Phương Bình nghe được tên người quen, Vương Hoài Cẩn, Đông Ngô Võ Đại.
Hơn nữa cũng liếc mắt nhìn Bạch Ẩn đến từ Nam Giang Võ Đại.
Còn về hai võ giả cấp hai kia của Liên minh Võ Đại, Phương Bình ngược lại không thấy thế nào cả.
Không chỉ có cậu, Hàn Húc của Kinh Võ cũng không cảm thấy hai vị võ giả cấp hai này như thế nào cả.
Nhưng khán đài lại có chút rối loạn, không ngờ hai trường danh tiếng và Liên minh Bát Giáo cũng không có võ giả cấp hai nào, ngược lại, ở Liên minh Võ Đại lại xuất hiện hai võ giả cấp hai.
…
Trên lầu hai của nhà thi đấu.
Có không ít cường giả Tông sư đang ngồi.
Lúc này, bỗng nhiên có người cười nói: "Liên minh Võ Đại chơi trội quá, nhưng không có ý nghĩa gì lớn."
Có người lạnh nhạt nói: "Có ý nghĩa hay không, đến lúc đó thì biết."
"Ha ha, hiện tại được không ít người quan tâm nha, nhưng nếu hai vị võ giả cấp hai bị võ giả cấp một tùy tiện đánh bại, ha ha, khi đó, mấy người sẽ biết cái gì gọi là leo càng cao, té càng đau!"
Đối với tâm tư của Liên minh Võ Đại, ở đây không ai không biết, đã nhanh chóng đoán được rồi.
Khiến người khác nhìn lác mắt chứ gì!
Liên minh Võ Đại rất mạnh, rất lợi hại, hai vị võ giả cấp hai, lợi hại không?
Ngay cả Kinh Võ cũng không có võ giả cấp hai, Liên minh Bát Giáo cũng không có, chỉ có Liên minh Võ Đại có võ giả cấp hai, điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa Liên minh Võ Đại rất nhiều thiên tài, rất nhiều tài nguyên.
Nhưng những người ở đây cũng không ngốc, thậm chí còn khit mũi coi thường.
Hai võ giả cấp hai sơ kỳ, lên cấp hai là vô địch rồi sao?
Nói không chừng tùy tiện một thành viên đội chủ lực của Ma Võ và Kinh Võ cũng có thể đánh bại hai vị võ giả cấp hai này. Đến lúc đó, mới thật sự mất mặt.
Mấy người bên Liên minh Võ Đại cũng không thèm để ý, cười nhạt nói: "Chờ xem là được."
"Ừm, chuyện này ngược lại cũng đúng là đáng mong chờ. Tôi còn muốn nhìn một chút, vòng đầu, hai võ giả cấp hai bị đánh bại có cảm giác gì."
Những người khác không phải là cường giả Võ Đại, cũng không mở miệng nói lời nào, chỉ là một mặt mừng rỡ xem cuộc vui.
Hai vị võ giả cấp hai này tốt nhất nên có chút thực lực, nếu không, ngay vòng đầu tiên bị cấp một đánh bại, đúng là mất mặt chết mất.
"40 vị võ giả trẻ tuổi trước mặt mọi người đây, tôi dám nói, tương lai 10, 20 năm nữa, trong đó nhất định sẽ có một nhóm người vô cùng nổi bật hoạt động trong mọi ngành nghề của Hoa Quốc!"
Lưu Hoa Vinh đưa ra đánh giá như vậy, cũng không ai cảm thấy không thích hợp.
Tất cả tinh anh của Võ Đại trong những năm qua, sau này chắc chắn sẽ có người xuất chúng, đây là điều tất nhiên.
"Vậy sau đây xin mời 4 vị đội trưởng ra bước khỏi hàng!"
Bốn người Phương Bình, Hàn Húc, Ngụy Bân, Tôn Minh Vũ đồng loạt bước ra.
"Ngày mai chính là ngày thi đấu đầu tiên, một ngày thi đấu hai trận! Quyết định nhóm thắng và nhóm thua!"
Mục tiêu chủ yếu của buổi lễ khai mạc ngày hôm nay chính là rút thăm lựa chọn đối thủ!"
Lưu Hoa Vinh nói xong, lớn tiếng nói: "Bây giờ, xin mời Phó bộ Trưởng Bộ Giáo Dục, Trương Bắc Hạo lên chủ trì buổi rút thăm của mọi người!"
Để cho Tông sư chủ trì, một mặt nói rõ, lần thi đấu này rất được coi trọng.
Mặt khác cũng cho thấy cuộc thi hết sức công bằng, không ai có thể gian lận được trước con mắt tinh tường của Tông sư, ngay cả một vị Tông sư khác cũng không được!
Hơn nữa, tất cả Võ Đại đều thuộc sự quản lý của Bộ Giáo Dục, lúc rút thăm để cho vị cường giả Tông sư kiêm Phó bộ trưởng chủ trì, các trường Võ Đại cũng sẽ không có ý kiến.
...
"Hi vọng không phải Kinh Võ."
Trên lầu hai, Đường Phong nỉ non một tiếng.
Dù cho đánh với Liên minh Võ Đại, Đường Phong cũng không quá lo lắng.
Ma Võ và Kinh Võ có thể sừng sững nhiều năm, vững vàng đứng nhất đứng nhì, đương nhiên là có cái để tự tin.
Đều là thiên tài ưu tú nhất, cho dù các trường Võ Đại khác bắt chước bọn họ, cũng mở rộng cung cấp tài nguyên, nhưng thiên tài chính là thiên tài.
Mấy người không bỏ lỡ thời gian tu luyện, lẽ nào thiên tài Ma Võ và Kinh Võ bỏ lỡ thời gian tu luyện sao?
Vốn vẫn luôn dẫn trước, trong vòng nửa năm trở lại đây, vẫn sẽ tiếp tục dẫn trước, trừ phi xuất hiện võ giả thiên tài trước giờ vẫn chưa được khám phá.
Liên minh Võ Đại xuất hiện 2 võ giả cấp hai, bọn họ cần bao nhiêu thời gian tu luyện đến cấp hai!
Có thời gian tu luyện chiến pháp không?
Có thời gian chấp hành nhiệm vụ sao?
Kinh Võ và Ma Võ có nhiều thiên tài như vậy, không phải không có ai có thể lên cấp hai, một đám người như vậy, có mấy ai lựa chọn đột phá vào lúc này?
Liên minh Võ Đại cực khổ ép ra được hai võ giả cấp hai, theo Đường Phong thấy, ngược lại là biểu hiện của sự chột dạ và không tự tin. Ông ấy bây giờ chỉ lo lắng Phương Bình rút trúng Kinh Võ.
...
Không chỉ Đường Phong đang cầu khẩn, một vài đạo sư phụ trách đội dự thi cũng đang lầm bầm cầu khẩn.
Vòng đầu tiên gặp phải đối thủ như thế nào, sẽ ảnh hưởng đến những vòng đấu sau đó.
Hai đội mạnh giao đấu với nhau, khả năng lớn nhất chính là lưỡng bại câu thương, có lợi cho các đội khác.
Trên đài.
Trương Bắc Hạo giơ một cái hộp trong suốt lên, cười nói: "Bên trong có bốn quả cầu nhỏ, trong mỗi quả cầu đều có tên đội, các em chọn đi."
Phương Bình thở ra một hơi, tiến lên chọn một cái.
Ba người kia cũng không do dự, mỗi người chọn một cái.
Toàn trường chớp mắt yên tĩnh lại. Tất cả đều chờ công bố cặp đấu cho ngày đầu tiên.
...
Dưới đài, Phương Viên lúc này cũng đã trấn định lại, nhỏ giọng cầu khẩn: "Đừng là Liên minh Võ Đại, đừng là Liên minh Võ Đại..."
Dưới cách nhìn của rất nhiều người, Liên minh Võ Đại quá nguy hiểm rồi.
Hai vị võ giả cấp hai!
Mà ba đội còn lại đều là võ giả cấp một, chênh lệch như vậy rất lớn.
Cho nên đội nào đối đầu với Liên minh Võ Đại, đội đó có khả năng thua rất lớn.
Liên minh Võ Đại mạnh nhất, Kinh Võ thứ hai, Ma Võ thứ ba, Liên minh Bát Giáo thứ tư. Đây chính là đánh giá thực lực trong lòng mọi người.
Nhưng Phương Viên không biết, lúc này Phương Bình lại nói:"Liên minh Võ Đại, Liên minh Võ Đại!"
Tôn Minh Vũ đứng bên cạnh cậu, sắc mặt đen đến mức dọa người!
Có ý gì đây?
Xem thường bọn họ sao?
Hàn Húc đứng bên cạnh bỗng nhiên cười nói: "Xin lỗi, Liên minh Võ Đại đấu với bọn tôi, các cậu đấu với Liên minh Bát Giáo."
"Đệt!"
Phương Bình mắng một tiếng, hơi không quá thoải mái, bĩu môi nói: "Coi như các cậu may mắn!"
"Không cần tranh những cái này, sớm muộn chúng ta sẽ giao thủ."
"Ngược lại cũng đúng."
Hai người không coi ai ra gì, nói xong, Ngụy Bân bên cạnh cười ngây ngô nói: "Hai bạn à, có phải là quá tự tin rồi chăng?"
Tôn Minh Vũ lại càng tức giận hơn!
Một câu "Coi như các cậu may mắn" của Phương Bình, vừa có ý nói Kinh Võ đối đầu với đội bọn họ, rất dễ dàng. Thực ra còn có ý nói tặng cho Kinh Võ cơ hội náo động rồi.
Cấp một thắng cấp hai, trong mắt bọn họ chẳng là gì, nhưng đối với người ngoài, đó chính là chiến đấu vượt cấp, quá trâu bò!
Phương Bình không nhìn Tôn Minh Vũ, nhưng đúng là liếc mắt nhìn Ngụy Bân, hơi mỉm cười nói: "Không tự tin một chút không được, đạo sư phụ trách đã nói, trận đầu phải đánh cho đẹp, thắng nhẹ nhàng một chút, sẽ tùy ý cho điểm thưởng. Nếu thua, vậy thì xong đời rồi."
Lời này âm thanh không nhỏ, khán giả ở dưới có thể không nghe thấy, nhưng những cường giả trên lầu hai kia chắc chắn có thể nghe thấy.
Hoàng Cảnh liếc mắt nhìn Đường Phong, khóe miệng Đường Phong co giật, mẹ kiếp, ta nói tùy ý cho điểm thưởng hồi nào!
Thằng nhóc quỷ Phương Bình, trước mặt nhiều người như vậy, dám bịa đặt!
Ngụy Bân cũng không tức giận, cười nói: "Đạo sư của bọn tôi cũng nói thế đấy."
Mấy người nói qua nói lại vài câu, Trương Bắc Hạo mở miệng, âm thanh rất lớn, truyền khắp nhà thi đấu.
"Vòng thi đấu đầu tiên, Kinh Đô Võ Đại đối chiến Liên minh Võ Đại!
Ma Đô Võ Đại đối chiến Liên minh Bát Giáo!
Đúng 8 giờ sáng ngày mai, ngày 11 tháng 1, bắt đầu vòng thi đấu giữa Kinh Đô Võ Đại và Liên minh Võ Đại!"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận