Trương Hằng và Trình Khiếu cùng hít sâu một hơi, nhìn Sở Hiên giả giơ coilgun lên. Trình Khiếu cũng không nhiều lời, hét lớn một tiếng, ném thẳng Trương Hằng lên không trung. Ngay lập tức, một luồng xung động ập thẳng tới, lướt qua bên cạnh hai người khoảng ba mét, tiếp theo Trình Khiếu liền bị luồng xung động này thổi bay ra hơn mười phét, va đập rách da chảy máu. Có điều vẫn còn may, Trương Hằng ở giữa không trung không hề bị sức mạnh này lan tới, hắn một lần nữa tiến vào trạng thái tụ hội tất cả ý chí và thể xác, tinh, khí, thần đều tập trung vào bốn mũi tên trong tay, trong mắt hắn chỉ có Sở Hiên ở đằng xa.
“Nhất định phải bắn trúng, nhất định phải bắn trúng... Nhất định phải bắn trúng! Ta còn rất nhiều chuyện chưa làm xong, hồi sinh cô ấy, bù đắp cho cô ấy, còn cả mọi chuyện tương lai... Nhất định phải bắn trúng.”
Bốn mũi tên trên tay Trương Hằng cuối cùng cũng rời dây cung bắn ra. Bốn mũi tên lần lượt va chạm phát nổ trong không khí, đến khi chỉ còn lại mũi tên cuối cùng thì nó đã biến mất không thấy tăm tích. Toàn bộ không gian, thời gian phảng phất như đều ngừng lại, khung cảnh xung quanh hoàn toàn đứng yên, chỉ có mũi tên đó dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi bắn vào ngực Sở Hiên, tiếp đó trong tiếng nổ vang dội, nó cắm lên lớp bảo vệ tín niệm lực đang tỏa ra ánh sáng kỳ lạ.
Trương Hằng cùng Trình Khiếu bị đẩy bay ra xa đều nhìn chăm chăm vào mũi tên. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, nhưng Trương Hằng cùng Trình Khiếu tựa hồ nhìn thấy mũi tên từ từ chui vào, cứng rắn xuyên qua lớp bảo vệ tín niệm lực. Một phân, hai phân, mặc dù chỉ trong một sát na nhưng Trương Hằng và Trình Khiếu thật sự giống như nhìn thấy mũi tên phá vỡ tầng bảo vệ, sau đó cắm thẳng vào giữa ngực Sở Hiên, đẩy hắn bắn ra xa, đâm sầm vào một căn nhà.
Trình Khiếu phản ứng rất nhanh, sau khi Trương Hằng bắn ra phát tên này, vừa bắt đầu rơi xuống, hắn đã từ xa chạy tới, chung quy cũng đỡ được trước khi Trương Hằng ngã xuống đất, tiếp đó vừa vui mừng vừa sợ hãi kêu lên:
- Thành công rồi, giết được rồi, cuối cùng cũng giết được rồi! Tên khốn nhà ngươi vậy mà lại phá được cả tín niệm lực!
Trương Hằng thở hổn hển nói:
- Mau chạy thôi. Một tiễn vừa rồi mặc dù phá được vòng bảo vệ tín niệm lực nhưng chắc lực đạo cũng rất yếu, không đảm bảo có thể giết được hắn hay không, có lẽ chỉ ngăn cản hắn được một chút thôi. Chúng ta cứ chạy trước đã, cho dù thế nào cũng hội hợp với mấy người Tề Đằng Nhất rồi hãy nói. Không hiểu tại sao, ta có cảm giác họ hình như có cách đối phó với Sở Hiên.
Trình Khiếu cũng không nhiều lời, cõng Trương Hằng chạy khỏi chỗ đó. Ở phía sau hai người, tòa nhà bị Sở Hiên đâm vào đã đổ sụp, một lúc lâu sau vẫn không thấy động tĩnh gì, giống như là Sở Hiên đã chết trong đó. Sau khi Trình Khiếu và Trương Hằng rời đi được một lúc, đống đổ nát đó mới đột ngột nổ tung, ở trung tâm vụ nổ, Sở Hiên sắc mặt trắng bệch đứng đó, một mũi tên cắm và giữa ngực. Mũi tên này đã xuyên vào được hơn một nửa nhưng dù sao cũng không thể giết chết hắn ngay lập tức, có thể thấy tầng bảo vệ tín niệm lực thật sự có thể ngăn cản sức sát thương cực mạnh.
Sở Hiên yên lặng rút mũi tên ra khỏi ngực, đoạn không thèm liếc nhìn, ném mũi tên xuống đất. Trên phụ ma tiễn +4 có một loại ma pháp ăn mòn đặc biệt, lúc này da thịt trên ngực Sở Hiên đã dần dần bị phân hủy, giống như là bị hắt một chút acid, nhưng vẻ mặt hắn lại hoàn toàn không để ý, thần thái giống gần y như đúc Sở Hiên trong hiện thực, im lặng đuổi theo hướng hai người Trương Hằng vừa chạy trốn, hai khẩu coilgun vẫn nắm chắc trong tay.
Trong khi Trương Hằng và Trình Khiếu liều chết chiến đấu với Sở Hiên, mấy người Vương Hiệp bên kia lại thoải mái khác thường. Do thực lực của Triệu Anh Không không hiểu sao lại đột nhiên tăng mạnh, Freddy không ngừng đột kích đều bị nàng như mổ heo chém chó, giết chết mười mấy lần, bên ngoài biệt thự đã bày rất nhiều loại xe cộ, có cả xe xung kích, xe thiết giáp các loại.
Vương Hiệp tò mò hỏi Triệu Anh Không:
- Thực lực của ngươi thật là mạnh. Lúc trước đối luyện tại Chủ Thần không gian cũng không biết ngươi hóa ra lại mạnh như vậy, ta thấy đến cả Trịnh Xá có khi cũng phải thất bại dưới tốc độ quỷ dị của ngươi.
Triệu Anh Không lại chỉ cười cười, nhìn bộ dạng không thể nhận ra khí chất lạnh lùng băng giá lúc trước, ngược lại, nàng lúc này ngoài ánh mắt thỉnh thoảng lộ ra vẻ lạnh lẽo thì mọi mặt đều giống như một thiếu nữ bình thường, đặc biệt là loại khí chất mà nàng vừa thể hiện ra. Nếu nói trước đây nàng giống như một thích khách lạnh lùng, hơn nữa dung mạo cũng thiên về hướng tuấn mỹ trung tính thì hiện tại Triệu Anh Không tràn trề sức hấp dẫn nữ tính, khiến cho ba người Tề Đằng Nhất liên tục đưa mắt nhìn trộm.
- Có điều, cũng thật là phiền phức...
Triệu Anh Không thở dài, nhìn về phía chân trời xa xăm nói:
- Chúng ta cứ tiếp tục thế này thì sẽ chết thật mất... Cũng không biết tên Trịnh Xá ngốc nghếch kia có thể nhìn thấu được chân tướng bộ phim kinh dị này hay không nữa, haizz...
Ba người Tề Đằng Nhất kỳ quái nhìn nhau, Vương Hiệp tò mò hỏi:
- Chân tướng? Chân tướng gì? Không phải là nhìn xuyên được sơ hở tâm linh của mình sao?
Triệu Anh Không gật đầu đáp:
- Không sai, nhưng đó chỉ là một trong những chân tướng mà thôi. Cũng tức là, sơ hở tâm linh của mỗi người khác nhau, nhưng nếu đúng như những gì Tề Đằng Nhất kể, Trịnh Xá từng nói thế giới phim kinh dị này lấy suy nghĩ của hắn làm trung tâm, vậy thì Freddy ngoài nhắm vào sơ hở tâm linh của hắn, hẳn là còn nhắm vào chấp niệm của hắn nữa.
- Chấp niệm?
- Ừ, là chấp niệm.
Triệu Anh Không mỉm cười nói:
- Chấp niệm của hắn có lẽ cực kỳ đơn giản, đó là sống sót. Không cần biết là bản thân hắn sống sót hay là thành viên đoàn đội chúng ta cùng nhau sống sót, đây hẳn là chấp niệm vẫn luôn thúc đẩy hắn sinh tồn từ khi bắt đầu tiến vào thế giới luân hồi phim kinh dị. Mà giờ phút này, chấp niệm giúp hắn tiếp tục sống sót lại là kẻ địch lớn nhất của hắn.
- Ngoài ra không chỉ có mình hắn, nếu như hắn không thể nhìn thấu được một tầng này thì cả đội chúng ta rất có khả năng sẽ đều phải chết ở đây. Đương nhiên, Sở Hiên không tiến vào thế giới trong mơ rất có thể sẽ là người duy nhất sống sót rời khỏi thế giới phim kinh dị này. Ha ha, A Nightmare on Elm street quả không hổ là tuyệt cảnh.
Khi nói chuyện, Triệu Anh Không vẫn ngẩng đầu nhìn không trung, ba người kia thấy vậy cùng đồng thời nhìn lên. Quả nhiên họ trong thấy ở phía xa có một chấm đen như ẩn như hiện, Lưu Úc nhất thời tò mò hỏi:
- Đó là thứ gì vậy?
- Máy bay trực thăng...
Triệu Anh Không cười hì hì, vừa nói vừa xoa đầu Lưu Úc.
Ba người lập tức đồng thanh:
- Máy bay trực thăng?
- Ừm, không sai, máy bay trực thăng vũ trang.
Chấm đen đó càng lúc càng tới gần biệt thự, sắc mặt ba người Tề Đằng Nhất đều biến đổi. Chấm đen đó quả nhiên đúng là một máy bay trực thăng vũ trang, khi nó còn cách biệt thự hơn một nghìn mét, một quả tên lửa tìm đường đã bắn tới. Ba người Tề Đằng Nhất lập tức hét lên, chạy ra phía sau, nhưng mắt thấy tên lửa càng lúc càng đến gần bọn họ, ba người đã không tránh kịp nữa, chỉ có Triệu Anh Không vẫn mỉm cười đứng yên tại chỗ.
“Kỳ thật cô ấy cũng không kém. Tuy từ một số phương diện nào đó mà nói, cô ấy chôn vùi sức mạnh cơ nhân tỏa tầng thứ tư trong cơ thể nhưng nếu chỉ từ thiên phú thì cô ấy tuyệt không kém ta bao nhiêu... Ít nhất là ta không nghĩ ra được phương thức tấn công Thiểm linh ba động này.”
Triệu Anh Không miệng mang nét cười, bình thản nhìn quả tên lửa càng lúc càng tới gần. Tiếp theo hai tay cùng ba vai nàng bắt đầu trở nên mơ hồ, đây chính là chiêu thức mà Triệu Anh Không tự sáng tạo ra, dùng tốc độ cực cao của trạng thái Thiểm linh để huy động trường kiếm, tạo thành sóng xung động tấn công cực kỳ cường liệt, mà theo tốc độ tay càng lúc càng nhanh, phạm vi công kích có thể đạt tới mấy chục mét, thậm chí hơn trăm mét.
Ba người Tề Đằng Nhất trợn mắt há mồn, từ góc nhìn của họ, hai tay của Triệu Anh Không cùng một khoảng rộng trước mặt nàng đều bắt đầu uốn khúc, giống như ánh sáng vặn vẹo khi ở gần lò lửa. Không gian phía trước Triệu Anh Không cũng xuất hiện hiệu ứng tương tự, hơn nữa luồng ba động này còn không ngưng tiến tới, cơ hồ chỉ sau nháy mắt đã ập đến chỗ tên lửa tìm đường. Hai bên va chạm vào nhau, từ trên không lập tức truyền đến tiếng nổ kịch liệt, quả tên lửa không những nổ tung mà sóng xung động từ vụ nổ còn bị luồng ba động uốn khúc đẩy ngược ra xa, ít nhất cũng hơn một trăm mét nữa luồng ba động uốn khúc đó mới hoàn toàn ngừng lại.
- Quá, quá lợi hại!
Ba người Tề Đằng Nhất lại được một tràng tán thán. Tề Đằng Nhất và Vương Hiệp ngoài thán phục ra còn có chút nghi hoặc, bởi vì họ từng thấy qua sóng chân không Thiểm linh của Triệu Anh Không, uy lực chắc chắn không được khoa trương như hiện tại, hơn nữa phạm vi cũng tuyệt đối không vượt quá hai trăm mét, đây đơn giản đã là tầm bắn cực hạn rồi.
“Vẫn không được, nếu có thể phát huy toàn bộ uy lực của sóng chân không Thiểm linh, tối thiểu cũng có thể lan ra được năm trăm mét, xem ra cường độ thân thể không đủ. Dù sao cũng đã ‘chết’ lâu như vậy rồi, trình độ mở cơ nhân tỏa cũng giảm xuống tầng thứ tư sơ cấp... Chỉ có thể trông cậy vào Sở Hiên thôi, hy vọng gã đó có cách giúp ta có thể sống lại lần nữa, nói thật...”
Triệu Anh Không mỉm cười nhìn ba người sau lưng, nàng vừa cười vừa nói:
- Ta đột nhiên cảm thấy rất muốn sống, chung quy lại vẫn có những chuyện chỉ có sống sót mới có thể làm được. Chết mặc dù là giải thoát nhưng chết rồi cũng không làm được việc gì nữa. Là đau thương cũng được, là chuộc tội cũng được, cho dù là thống khổ thì cũng phải còn sống mới có thể tiếp tục thống khổ...
Ba người Tề Đằng Nhất hoàn toàn không hiểu Triệu Anh Không muốn nói gì, họ chỉ nghĩ rằng thiếu nữ thích khách này đang cảm thán tuyệt cảnh của bộ phim kinh dị vì thế cũng không nói gì nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng vũ trang đang càng lúc càng tới gần. Không ngờ chiếc trực thăng không hề hạ xuống mà dừng lại cách mọi người khoảng hơn một nghìn mét, một quả tên lửa lại được bắn xuống.
Sau khi Triệu Anh Không một lần nữa dùng sóng chân không Thiểm linh phá hủy quả tên nửa này, Vương Hiệp lập tức nói:
- Triệu Anh Không! Sóng chân không Thiểm linh có thể đánh tới trên trời không? Từ chỗ chúng ta đến trực thăng khoảng một nghìn mét!
Triệu Anh Không vẫn mỉm cười, chỉ có đôi mắt hoàn toàn băng lạnh, phảng phất như một lưỡi dao sắc bén, nàng vừa cười vừa nói:
- Sóng chân không Thiểm linh không thể lan xa tới mức đó, nhưng mà... Nếu ném trường kiếm đi thì...
Vừa dứt lời, tay Triệu Anh Không đã làm động tác ném ra. Tuy không nhìn thấy nàng ném bất cứ thứ gì nhưng Tề Đằng Nhất cùng Vương Hiệp đều biết, thanh gươm Excalibur trong suốt đã bay đi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận