Chúng tôi được chọn làm chủ câu chuyện
Thế giới của chúng tôi không tồn tại trắng hay đen
chỉ duy nhất màu xám và bóng đêm.
Các bạn đã bao giờ tưởng tượng mỗi sáng sớm thức dậy trong nhà sẽ thêm vài chị em cùng cha khác mẹ chưa? Ba tôi, à không, ba chúng tôi là người gốc Trung Quốc nhưng lập nghiệp nước Nhật Bản trùm mafia của thế giới ngầm, và chẳng lạ gì ngủ qua đêm với vài em bên ngoài. Chúng tôi không hiểu do cha tôi ngốc hay đần nữa mà "ngủ" xong không biết "xử lý".
Trung Quốc - 8h.00 am.
Sáng sớm biệt thự họ Tuyết đã nhanh chóng dọn dẹp đón ông chủ cùng một đứa bé gái, giúp việc và bảo vệ ai cũng không lạ gì với cảnh tượng ông chủ cứ một hai năm lại đem một đứa bé "đáng yêu" về.
Phòng khách năm tiểu thư xinh đẹp ngồi trên ghế sofa, gương mặt tỏ vẻ khó chịu nhìn đứa bé gái tóc trắng như tuyết khoảng năm tuổi đứng sau lưng túm vạt áo người đàn ông tứ tuần.
"Ba, lại con gái của bóng hồng nào đây?".
Vị tiểu thư mái tóc vàng kim là con gái trưởng - Tuyết Nhân Mã mười ba tuổi, phu nhân là người nước Trung - con gái thứ hai chủ tịch công ty lớn S.M. Cô sở hữu trí tuệ kinh doanh của mẹ cùng dòng máu đầy mưu mô của ba, tuy mới lớp bảy nhưng cô đã học vượt cấp đến cuối chương trình cấp ba, thi thoảng xách laptop đến công ty của mẹ học thương trường. Cảm xúc, cư xử tùy một chữ "hứng", rất lười ra ngoài, thích ngủ.
Ông Tuyết kéo nhẹ tay đứa bé đứng sang bên, gương mặt như nài nỉ nhìn năm đứa con gái yêu quý như sẵn sàng xông lên giết mình bất cứ lúc nào: "Đây là Song Tử, con của ta với..." Ông ngập ngừng ngắt quãng.
"Ai?" Năm người đồng thanh khiến ông gấp rút trả lời luôn một mạch: "Aha, con của ta với con gái thứ ba tập đoàn Rose bên Pháp".
Tập đoàn Rose chuyên sản xuất thời trang có tiếng trong và ngoài nước, hơn nữa con gái thứ ba lại là nhà thiết kế trẻ tuổi, tuần biểu diễn thời trang nào của cô ta bên Pháp đã đạt nhiều thành tích đáng kể, được thời trang trẻ quốc tế ghi nhận nhà "thiết kế trẻ tài năng nhất" hiện nay. Những bộ đồ năm vị tiểu thư đang mặc kia hầu như đều là hãng Rose do chính nhà thiết kế Rose Lisa - mẹ Song Tử thiết kế.
Tiểu thư ngồi bên Nhân Mã sắc mặt trở nên xấu hơn khiến ông Tuyết phải nuốt khan, đây mới là đứa con gái ông lo ngại nhất - Tuyết Thiên Bình tức Tam tiểu thư mười một tuổi, mang dòng máu thuần trùm mafia của ba lẫn mẹ, ba trùm Nhật Bản, mẹ trùm Mỹ. Thiên Bình hưởng ánh mắt lạnh lùng có thể giết người từ ba, hung bạo tàn nhẫn từ mẹ. Lúc ông chưa đón nó về đây thì mẹ Thiên Bình đã dạy nó tất cả những kỹ năng cơ bản của xã hội đen, đến bây giờ tuy sức không thể một chọi mười nhưng bảo nó cầm súng giết người dễ hơn cầm bút viết chữ. Ông thật hối hận không đón nó về sớm.
Sắc mặt của Thiên Bình trở nên u ám hơn khiến ông còn hoảng chứ đừng nói đứa bé. Ông nhìn xuống thấy Song Tử lại đứng nép sau lưng, tay túm chân ông: "Thiên, Thiên Bình à, con đừng nhìn Song Tử như thế".
"Cha có chắc là đây là 'em gái' cuối cùng không?".
Tiểu thư tóc vàng nhạt vừa lên tiếng là con gái thứ hai - Tuyết Xử Nữ mười hai tuổi, phu nhân là bác sĩ nổi tiếng Nhật bản. Hưởng tính cách liều lĩnh của cha và tính dũng cảm của mẹ, Xử Nữ theo học ngành của mẹ nên từ nhỏ đã thành thục hóa học chế tạo. Nhờ có cô thì các anh em trong bang không phải băng bó sơ sài cầm máu mỗi lần hỗn chiến. Sở thích đọc sách nghiên cứu về y học.
"Ba, ba...".
Ông lắp bắp không nói thành tiếng, nếu để đàn em thấy Lão Đại của mình đang run sợ trước mấy đứa oắt con vắt mũi chưa sạch thì ông biết chui vào đâu chứ.
"Ba có một đứa nữa chứ gì?".
Người ngồi ngoài cùng chống đầu thành ghế sofa mỉa mai người ba. Trân trọng giới thiệu Tứ tiểu thư Tuyết Kim Ngưu mười một tuổi, phu nhân là siêu mẫu quốc tế gốc Hàn, Kim Ngưu hưởng hai nét đẹp Trung-Hàn của ba và mẹ, lên ba tuổi đã lọt vào mắt ngành giải trí, bốn tuổi đóng phim được mệnh danh diễn viên nhí đẹp nhất màn ảnh. Bây giờ ở với ba nên đã tạm hoãn vài dự án phim truyền hình. Sở thích làm đẹp.
"À ừ..." Ông Tuyết toát mồ hôi, đưa hai tay day day thái dương, xem kìa, con gái mấy bà đáng sợ y như mấy bà ngày xưa. Trước đây ông không phải kẻ ăn vụng không biết chùi mép, nhưng chỉ bảy người đều thuộc dòng dõi quyền thế cả gan dám để lại đứa con trong bụng và nói câu xanh rờn đập vào mặt ông rằng: "Không cần ông trách nhiệm". Đây, bây giờ ông phải đối mặt với mấy đứa đáng sợ như thế đấy.
Chỉ duy nhất người ngồi giữa Xử Nữ và Kim Ngưu ánh mắt cử chỉ dịu dàng tao nhã, chăm chú nhìn đứa bé núp sau bóng lưng ông, thi thoảng lại ló đầu ra rồi lại né vào.
"Tử Tử, lại đây..." Cô đưa hai tay như chào đón đứa bé chạy đến: "... đứng hoài mỏi chân rồi phải không?".
Song Tử vẫn rụt rè ngước đầu lên tìm sự giúp đỡ của ba, ông khụy chân xuống nắm bờ vai nhỏ, miệng cười chan chứa yêu thương, gật đầu: "Lại đó với chị đi".
Đúng chỉ có bản mặt Ngũ tiểu thư - Tuyết Cự Giải mười tuổi ôn nhu dịu dàng nhất, bởi vì là con gái của công chúa nước Anh (con gái ruột kế nhiệm nữ hoàng). Thừa hưởng sự quý phái của mẹ, sắc sảo kiêu ngạo từ ba, tạo ra khí chất hoàng gia từ trong ra ngoài. Khác với bốn đứa con gái kia, Cự Giải lại chuyên nữ công gia chánh trong nhà, cầm kỳ bếp núc thành thục. Người được chọn trở thành vị nữ hoàng tiếp theo sau mẹ.
Có sự trấn an của ba nhưng lần đầu gặp những người chị xa lạ bản thân ai cũng cảm thấy hoảng sợ. Song Tử lén nhìn năm người chị một cách rụt rè đáng yêu, ánh mắt hơi ngấn nước thoáng chốc khiến bốn người kia bối rối thầm nghĩ: Mình đáng sợ đến mức đó sao?
Cự Giải khẩy nhẹ tay mấy người chị, thật ra mới đầu cô đặt chân vào ngôi nhà gặp những người chị cùng cha khác mẹ này có chút đáng sợ. Chị Đại trầm tính về sau mới phát hiện là người nói nhiều nhất khi vui, chị Hai lúc nào cũng tỏ vẻ khó tính, chị Ba lạnh lùng có chút đáng sợ hơn, chị Tư nói chuyện tuy giọng điệu có chút khó nghe nhưng là người tốt không ý xấu. Nhưng rồi cuối cùng họ vẫn chào đón cô một câu nói thật ngọt.
Bốn người kia ngồi thẳng người, tiếp theo mười cánh tay dang rộng ra, nụ cười nở trên môi cùng ánh mặt dịu dàng.
"Welcome younger sister".
Đúng, chính là câu này.
Song Tử mới đầu ngỡ ngàng sau đó nở nụ cười hồn nhiên đáp: "Welcome sister". Từ bây giờ mình có chị, có ba, có gia đình, mình không phải là con hoang nữa.
Nhân Mã đứng lên đi về phòng, đi đến bậc thang thì dừng lại nhìn xuống nơi ông Tuyết đang đứng "Ba mang nốt đứa còn lại về đây đi" sau đó đi thẳng một mạch lên trên phòng.
Thiên Bình đi qua ông, gương mặt trở lại nên lạnh lùng: "Đứa thứ bảy là cuối cùng".
Tiếp theo mọi người cũng giải tán, Cự Giải đưa Song Tử đi sắp xếp phòng.
Ông biết những đứa con này của ông tuy tính tình có lạnh nhạt quái dị, nhưng thật ra rất quan tâm đến người thân. Mỗi người ấn tượng đầu tiên khi bước vào nhà họ sẽ chào đón mình như thế nào? Và người khởi đầu rất tốt đó là con gái trưởng của ông - Nhân Mã. Chỉ bằng ba chữ, tình cảm chị em sau này sẽ khăng khít với nhau hơn.
Vài hôm sau ông Tuyết dắt về một đứa bé trai hai tuổi, nghe nói mẹ là tiểu thư của dòng tộc danh giá, vị tiểu thư này lại là cảnh sát quốc tế do làm nhiệm vụ quá sức, khi sinh cơ thể yếu ớt chỉ có thể giữ được đứa bé - Tuyết Quân Phong, người nhà gia đình không cho ba nhận nuôi dưỡng, không biết ba dùng thủ đoạn gì khiến dòng tộc danh giá chịu nhượng quyền giám hộ.
"Ba à, ngay cả cảnh sát quốc tế ba cũng cua được sao ?" Kim Ngưu bức xúc chỉ vào đứa em trai bé bỏng đang được Xử Nữ bế.
Ông hắng giọng đưa tay xoa cằm hãnh diện nói: "Đấy gọi là tuyệt chiêu, tuyệt chiêu đấy".
Khi xoay người lại thấy sáu đôi mắt sáng rực nhìn ông, sao ông cảm giác mấy đứa con đang nhìn ông bằng ánh mắt khinh thường vậy nhỉ. Ông vội dơ ngón tay lên đầu nghiêm túc.
"Ba xin thề chỉ có bảy đứa thôi" Câu sau ông nhấn mạnh chắc nịch khẳng định: "Tuyệt không có đứa thứ tám".
Chẳng qua ngày xưa bảy người mẹ của mấy đứa này đều người quyền cao chức trọng, tính tình quật cường, khó mà dám dây vào. Đến bây giờ ngay cả con ông, ông cũng không dám chống đối.
Chúng tôi trong bữa ăn hay sinh hoạt hàng ngày thường nghe những câu chuyện ngày xưa ba tôi đẹp trai đến mức nào, quý phái rộng lượng ra sao, mẹ chúng tôi mê mẩn ba đến mức thế nào, dần miết chúng tôi cũng nghe nhàm tai. Nhưng chúng tôi không hề có ý trách người ba này chút nào, bởi vì ông đã cho chúng tôi những người chị em thật tuyệt vời.
Năm năm sau.
Song Tử bây giờ cũng lớn thêm, càng nhìn có nét thuần khiết chắc có lẽ hưởng từ mẹ, và tính xấu "trộm" từ cha.
Vì ngày xưa ba lập nghiệp từ hai bàn tay trắng nên tính cách xảo hoạt hơn người bình thường rất hợp với mẹ Nhân Mã, sau một lần hoạt động bị Mafia Nhật làm bị thương nên mới gặp được mẹ Xử Nữ, hoạt động thế giới ngầm không thể thiếu kết giao cùng những phi vụ làm ăn thế là quen mẹ Thiên Bình, khi khét tiếng đẹp trai lãng tử hoạt động Bạch Đạo thì siêu mẫu chân dài mẹ Kim Ngưu say đắm là chuyện bình thường, vô tình cứu mạng mẹ Cự Giải thế là nên duyên. Quen mẹ Song Tử lúc đó ông đi trộm tài liệu của trùm Pháp, lẫn vào nhầm khu diễn thời trang, mẹ Song Tử thấy dáng ông đẹp tưởng siêu mẫu kéo vào sàn diễn từ đó quen. Nghe miệng ba kể thì mẹ Quân Phong rất tin người, ông nói gì cũng tin, lí do chỉ một câu.
"Anh đẹp trai vậy chắc không phải người xấu đâu".
Từ chuyện của mẹ Quân Phong, chúng tôi rút ra kinh nghiệm xương máu: Không nên nhìn mác trai đẹp mà đánh giá bên trong.
Bữa cơm hôm nay ông tham gia, tiện hỏi thăm chút về tương lai mấy đứa "Sau các con định làm nghề gì?".
"Ngủ" Nhân Mã
"Mổ" ý bà Xử Nữ là bác sĩ
"Giết" Thiên Bình
"Sát" ý bà Kim Ngưu là sát trai
"Chiên" Cự Giải muốn nấu ăn
"Trộm" Song Tử.
Ông Tuyết ngơ người với câu trả lời bá đạo của mấy đứa, trưng bộ mặt hối hận nhìn người nam nhân khoản ngồi đối diện trước mặt, đáng lẽ ông không để mấy đứa nó tiếp xúc với hắn ta sớm như vậy. Càng ngày các con ông càng nguy hiểm rồi, mấy bà ấy mà biết nó thành thế này kiểu gì cũng đổ tại mình.
Quân Phong thấy các chị hào hứng như vậy cũng nhao nhao lên: "Con. Con muốn làm cảnh sát để bắt kẻ xấu".
Cả nhà đưa ánh mắt nhìn Quân Phong khóe môi giật giật, cậu nhóc hí hử khoa tay múa chân: "Ông bà ngoại nói..." Đôi mắt cậu sáng rực, chắp hai tay, vẻ mặt ái mộ: "...mẹ ngày xưa làm cảnh sát quốc tế, bắt những kẻ phạm tôi siêu giỏi. Con cũng muốn ngầu như mẹ".
Sáu đứa con gái yêu quý đồng loạt nhìn người ba đáng kính của mình, ông ho khan tiếng lảng mặt quay đi như: Ba vô tội.
Hầu hết những đứa con ở đây đều di truyền theo hướng nghề nghiệp của mẹ mình, Thiên Bình là chính nghiệp cả mẹ lẫn ba. Hazzz. Thế cũng tốt.
"Ngày xưa ba thấy nhà nhiều tội phạm quá nên thêm đứa cảnh sát cho vui hả?" Kim Ngưu chống cằm cười.
Quân Phong bĩu môi nhìn nam nhân thanh nhã ôn nhu: "Bảo sư phụ, các mama cười con".
Hắn ta cười nhẹ nhìn Quân Phong: "Các mama cười muốn khích lệ con đấy".
Tiếng cười tiếp tục vang lên trong ngôi nhà càng lớn cổ kính.
Bảy năm sau.
Truyền hình quốc tế tràn ngập tin về "Kiều Nữ" nhà họ Tuyết, hình ảnh sáu tiểu thư đeo mặt nạ dạ hội quảng cáo đường phố khắp cả nước chiếm 40% về Tuyết thị.
Công ty S.M - phòng chủ tịch.
Trong văn phòng sang trọng, người phụ nữ tuổi đã tứ tuần nhưng ai nhìn vào vẫn ngỡ tam tuần đang chăm chú nhìn vào màn hình vi tính nhưng vẫn không mất đi thần thái của nữ doanh nhân xảo quyệt từng lăn lộn trên thương trường lâu năm, chiếc gọng kính chữ nhật đen đang ngự trên khuân mặt khiến bà càng ra dáng bậc lãnh đạo hơn. Đặt trước bàn là tấm bảng nhỏ ghi: Chủ tịch Hồng Kha Vĩ.
Tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, ba vươn ngón tay thon dài nhấn nút. Tiếng kính cẩn của cô thư ký vang qua điện thoại bàn.
"Chủ tịch, Tuyết tiểu thư đến rồi ạ"
"Cho vào".
Cửa phòng mở ra, cô gái 1m65 thêm đôi guốc năm phân, áo sơ mi trắng xẻ cổ chữ V gợi cảm đóng phăng chiếc quần jean bạc bó rách gối, tóc vàng hoe nâu uốn đuôi ngang lưng, gương mặt bị che một nữa vì chiếc kính râm hình vuông. Đóng cửa bước vào tiến lại gần ghế ngồi đối diện bàn chủ tịch, đưa tay bỏ chiếc kính to che nữa khuân mặt xuống lộ đôi mắt to tròn, nhìn cô tựa như mới học cấp ba, gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi.
"Mẹ, kêu con đến đây làm gì?".
Bà dời mắt khỏi màn hình, ánh mắt khó chịu nhìn đứa con gái của mình lúc nào cũng uể oải, suốt ngày chỉ biết ngủ không chịu đến công ty làm việc, công nuôi nó sang Mỹ ăn học mấy năm trời rồi lấy hai cái bằng về treo, về nước hai tháng rồi cũng không thèm tới hỏi thăm người mẹ này một tiếng.
"Từ mai con tới công ty làm cho mẹ".
Bà Hồng nói dứt khoát, bà không thể để đứa con gái suốt ngày ăn bám bộ dạng vạ vật thế này, đúng là sai lầm khi đưa nó cho Tuyết Phùng Ngạo.
Tiếng bà vừa dứt thì tất cả giác quan Nhân Mã căng lên, thần kinh bắt đầu hoạt động, cô dứt khoát trả lời: "Không".
Bà đập hai tay xuống bàn đứng lên quát "Phải đến"
"Con không đến".
Nhân Mã không vừa đáp lại, cô ghét sự ép buộc, nhất là điều cô không thích. Hồi nhỏ do không biết gì nên nghe theo sự sắp xếp của bà, càng lớn tính cách cô càng bướng bỉnh gan lì khiến bà Hồng không ít lần tức giận.
"TUYẾT NHÂN MÃ" Bà Hồng hằn từng chữ, gương mặt không thể tả nổi sự tức giận.
Nhân Mã càng gan lì hơn, ánh mắt kiên quyết dữ ý kiến của mình.
Thấy mình có hơi quá lời bà cố kìm nén cảm xúc ngồi xuống. Sao nó không chịu hiểu cho bà chứ? Người mẹ nào cũng muốn con gái mình trở nên chững chạc chín chắn. Thật sự bà không muốn ra đối sách tiếp theo với con gái mình.
"Con ăn xung mặc sướng quá rồi" Bà thở dài một tiếng, đưa tay vào ngăn bàn lấy tập tài liệu để xuống trước mặt Nhân Mã.
Cô nhìn bà khó hiểu rồi nhìn xuống tập tài liệu: "Gì đây?".
"Con vào tập đoàn Hạo thị với tư cách thực tập viên" Bà đứng lên, xoay người nhìn qua cửa kiếng trong suốt, ánh mắt nhìn những tòa nhà cao ốc chập chùng "...trong vòng một năm con phải leo được lên chiếc ghế giám đốc, ta sẽ để con làm bất cứ thứ gì con muốn" .
Mẹ lại giở trò gì đây, bắt mình vào tập đoàn khác với thân phận thực tập viên rồi leo lên ghế giám đốc trong vòng một năm. Đừng đùa. Việc tranh đấu thế này cô không thích hợp nha.
"Ta sẽ khóa hết thẻ tín dụng của con kể cả..." Bà xoay người lại cười nhẹ khiến Nhân Mã lạnh sống lưng "...V.I.P".
"Mẹ muốn con sống bần hàn sao?".
Nhân Mã nhảy dựng lên khi nghe thẻ V.I.P cũng bị khóa, ý của bà chẳng phải bắt cô sống cuộc sống bình thường, không tiền trợ cấp, không hỗ trợ, tự mưu sinh, không được mặc đồ sang trọng.
Bà gật đầu nhếch môi cười khiêu khích: "Thế nào? Sợ à?" Bà biết tầm này chưa đủ kích động nó quyết tâm thì phải: "Vậy thì quản lý tập đoàn của ta, kết hôn với người ta sắp đặt".
Hai bàn tay vo chặt lại thành nắm đấm, hàm răng nghiến lại cố gìm cơn tức giận sắp phun trào. Rõ ràng bà biết cô không hề có kiên nhẫn làm việc dưới chướng chỉ đạo của người khác, hơn thế nữa bà sẽ biết mình sống chết từ chối cuộc hôn nhân sắp đặt này, ý của bà rất rõ ràng: một chọn tập đoàn và hôn nhân, hai là chấp thuận điều kiện. Thật sự biệt danh "Hồ Ly Thương Trường" của bà chẳng phải gọi cho vui miệng.
Nhân Mã là con gái bà nên bà hiểu rất rõ, ngay cả việc đến tập đoàn làm nó còn không chịu, nói nó kết hôn theo ý của bà nó sẽ không can tâm, khi nó đã không can chỉ cần khích một chút thì lòng tự ti sẽ lên cao.
"Mẹ đợi đấy, con sẽ đánh sập tập đoàn của mẹ. Hứ".
Cô vớ lấy tập hồ sơ, ánh mắt cương quyết nhìn thẳng vào mắt bà. Tuy biết mình đã mắc bẫy nhưng không thể để bà sắp đặt ép buộc mãi được. Thật ra cô rất sợ bà khi cương quyết hành động, một khi bà hành động còn đáng sợ hơn khẩu ngôn. Không như thế thì những năm qua bà có thể sống nổi trong thương trường sao? .
Bà bật cười đầy xảo quyệt: "Ta chờ". Thở dài một tiếng mãn nguyện: "Ta sẽ phong tỏa hết thông tin cá nhân về của con Tuyết thị và Hồng thị, tạo ra hồ sơ giả thân phận" Bà lôi trong ngăn bàn ra chiếc chìa khóa "Đây là ngôi nhà tuy nhỏ nhưng tiện nghi gần tập đoàn Hạo thị".
Đưa tay giật lấy chìa khóa lấy luôn chiếc kính râm quay phắt đi, mở cửa bước ra cũng không quên đóng "Rầm" vang trời đất khiến nhân viên hú vía, những nhân viên thư kí rảnh rỗi việc làm bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Cái con bé này nhìn bề ngoài thì ra vẻ tĩnh, thực ra bên trong rất dễ bị kích động. Cuộc đánh cược này bà còn mạo hiểm hơn cả 25 năm trước bà đánh cược với ông ngoại nó, thật sự nó rất giống tính cách bà hồi trẻ.
Nhân Mã đi không lâu điện thoại di động trên bàn làm việc của bà reo lên, đưa tay chạm màn hình.
"Nó còn trẻ con lắm, cứ để nó lăn lộn bên ngoài".
Đầu dây bên kia nói gì khiến bà đổi sắc mặt, những ngón tay thon siết chặt chiếc điện thoại lại.
"Tôi cảnh cáo ông, nếu cho nó một hào nào dù chân trời cuối bể tôi cũng sẽ lôi ông lên".
Nhân Mã ngồi trên chiếc xe limo trắng mui trần đi trên đường gặp đèn đỏ dừng lại, bâng quơ nhìn lên màn hình TV lớn trên tòa nhà cao tầng, phát thanh viên cập nhập tin tức.
Sau đây là bảng tin tối hôm qua. Tối qua vào hồi 22h34ph, chủ tịch tập đoàn Nghi thị chết một cách bí ẩn, hơn nữa chúng tôi phát hiện dấu vết mất đi tư liệu quan trọng và chiếc bút được đấu giá với hàng triệu NDT. Chúng tôi...
Dời mắt khỏi màn hình lôi điện thoại ra lướt tìm trong danh bạ, dừng lại ô "Tiểu Lục".
"Tiểu Lục, em có liên quan đến vụ bảng tin hôm nay không?".
Ở nhà Song Tử tay cầm điện thoại mắt theo dõi màn hình TV.
... hiện trường tối qua xuất hiện thẻ Hắc bài Tử Thần và thẻ Hắc Miêu của Siêu Trộm...
"Em chỉ ăn trộm bút thôi nha".
Vừa nói xong đầu dây bên kia đã cúp máy, Song Tử vứt điện thoại sang bên, ánh mắt tập trung vào chiếc bút. Kẻ hôm qua, hắn là Bóng Ma Tử Thần sao? Thảo nào khi hắn xuất hiện mình không nhận ra.
Ở nơi nào đó, kẻ ngồi vắt chân trên ghế sofa sang trọng, tay cầm điều khiển tay còn lại vuốt nhẹ môi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình TV.
... đây là sự kiện đáng chú ý cho cảnh sát quốc tế khi hai nhân vật nguy hiểm cấp S+ xuất hiện cùng lúc...
Hắn nhất nút điều khiển, màn hình TV tắt vụt, khóe miệng khẽ nhếch lên lẩm bẩm: "Con nhóc đó...".
Sau khi xác nhận đứa em bé bỏng không gây hấn gì nghiêm trọng, với tính Song Tử cùng lắm chơi bời ăn trộm vài thứ, không hề có gan giết người. Nhưng đáng lo ngại nhất là cái tên "Bóng Ma Tử Thần" đó, hi vọng hắn không biết thân phận Song Tử, nếu không con bé sẽ gặp nguy hiểm mất.
Bảng tin tiếp theo về ngôi sao màn ảnh Tuyết Kim Ngưu....
Nhân Mã theo phản xạ nhìn lên màn hình tràn ngập ảnh của Kim Ngưu trong sự kiện vừa qua. Cái con bé này không ngày nào là không có scandal, ba năm trước ở Hàn xảy ra chuyện gì khiến nó đột ngột về nước trốn trong nhà nửa năm trời mới bắt đầu đi làm lại.
Trong thế giới nào cũng có luật lệ bất thành văn, thế giới bóng đêm cũng vậy. Một khi họ đã bước chân vào thế giới này đã phải xác định vận mệnh của bản thân sẽ "chết" bất cứ lúc nào, nhưng nếu không muốn chết sớm và thảm, thì có một quy tắc chung đứng đầu trong vô vàn quy tắc mà ai cũng nhất định phải biết.
Không được đụng vào quy tắc của những kẻ-cấm-kỵ.
Những lính mới như chúng tôi hỏi một đàn anh: Kết cục của những người đụng vào quy tắc những kẻ-cấm-kỵ ấy sẽ ra sao?
Tôi còn nhớ kỹ vẻ mặt của anh ấy khi chúng tôi hỏi, mi mắt khép lại như thấy điều gì kinh sợ rồi mở ra, nét mặt trầm tư, mười ngón tay run lên đan vào nhau nắm chặt, miệng anh ấy thở dài một tiếng chấn an bản thân, lia đôi mắt nhìn chúng tôi như đang mong đợi câu trả lời. Và cuối cùng anh ấy nuốt khan một cái.
"Những bang phái đó...".
Sự lấp lửng của anh ấy khiến chúng tôi tò mò nuốt nước bọt theo, ánh mắt vô vàn mong đợi câu trả lời:
"....biến mất".
Khắp người chúng tôi ớn lạnh nổi gai ốc khi nghe hai chữ cuối cùng. Theo như chúng tôi biết những kẻ-cấm-kỵ trong thế giới ngầm có tất cả năm người, bang phái Dragon chúng tôi có một thủ lĩnh trong năm người những kẻ-cấm-kỵ ấy.
Tuyết Nữ Qủy.
Tối nay chúng tôi nhận được thông báo không biết bang gan hùm nào to gan đụng đến người Dragon, không những đụng đến người mà còn đụng đến lòng tự tôn của bang phó chúng tôi.
Kẻ-cấm-kỵ.
20h.00 pm - Biệt thự họ Tuyết.
Nhân Mã trên tầng đi xuống gian bếp, kéo ghế đầu ngồi xuống, mắt nhìn hai vị trí ghế trống.
"Quản gia Nghiên. Tiểu Nhị, Tiểu Tam đâu?".
Người phụ nữ trạc gần ngũ tuần đứng đầu cửa ra vào tiến lại một bước cúi đầu:
"Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư báo tối nay có ca trực bệnh viện, còn Tam tiểu thư...." Nhắc đến Tam thiểu thư bà liền ngập ngừng dừng lại.
Cự Giải từ nhà bếp bưng đĩa thức ăn còn hun khói đặt lên bàn, nói: "Sáng nay mẹ của Bình tỷ đến" Cô ngồi xuống tháo tạp dề màu đen đưa cho người hầu đứng bên.
Mẹ Thiên Bình đã đích thân đến đây thì không phải chuyện giỡn chơi đâu nha, Nhân Mã đoán bàn kính phòng khách mới thay trong danh sách quản gia Nghiên ghi chép đưa lên phòng cô 100% liên quan đến hai mẹ con Thiên Bình, mỗi lần hai người họ gặp nhau đều dùng vũ lực để nói chuyện, không bao giờ nói quá hai câu. Thả lưng dựa vào ghế, chống tay trái ngã đầu nhìn Cự Giải mong chờ câu chuyện sáng nay là gì mà khiến con bé Thiên Bình không về nhà ăn cơm.
Con gái mặc váy ren xanh dương tôn lên ba vòng cực phẩm, tóc màu cafe dài gần thắt lưng, cao 1m75 bước vào ngang nhiên khoác vai quản gia Nghiên, vòng một gợi cảm chết người chà vào bả vai bà, giọng đùa cợt:
"Bắt Tam tỷ chúng ta đính hôn chứ sao?".
Quản gia Nghiên tuy là phụ nữ nhưng cũng phải đỏ mặt với hành động khiêu gợi này của Tứ tiểu thư, trong nhà này người có vẻ đẹp hoàn hảo nhất chính là Kim Ngưu tiểu thư. Từ nhỏ đến lớn lớn Ngưu tiểu thư đều có dáng vẻ lẳng lơ như vậy, chẳng bao giờ nghiêm túc, nói chuyện câu nào độc miệng câu đấy. Nhưng không thể không công nhận bà rất thích những bộ phim truyền hình tiểu thư đóng, rất hay.
Bà đưa ánh mắt về phía Đại tiểu thư cầu cứu. Nhận được lời thỉnh cầu từ quản gia Nghiên, Nhân Mã cau mày nhìn đứa em lẳng lơ của mình:
"Kim Ngưu".
Kim Ngưu buông quản gia Nghiên ra tiến lại ghế ngồi của mình.
Tiếng chạy dồn dập phát ra từ cầu thang xuống đến gian bếp, cô gái năng động trạc 17 tuổi xinh xắn, mái tóc trắng dài ngang vai. Cô vỗ vai quản gia Nghiên khiến bà ôm ngực giật mình xuýt ngất, mặt từ ửng đỏ chuyển xanh tái nhợt, miệng hoảng hốt thốt lên:
"Ô trời, Song Tử tiểu thư".
Song Tử nhe răng cười ngồi xuống ghế: "Yo".
Lục tiểu thư là đứa nghịch ngợm, ngây thơ nhất, lúc nào cũng khiến người khác lo lắng bởi độ hiếu kì của mình. Kể không biết bao nhiêu lần bà ngất vì những trò tiêu khiển của Song Tử, cầu mong ông trời cho cô ấy sớm vào năm học.
"Tử Tử" Cự Giải nghiêm mặt lắc đầu nhắc nhở đứa em nghịch ngợm, sang năm là cuối cấp 3 mà vẫn ham chơi không chịu đụng vào sách vở ôn bài.
"Thiên Bình sắp lấy ai?" Nhân Mã tiếp tục chủ đề chính.
Kim Ngưu chống cằm, gương mặt nghi vấn nhìn về phía Nhân Mã: "Hình như, tên Dương gì đấy".
Song Tử a lên tiếng đập tay xuống bàn khiến ba người chị đang ngồi giật mình quay lại nhìn, cô to tiếng nói: "Thiên Bạch Dương".
Vừa nói xong hai vật thể liên tiếp chạm vào đầu, cô đưa tay ôm xoa xoa, mặt mếu xị xuống oan ức trách:
"Ngưu tỷ, Mã tỷ. Sao ném em?".
Lục tiểu thư thật sự rất biết các khiến người khác giật mình trong mọi tình huống a, nếu thêm cả Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư ở đây bà thề bây giờ ở ngoài đã chuẩn bị xe cấp cứu cho mình rồi.
"Tử Tử, em đừng có hét lên khi đang nói chuyện như vậy?" Cự Giải thở dài nhìn: "Hôm nay em chứng kiến thì kể đi".
Song Tử cười gượng gật đầu lia lịa: "Được, được em kể".
Nhớ lại lúc sáng khi Mã tỷ mới ra khỏi nhà không lâu thì Tam phu nhân giá đáo. Bà đi đến đâu là người làm sợ toát mồ hôi đến đó, nhất là khi Bình tỷ và Tam phu nhân nói chuyện, tất cả người hầu đều lánh nạn xuống nhà nếu không muốn bị thương oan. Lúc đó Ngưu tỷ ngủ vẫn chưa dậy, Giải tỷ đi siêu thị, cô cũng mới nghe điện thoại của Mã tỷ xong thì nghe dưới nhà có tiếng ồn liền ngó xuống xem.
Cô gái tóc hoe nâu uốn cong đuôi buộc cao, mặc quần áo phông đen, gương mặt lạnh lùng tức giận. Phụ nữ xinh đẹp mặc đồ đen bó sát tỏa ra sát khí không kém. Cả hai toát ra sát khí với đối phương khiến cô đứng từ xa mà vẫn run lên.
"Không muốn cũng phải lấy"
"Không là không".
Song Tử chứng kiến thôi đã vả mồ hôi không dám xuống can thiệp, ngay cả ba hay Mã tỷ ở đây cũng chỉ đứng nhìn thôi. Cô mắt chữ O miệng chữ A nhìn, tuy không phải lần đầu tiên chứng kiến cảnh hai người rút vũ khí chĩa vào nhau nhưng tim vẫn nhảy liên hồi.
"Được, kẻ thắng quyết định" Cả hai mẹ con họ đồng thanh.
Đấy là câu bất hủ của hai người họ khi gặp mặt rồi, kết quả vẫn như mọi khi, Bình tỷ và Tam phu nhân đánh sập cả bàn thủy tinh, 5 phút sau Bình tỷ bị Tam phu nhân đoạt súng và khóa tay ngon lành. Vì chuyện đó mà Bình tỷ hậm hực chấp nhận, tối nay lại có vụ phản trong địa bàn nên Bình tỷ đi chút giận bang xấu số đó rồi.
Cả ba người nghe xong gật đầu thầm nghĩ: Đúng là bang đó xấu số thật.
Hàng bốn chiếc xe ô tô hãng BMW đen phóng siêu tốc độ trên đường thành phố X, tiếng thắng xe chói tai dừng lại ngôi biệt thự rộng lớn. Tất cả mở cửa bước xuống xe, người đi đầu mặc đồ đen đeo mặt nạ đen che nửa mặt trên, mái tóc nâu sóng lượn cột đuôi ngựa, theo phía sau mười người đàn ông mặc vest đen.
Từ bên ngoài có thể nghe tiếng nhạc xập xình chói tai vang ra, bên trong bàn tiệc bày khắp nơi, thức ăn, rượu vang vương vỡi khắp sàn nhà. Tiếng cười đùa vui vẻ bên tay cầm ly rượu, có những kẻ gái ngồi bên phục vụ tận miệng.
"Rầm"
Tiếng cười ha hả dừng lại, hướng nhìn tất cả người trong ngôi nhà về phía cửa lớn bị đạp tung ra. Bấy giờ họ chưa nhận thức được, thần chết đang gõ cửa ngôi biệt thự này.
"Ngươi là ai?" Tiếng leo lẻo hơi say men rượu của kẻ nào đó trong đám tiệc tùng.
Cô bước vào, tiếng guốc chạm xuống nền đất vang lên không gian im ắng khiến đám người kia chăm chú nhìn theo, đi qua giá để ly đưa tay lấy một chiếc. Dừng cước bộ trước bàn tiệc đầu tiên, ánh mắt chứa đầy sát khí nhìn xuống bàn tiệc chấp đầy thức ăn và rượu bày tràn lan. Tay với chai rượu bật nắp rót vào ly, chất lỏng màu nâu cuộn trong chiếc ly như làn sóng vỗ nhẹ, đung đưa ly rượu qua mũi, đưa lên môi nhấp ngụm.
Những hành động ấy khiến những kẻ chứng kiến không khỏi nuốt nước bọt vì sự quyến rũ thần bí ấy. Cho đến khi đôi môi ấy cất tiếng:
"Rượu hạng ba".
Những người vest đen luộm thuộm đứng lên, gương mặt ửng đỏ ngấm hơi men bức xúc trước hành động của vị khách không mời tùy tiện. Vài tên đập mạnh ly rượu đang cầm trên tay, vài kẻ đập chai rượu lớn tiếng, tay rút vũ khí trong người ra buông lời chửi thề:
"Mẹ kiếp, mày là ai?".
Mười người vest đen đứng ngoài kia bước vào tạo thành vòng cung chĩa súng lên đạn.
Đám con gái ăn mặc gợi cảm hoảng sợ chạy nép một bên, gương mặt chúng vẫn không biến sắc còn tỏ vẻ khinh bỉ đồng loạt đứng lên, một tên cười khẩy lên tiếng.
"Mười muốn chọi 200 người đấy à?"
Tiếp theo là một tràng âm thanh cười diễu cợt.
Thiên Bình vẫn giữ nguyên khí thế, xoay người ngồi xuống bàn: "Kẻ nào là bang chủ?".
Thanh âm trong mớ hỗn độn vang lên: "Không cần bang chủ ra mặt, mình tụi tao cũng xử lý được tụi mày rồi".
Thật là bọn to gan, địa bàn của cô trực tiếp cai quản mà dám ra oai sao? Hừ, bang chủ bọn chúng ắt không phải tầm thường, dù không-tầm-thường đã đụng vào quy tắc của nhau thì đã không còn nể mặt nhau nữa rồi.
Ly rượu trên tay Thiên Bình rượt xuống, khoảng khắc chiếc ly chạm đất vỡ vụn thành trăm mảnh cũng là lúc tiếng hét khí thế hai bên vang lên lao vào nhau.
Mười người vest đen chỉnh chu kia tuy chuyên tâm đánh nhưng thấy hôm nay bang phó có gì đó đả kích thì phải? Từng cú tung ra đều chết người, giống như đang chút giận vậy. Bình thường những đám tạp nham này giao cho đàn em giải quyết, hôm nay lại cô ấy lại đích thân ra tay.
Cuộc hỗn loạn trong ngôi biệt thự 10 phút yên ắng chìm xuống, chỉ còn lại tiếng rên quằn quại đau đớn dưới nền đất. Một áo tên vest đen đặt tấm giấy lớn khoét lỗ con rồng lên cửa, dùng lọ sơn màu xịt lên nền trống trong tờ giấy sau đó gỡ xuống.
Một tên lúc đầu còn lớn tiếng bây giờ mặt mày bầm dập ngẩng đầu lên, ký hiệu rồng đen, không lẽ, hắn nhớ rồi. Người bỗng chốc run cầm cập, bang chúng ta đã chọc phải tử thần. Sao hắn không nhận ra đó là phó thủ lĩnh bang Dragon.
Tuyết Nữ Qủy.
Bên ngoài tên vest đen đi gần cô đưa chiếc khăn tay trắng. Thiên Bình đưa tay nhận chiếc khăn lau vết máu vẫn còn dính.
"Các người về trước, tôi qua bar Black".
Bọn họ cúi người chào cho đến khi Thiên Bình lên xe phóng đi mất bóng, trên đường đi cô thi thoảng lại đập mạnh tay xuống vô lăng, vừa nghĩ chuyện bang gây náo loạn vừa nghĩ đến chuyện đính hôn, thực khiến cô đau đầu. Mà trong đám bọn kia có vài tên mới từ nước ngoài chuyển đến, cần phải điều tra.
Đến hộp đêm Bar Black, Thiên Bình ném chìa khóa cho bảo vệ bước vào nơi xập xình tiếng nhạc chói tai, đi một mạch đến bàn rượu chính. Gõ tay xuống bàn:
"Như cũ".
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận