đều cảm thấy, chỉ cần một vị võ giả đỉnh cấp một của trường mình đã có thể dạy cho ai kia biết vì sao nước biển lại mặn.
Kết quả đương nhiên là bi kịch, thậm chí có võ giả cấp một đã trải qua ba lần tôi cốt ra tay, cuối cùng bị người nào đó đánh đến mức hoài nghi nhân sinh.
Cuối cùng, vẫn là nhờ một võ giả cấp hai ra tay đánh người nào đó một trận tơi bời.
Nhưng mặt mũi của Ma Đô Võ Đại lần này cũng bị tổn hại không nhỏ.
Hiện tại, những người này đều là sinh viên đại học năm hai năm ba rồi, sinh viên đại học năm tư bình thường rất ít có mặt ở trường, những học sinh năm hai năm ba kia mới là thành phần chiếm đa số tại Võ Đại.
Nếu Phương Bình nhắc tới lão Vương, Vương Kim Dương Sợ Phương Bình sẽ phát khóc mất.
Đương nhiên, Vương Kim Dương cũng cảm thấy Phương Bình sẽ không nhắc đến cậu làm gì. Dưới góc nhìn của cậu, đến Ma Đô Võ Đại rồi, Phương Bình cũng sẽ không dính dáng dây dưa gì nhiều với Nam Giang nữa.
Vương Kim Dương nghĩ như vậy, đó là do cậu ta không hề biết Phương Bình đã lấy tên cậu ra làm lá chắn không biết bao nhiêu lần.
Đi Ma Đô, chưa chắc sẽ có cơ hội liên quan đến Vương Kim Dương, nhưng nếu có, e là Phương Bình cũng sẽ không bỏ qua đâu.
Phương Bình đã có lựa chọn, mục đích gặp mặt lần nãy cũng hoàn thành rồi.
Trước khi Vương Kim Dương rời đi, cậu ta suy nghĩ một chút lại nói: "Đi đến Ma Đô, nhớ tu luyện cho đàng hoàng một chút, có thể chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại đấy."
Phương Bình nghi hoặc nói: "Anh định đến Ma Đô làm nhiệm vụ?"
"Có thể là vậy."
Vương Kim Dương cười cười, nhưng cũng không nói thêm nữa.
Đến Ma Đô hoặc Đế Đô xông pha một lần, mở mang kiến thức, đây là chuyện rất nhiều võ giả sẽ làm.
Nhưng mà hội trưởng hội võ đạo Nam Giang Vũ Đại, là người phát ngôn cho học sinh Nam Giang võ đạo, nếu thật sự đến Ma Đô, e rằng cũng không chỉ đơn giản là đến mở mang kiến thức.
Trương Tổng Đốc đột phá cấp bảy, muốn chấn hưng võ đạo tại Nam Giang.
Sau này, Nam Giang sẽ có không ít hành động, là hội trưởng hội võ đạo, Vương Kim Dương tất nhiên sẽ bị cuốn vào.
Đương nhiên, Phương Bình lúc này chưa có tư cách tham dự vào chuyện này.
Vương Kim Dương đi rồi, ra đi dứt khoát.
Phương Bình không biết sự lựa chọn của mình đến cùng là đúng hay sai, nhưng chọn Ma Đô Võ Đại, cũng là quyết định cuối cùng của cậu sau khi cân nhắc lợi và hại.
Thực ra cậu có thể cảm nhận được Vương Kim Dương vẫn hy vọng cậu có thể đến Nam Giang Võ Đại.
Đương nhiên, lão Vương không nói ra, anh ấy đưa ra điều kiện tốt cũng là thay mặt trường học, chưa không hề phát biểu quan điểm cá nhân.
Nếu lão Vương thật sự mở miệng, nói muốn Phương Bình đến Nam Giang Vũ Đại, cho dù trong lòng Phương Bình có do dự, chắc cũng sẽ chọn ở lại Nam Giang.
Bởi như Vương Kim Dương vừa mới nói, anh ấy xem như là một nửa đạo sự vỡ lòng của cậu.
Trong mắt Phương Bình, Vương Kim Dương không chỉ là một nửa đạo sự gì cả. Đạo sư vỡ lòng của cậu chính là vị võ giả cấp ba thiên tài này, một tay đào tạo.
Chiến pháp, thung công Rèn Luyện Pháp, ba loại này đều là mức độ vỡ lòng của giới võ đạo, mà tất cả những tài liệu, hướng dẫn, dặn dò chỉ bảo đều từ Vương Kim Dương.
Ra khỏi nhà thi đấu thành phố.
Hai người nói chuyện gì, Ni Ni đều nghe hết.
Giờ khắc này ra sân vận động, cô bé không nhịn được, thấp giọng nói: "Vì sao không bắt anh ấy đi Nam Giang Võ Đại?"
Vương Kim Dương nắm tay cô, vừa đi vừa cười nói: "Vì sao phải bắt cậu ấy đến?"
"Anh... Không phải anh nói, muốn đi tìm ba em sao, anh ấy phát triển nhanh như vậy, có thể giúp anh..."
"Chuyện như vậy không miễn cưỡng được."
Vương Kim Dương lắc đầu một cái, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy có đường của cậu ấy, anh có đường của anh. Anh sẽ đi tìm thầy, thời điểm thích hợp cũng sẽ tìm người giúp đỡ.
Nhưng đó không có nghĩa là anh sẽ ép buộc người khác giúp mình. Cái anh cần chính là chiến hữu cùng chung chí hướng, chứ không phải thiên tài võ đạo không cam tâm tình nguyện. Huống hồ... cậu ta bây giờ vẫn còn quá yếu."
Nói xong, Vương Kim Dương cúi đầu nhìn về phía Ni Ni, ôn nhu nói: "Yên tâm, anh nhất định sẽ tìm thấy thầy ấy."
"Em... Ba em, ông ấy... Có phải là..."
Đôi mắt cô bé hơi đỏ lên, tuổi còn nhỏ không đồng nghĩa với ngu ngốc, cũng không có nghĩa là cái gì cũng không hiểu.
Ba cô đi Thiên Nam làm nhiệm vụ, các sinh viên đi cùng đều trở về, các chú bác đi chung cũng trở về rồi.
Nhưng mà không thấy ba trở về!
Các chú bác đều nói ba cô chỉ tạm thời mất tích, phụ huynh các sinh viên khác cũng nói như vậy, ngay cả mẹ cô cũng nói như vậy.
Nhưng mà mất tích như vậy thật sự còn có thể trở về sao?
Học trò mà ba tự hào nhất, thanh niên đang đứng trước mặt cô, nói với cô, nhất định sẽ tìm thấy ba cô!
Nhưng mà Ni Ni biết, đây chỉ là lời an ủi mình thôi.
Ba cô là võ giả cấp năm còn mất tích, sư huynh mới cấp ba có thể tìm được sao?
Hiệu trưởng Nam Giang Vũ Đại, trước kia là một ông già hoà ái dễ gần, lúc ông ấy đến thăm mình và mẹ, Ni Ni đã cầu xin ông ấy tìm ba về.
Nhưng mà ông hiệu trưởng hoà ái dễ gần trước đây lại chỉ nói qua loa với mình.
Đúng, qua loa!
Cô bé cũng không ngốc, xuất thân ở gia đình như vậy, có ba là võ giả cấp năm, những chuyện đã trải qua, gặp qua nhiều hơn Phương Bình nhiều.
Là nói thật hay là nói dối, cô bé có thể cảm nhận được.
Khi biết Phương Bình mới hai tháng đã hoàn thành hai lần tôi cốt, thiên phú còn hơn cả sư huynh, cô bé thật rất hy vọng sư huynh mở miệng giữ anh Phương Bình lại.
Nàng nhìn ra được, anh kia rất tin tưởng sư huynh.
Chỉ cần sư huynh mở miệng, đối phương sẽ chọn vào Nam Giang Võ Đại. Không tốn bao nhiêu thời gian, đối phương có thể đột phá cấp ba, thậm chí là cấp bốn...
Đáng tiếc, sư huynh không làm như thế.
Vương Kim Dương thủ thỉ nói: "Yên tâm, thầy không có chuyện gì đâu, chỉ là tạm thời không có cách nào tìm được thôi. Chờ anh đột phá được cấp bốn, anh sẽ đi tìm thầy, cấp bốn không được thì cấp năm...”
Cấp năm vẫn chưa được, vậy thì Tông sư!
Nhưng đây là lời không thể nói, Tông sư quá khó khăn!
Lúc này nói ra, là chuyện vô bổ, ngược lại sẽ khiến Ni Ni đang sa sút lại càng tuyệt vọng.
Tông sư mới có hy vọng tìm được ba?
Vậy phải chờ đến năm nào tháng nào!
Khi đó, ba cô thật sự có thể còn sống sao?
Điều này, thực ra lúc Trương Thanh Nam bị kẹt lại ở địa quật, đa số mọi người đều đã có phán đoán, nói “mất tích” cũng chỉ là an ủi cô bé mà thôi...
Vương Kim Dương nói chuyện với Ni Ni, Phương Bình đương nhiên không biết.
Cậu cũng không biết chuyện của Trương Thanh Nam, lại càng không biết, vị đạo sư tứ chi thon dài trong video tu luyện chiến pháp mà mình học theo kia chính là Trương Thanh Nam.
Nếu đã đưa ra lựa chọn, Phương Bình cũng không suy nghĩ thêm về phần thưởng của Nam Giang nữa.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận