Mấy phút sau, Phương Bình đi ra khỏi phòng 201.
Đóng kín cửa, trong tay Phương Bình còn cầm theo cái túi ni lông màu đen.
Hắn không lấy đống tiền mặt kia, những thứ đồ khác cũng không cần, chỉ lấy đi 6 bình thuốc mà thôi.
Những bình thuốc này đều vô cùng đắt, Phương Bình không thể yên têm để chúng lại đây, nếu như bị ai trộm mất, cậu có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
Còn Hoàng Bân thì bị Phương Bình bịt miệng lần thứ hai, nhét vào dưới gầm giường rồi.
Sau khi đi ra khỏi tiểu khu, Phương Bình hơi nhíu mày.
"Thuốc đều bị mình lấy đi rồi, nhưng vẫn không tính điểm tài phú. Là do không đạt đủ điều kiện, hay là do những thứ này không được tính điểm tài phú, hệ thống chỉ tính tiền mặt thôi à?"
"Chắc không phải do vấn đề tiền mặt, vừa nãy mình cũng đã từng lấy tiền mặt mà."
Phương Bình phán đoán trong lòng chốc lát, cậu nghĩ số tiền đó và đống thuốc này hiện nay thật chất vẫn không xem đã hoàn toàn thuộc về cậu. Rốt cuộc nếu xử lý không tốt chuyện này, thì những tài vật này cũng sẽ không thuộc về cậu.
Điểm tài phú không tăng, hiện tại Phương Bình cũng không gấp lắm.
Việc cấp bách nhất bây giờ là giải quyết rắc rối lớn mang tên Hoàng Bân. Đã bắt người xong, dựa theo kế hoạch lúc trước thì cứ trực tiếp mang đến sở cảnh sát là được.
Nhưng bây giờ, Phương Bình không cam tâm cứ như thế đưa người đi.
Hoàng Bân cũng không phải người câm, nếu đưa hắn vào sở cảnh sát, đồ vật đều đã bị mình lấy đi hết, mình không thể chống nổi áp lực đến từ phía cảnh sát. Phương Bình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn phải tìm người hỗ trợ chuyện này, đồng thời chia sẻ áp lực mới được.
Cùng lắm thì, đồng thời chia của luôn.
Nếu như Phương Bình có khả năng giải quyết tất cả các hệ lụy về sau, thì với tính cách của cậu, đương nhiên cậu sẽ độc chiếm. Nhưng hiện nay, cậu không có đủ khả năng.
Trước mắt, chỉ có thể cắn một miếng thôi, dù sao vẫn tốt hơn so với việc không lấy được cái gì. Nhưng tìm ai chia sẻ áp lực bây giờ?
Trong đầu Phương Bình lóe qua bóng người của Vương Kim Dương. Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, chứ thật ra cậu không biết Vương Kim Dương đang đuổi bắt Hoàng Bân.
Mà là vì Phương Bình chỉ biết duy nhất một võ giả là anh ta!
Không phải võ giả, thì không có năng lực chịu được áp lực này, mặc kệ là cha mẹ hay là giáo viên, bao gồm cả những người quen khác của Phương Bình. Trong tất cả những người cậu quen biết, người duy nhất có năng lực, có hi vọng bảo vệ những của cải này, chỉ có một mình Vương Kim Dương.
Mặt khác, Vương Kim Dương là học sinh của Võ Đại, thân phận đó cũng rất quan trọng. Phương Bình và đối phương đã có một khoảng thời gian tiếp xúc với nhau, không tính là hiểu rõ lắm. Nhưng cũng có thể đoán được từ lời nói là Vương Kim Dương hẳn không phải là người quá xấu.
Dù chia của không đều, cũng không đến nỗi tên kia sẽ giành ăn một mình. Anh ta là học sinh Võ Đại, võ giả chính thức, tiền đồ vô lượng. Vì mấy triệu mà giết mình thì khả năng không lớn lắm.
Hậu quả nghiêm trọng nhất, chính là Vương Kim Dương độc chiếm mọi thứ tốt.
Hơi hơi tốt một chút, thì là Vương Kim Dương ăn phần lớn, tốt xấu chừa cho cậu một chút.
Cho dù chỉ có một phần tốt, thì cũng sẽ giống như Phương Bình dự tính, mọi người chia đều, chuyện này đối với Phương Bình mà nói, là kết cục tốt nhất rồi.
...
Sau khi suy nghĩ kỹ càng đầu đuôi câu chuyện, xác định mình được bảo đảm an toàn, Phương Bình đã hạ quyết tâm. Giờ khắc này, ý nghĩ duy nhất của Phương Bình chính là mình vẫn quá nhỏ yếu.
Nếu như cậu mạnh mẽ một chút, trở thành võ giả, độc chiếm thì đã sao? Bắt được đào phạm, không cẩn thận giết chết đối phương, cũng coi như là tự vệ, quan chức Dương Thành còn có thể gây sự với cậu sao?
Võ giả ở Dương Thành không nhiều, địa vị rất được tôn sùng. Dù biết rõ cậu nuốt thứ tốt, cũng sẽ không để lộ ra. Nhưng bây giờ không được, cậu chỉ là học sinh cấp ba bình thường, ai sẽ kiêng kị cậu chứ.
Dù Hoàng Bân có chết, thì vẫn nên đưa đến sở cảnh sát, chỉ cần tra ra chuyện có liên quan đến Phương Bình, thì Phương Bình cũng đừng hòng chiếm được thứ gì tốt. Cùng lắm thì cậu giả vờ hăng hái làm việc vì nghĩa lấy tiền thưởng. Nhưng so sánh với mấy triệu tài phú, tiền thưởng có bao nhiêu chứ, Phương Bình không thèm để vào mắt.
...
Hơn mười phút sau, hơn 11 giờ sáng.
Nhất Trung.
Tiết cuối cùng kết thúc.
Ngô Chí Hào mới ra khỏi phòng học, đã nhìn thấy Phương Bình xin nghỉ buổi sáng đang ở ngoài phòng học vẫy tay về phía mình. Ngô Chí Hào thấy thế, cậu đi tới, có chút ngạc nhiên nói: "Phương Bình, cậu bị bệnh sao? Thầy giáo nói cậu cảm thấy thấy hơi khó chịu."
"Không có chuyện gì, do rèn luyện quá độ thôi, nghỉ ngơi một lát là tốt rồi."
Phương Bình không nhiều lời, lập tức nói: "Lúc trước khi chúng ta đón anh Vương, cậu có số điện thoại của anh ấy đúng không? Còn giữ không?"
"Đương nhiên!"
Ngô Chí Hào có điện thoại di động, lúc trước đón người, trường học cũng đã đưa số điện thoại của Vương Kim Dương cho cậu ta, để dễ đón người hơn. Đối phương là võ giả, thật vất vả mới lấy được số, Ngô Chí Hào làm sao lại không lưu chứ.
"Vậy thì tốt, cho tớ mượn dùng điện thoại di động chút được không?"
"Cậu…"
Ngô Chí Hào có chút không xác định nói: "Cậu muốn gọi điện thoại cho anh Vương sao?”
"Hừm, có chút việc cần tìm anh Vương hỗ trợ."
Ngô Chí Hào cực kỳ kinh ngạc, vội vàng khuyên nhủ: "Phương Bình, dù sao anh Vương cũng là võ giả, mặc dù khá lịch sự với chúng ta, nhưng không có lý do..."
Phương Bình biết ý của hắn, cười nói: "Yên tâm đi, là chuyện tốt. Nếu cậu lo lắng như vậy, cứ đưa số cho tớ là được, tớ sẽ tự gọi."
"Này…"
Ngô Chí Hào hơi do dự, cuối cùng vẫn lấy điện thoại từ trong túi ra, đưa cho Phương Bình nói: "Cậu gọi đi, nhưng nhớ phải khách sáo chút. Nếu anh Vương không giúp, cậu cũng chớ để ý, tuyệt đối đừng đắc tội."
"Tớ ngốc như vậy sao?"
Phương Bình bật cười, nhận điện thoại, cấp tốc lật xem danh bạ. Lúc thấy "Vương Kim Dương sư huynh", Phương Bình trực tiếp bấm điện thoại.
...
Thương Sơn.
Miệng núi Dương Thành.
Vào núi từ 9 giờ tối, Vương Kim Dương mất cả một ngày, chạy lòng vòng đến 10 giờ tối hôm sau, gần như đã chạy hết phạm vi sơn mạch của Dương Thành. Kết quả không cần phải nói, đương nhiên là không thu hoạch được gì.
Cân nhắc đến chuyện còn phải về trường, Vương Kim Dương mặc dù có chút tiếc nuối, cũng chỉ có thể lựa chọn xuống núi. Mới từ Thương Sơn đi ra, Vương Kim Dương có chút uể oải, cũng có chút buồn bực.
Lần này lãng phí mất ba ngày, ngoại trừ có chút thu hoạch ở Nhất Trung, nhưng cũng không bắt được cá to. Không lấy được 500 ngàn tiền thưởng, tự mình gom góp tài nguyên, thì chắc sẽ mất rất nhiều thời gian hơn.
Cuối học kỳ này, e là mình không thể đột phá lên cấp ba được rồi.
Thở dài một tiếng, Vương Kim Dương cũng không loại người lo được lo mất, cùng lắm thì tìm nhiệm vụ tiếp theo. Mang theo ba lô, Vương Kim Dương chuẩn bị về nhà một chuyến trước, buổi tối đi xe về trường sau.
Mới vừa đi tới đường cái, điện thoại di động trong túi lại rung lên. Cậu cũng không thường dùng chiếc điện thoại này, với cả lần này vào núi đuổi bắt phạm nhân, Vương Kim Dương vẫn vứt nó trong túi xách.
Cảm giác rung yếu ớt, nếu cậu ta không phải là võ giả, thì sẽ không cảm giác được. Nếu còn ở trong núi, Vương Kim Dương chắc chắn sẽ không nhận, dù sao thì người biêt số điện thoại này cũng không phải là người quan trọng gì.
Nhưng lúc này không còn chuyện gì khác, Vương Kim Dương vẫn mở ba lô, lấy điện thoại di động ra. Nhìn lướt qua dãy số, số địa phương Dương Thành, không biết là trường học hay ông chủ xí nghiệp nào gọi cho cậu nữa. Suy nghĩ một chút, Vương Kim Dương vẫn nghe điện thoại.
"Anh Vương ạ?"
Vừa nhận điện thoại, nghe tiếng phát ra từ đầu dây bên kia, Vương Kim Dương hơi nhíu mày. Cậu không phải là người dễ quên, mới hai, ba ngày, dù tiếng bên trong điện thoại có hơi khác chút, Vương Kim Dương cũng biết đối phương là ai.
Là đàn em trong cái rủi có cái may, khí huyết được tăng lên dữ dội.
"Là anh đây, em là Phương Bình?"
Phương Bình nói ngay vào điểm chính: "Anh Vương, có chuyện cần anh giúp, nếu như thuận tiện, anh có thể trở về Dương Thành một chuyến không?"
"Hả?"
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận