Tẩm cung của Bắc Cung.
Tuyết ở phía tây bắc của phủ công chúa. Diệp Phàm chưa từng tới đây.
Đây là lần đầu tiên hắn tới, nhất thời bị lạc đường.
Khắp nơi trong phủ công chúa đều là tỳ nữ, không có một nam tử. Diệp Phàm đi tới, dẫn tới không ít thiếu nữ tuyệt mỹ tò mò quan sát.
Lúc này, trong một hồ nước cực lớn ở hậu viên của phủ công chúa, ba bóng người hoàn mỹ đang chơi đùa trong nước. Trong hồ có hơi nước bốc lên, khiến cho cả hậu viên cho giống như tiên cảnh.
Ba nữ tử trong hồ đều đẹp tới mê người. Mái tóc dài xõa trên mặt nước, làn da mềm mại trắng nõn như ngọc, vô cùng mịn màng, trơn nhẵn.
- Tuyết Nhi muội muội, hôm nay ngươi không đi tập võ thật sao?
Thượng Quan Thính Vũ vươn tay ngọc nhẹ nhàng khỏa nước dịu dàng nói.
Giọng nói của nàng vẫn rất dịu dàng, khiến người ta nghe có cảm giác tê dại.
- Không đi, tâm tình đang phiền não. Ngũ hoàng tử Hán Quốc mang theo sính lễ là quyền sở hữu ba tòa thành trì tới cầu hôn, cũng tuyên bố ngày mai sẽ tuyên chiến với thế hệ trẻ tuổi của Sở Quốc trên giáo trường hoàng cung, nếu hắn thắng, tất nhiên sẽ ôm mỹ nhân về, nếu hắn thua sẽ tự rời đi.
Bắc Cung Tuyết chui ra khỏi mặt nước tiếp, khẽ nói.
- Hán Quốc chính là vương triều cường thịnh nhất trong sáu đại vương triều. Sau khi đại hoàng tử - người đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi bước vào Kiếm Tông, lại càng như hổ thêm cánh. Có người nói tư chất của ngũ hoàng tử này gần bằng đại hoàng tử, đúng là nhân vật đáng gờm.
Thượng Quan Thính Vũ nghe vậy, khẽ nói:
- Sở Hoàng bệ hạ đồng ý với thỉnh cầu của người này sao?
- Tất nhiên là đồng ý rồi. Người này lấy ba tòa thành trì làm sính lễ, biểu đạt thành ý của mình, châm chọc Sở Quốc không có người, sỉ nhục tôn nghiêm của Sở Quốc, về công về tư, Sở Hoàng đều không thể từ chối.
Triệu Linh Nhiên phân tích:
- Cộng thêm tướng sĩ ở biên quan vừa trải qua nội loạn, lòng người còn chưa hoàn toàn yên ổn. Cuộc so tài này, không đồng ý cũng phải đồng ý.
- Linh Nhiên tỷ tỷ nói không sai. Nếu phụ hoàng từ chối, Hán Quốc nhất định sẽ coi đây là lý do để khai chiến với Sở Quốc ta. Đồng thời, lòng người Sở Quốc cũng không yên. Nhất là thế hệ trẻ tuổi của gia tộc lớn tuyệt đối không cho phép mình bị khinh thường như vậy.
- Cho nên không đồng ý cũng phải đồng ý.
Bắc Cung Tuyết gật đầu nói lại thở dài:
- Có người nói ngũ hoàng tử này có thiên phú tốt hiếm thấy, văn võ song toàn, tuổi còn trẻ đã đạt tới Nhập Cương cảnh tam trọng, phóng tầm mắt ra cả Sở Quốc, còn ai có thể chống đỡ được!
- À, nếu nói có thể chống đỡ, cũng không phải không có!
Triệu Linh Nhiên nghe vậy khẽ nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện ra nụ cười quyến rũ.
- Ngươi muốn nói tới Thượng Quan Phi Độ sao? Khoảng thời gian trước, ta nghe nói hắn đột phá Nhập Cương cảnh nhất trọng, chênh lệch quá lớn, khó lắm.
Bắc Cung Tuyết lắc đầu, trông càng rầu rĩ không vui hơn.
- Ai nói là Thượng Quan Phi Độ? Không phải còn có người khác sao?
- Ai chứ?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
- Ngươi muốn nói... sư phụ ta? Phải là thế hệ trẻ tuổi luận võ...
Bắc Cung Tuyết đang nói chợt sửng sốt. Thượng Quan Thính Vũ và Triệu Linh Nhiên đảo mắt. Muốn nói trẻ tuổi, Diệp Phàm mới chỉ mười bảy tuổi, còn trẻ hơn đám người tam hoàng tử nhiều.
Nhưng ngày thường Bắc Cung Tuyết vẫn bị Diệp Phàm dạy bảo, hơn nữa lúc Diệp Phàm dạy có hơi nghiêm túc thận trọng, khiến trong tiềm thức của nàng vẫn xem hắn là huynh trưởng, tiền bối, nhất thời không nhớ ra điều này.
Mấy người đang nói chuyện, Diệp Phàm cũng đang choáng váng ở bên ngoài. Dọc đường hắn rẽ trái rẽ phải, không nhìn thấy nổi một tỳ nữ, trong lòng không khỏi phiền muộn.
Hắn đột ngột nghe được trong cửa viện phía trước có tiếng nói truyền đến, lúc này không nghĩ nhiều đã đi tới, gõ cửa.
Đám người Bắc Cung Tuyết nghe được tiếng gõ cửa, cũng không để ý, lúc này dịu dàng nói:
- Vào đi!
Ôn Linh Trì này là nơi sâu nhất trong tẩm cung, ngày thường mỗi lần Bắc Cung Tuyết qua tắm, chỉ dẫn theo một nha hoàn. Bên ngoài có Mê trận doi Trận Pháp Sư trong truyền thuyết bố trí bảo vệ, vì vậy nàng đã đuổi nha hoàn đi.
Đây cũng là lý do Diệp Phàm đi lâu cũng không gặp một nha hoàn nào. Mê trận nhỏ này đối với Diệp Phàm chỉ là thùng rỗng kêu to, hắn trực tiếp tìm đến chỗ này.
Bắc Cung Tuyết tưởng bên ngoài là nha hoàn. Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều, nghe đúng là tiếng của Bắc Cung Tuyết thì bước vào.
Két!
Cửa viện được đẩy ra, một bóng người từ ngoài cửa bước vào. Đồng thời, tiếng nói của đám người Bắc Cung Tuyết chợt dừng lại. Vào lúc này, thời gian giống như bị đóng băng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận