Cục trưởng béo bị hai người Trương Hằng uy hiếp lúc trước cũng đã tới hiện trường. Nhóm mười mấy người này náo loạn quá lớn rồi, hơn nữa họ còn không giống như tội phạm bình thường, xong việc liền trốn khỏi hiện trường hoặc là im hơi lặng tiếng, ngược lại, bọn họ không ngờ còn trống giong cờ mở chạy tới khu định cư của người nước ngoài. Sự tình đã rối loạn đến hết mức, đến cả đại biểu quân đội Nhật Bản đóng tại Thượng Hải, thậm chí là đại biểu của mấy thế nước ngoại quốc, tất cả đều gây áp lực lên chính quyền Thượng Hải, hơn mười phút trước đã có một nhóm quân Nhật rời khỏi nơi đóng quân tiến vào nội thành, một nghìn bính lính dã chiến tinh nhuệ, không cần biết là loại bạo loạn nào cũng có thể dẹp tan...
“Nhưng đó chỉ là du côn, quân đội, hoặc là thổ phỉ bình thường thôi... Nếu như đối phương là thần tiên thì sao đây? Mẹ nó, không ngờ trên thế giới này thật sự có thần tiên... Khi Trung Hoa ta chịu thất bại, bị lăng nhục, đám thần tiên các ngươi ở đâu chứ? Khốn kiếp...”
Gã béo ánh mắt đầy phức tạp nhìn đội ngũ mười mấy người ở phía xa, trong lòng thật sự không rõ có cảm giác gì. Làm gì có ai trời sinh đã là kẻ phản quốc? Chung quy cũng là do thực lực đất nước mình yếu kém, người trong nước ở nước ngoài chịu quá nhiều nhục nhã, lại muốn hưởng thụ cuộc sống cao sang hơn, đủ mọi loại hấp dẫn cuối cùng cũng khiến một số người tâm trí không kiên định trở thành kẻ phản bội. Nhưng tận sâu trong nội tâm những người nay, sao lại không cảm thấy căm hận những kẻ mà mình phục tùng chứ? Luôn luôn sẽ có những loại người hèn hạ như vậy, nếu như Trung Quốc có thể mạnh mẽ lên...
Trong lúc đám người xung quanh đang càng lúc càng kích động, khiến cho những cảnh sát và bảo vệ cũng trở nên khẩn trương, Sở Hiên đột nhiên đứng dậy. Ngay lập tức tiếng tung hô, hò hét xung quanh đồng thời tiêu tan, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào người duy nhất đang đứng trên quảng trường. Chỉ thấy hắn đảo mắt nhìn một vòng, tiếp đó hay tay rung lên, hai khẩu súng lục hình dáng tinh xảo chợt xuất hiện, nòng súng chỉ sang hai bên người.
- Không được!
Trương Hằng phản ứng nhanh nhất, hắn vội chồm dậy tóm lấy tay Sở Hiên, vừa giữ vừa nói:
- Không cần mà, Trịnh Xá vừa mới rời đi ngươi đã lập tức đại khai sát giới sao? Những ngươi ngoài đó mặc dù muốn xông lên nhưng họ dù sao cũng vẫn chưa làm vậy, hơn nữa họ đều là người Trung Quốc, ngươi phóng tay giết chóc như vậy còn mong có được một căn cứ hậu cần ổn định ư?
Những thành viên khác trong đội cũng vội vã chạy tới, nhưng không để họ kịp mở miệng, Sở Hiên đã lên tiếng:
- Tình huống hiện tại rất nguy hiểm, nếu như các ngươi không thể ra tay công kích, một khi bị họ dồn lại một đống, những thành viên đang hôn mê sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vì thế nếu chờ đến lúc đó mới tiến hành đại đồ sát, không bằng bây giờ hãy...
- Bây giờ hãy?
Tất cả đều thập phần cảnh giác nhìn Sở Hiên, nhưng không đợi họ kịp có động tác ngăn cản, Sở Hiên đã vung tay lên, hai khẩu coilgun đảo quanh người một vòng, sau một tràng tiếng súng, hắn liền bình thản ngồi xuống.
Trong đám bảo vệ đang bao quanh quảng trường, đã có hơn mười người ngã vào trong vũng máu...
Trịnh Xá giờ phút này căn bản không biết gì tới hỗn loạn do hắn tạo ra, do có Sở Hiên trấn giữ ở đó nên hắn cũng rất yên tâm rời đi. Tiếp theo, hắn tập trung toàn bộ sức chú ý lại, bởi vì không biết tại sao, càng tới gần bức màn cát, hắn càng cảm nhận được mấy luông chân nguyên lực yếu ớt tồn tại. Mặc dù vô cùng mỏng manh nhưng đó đúng là chân nguyên lực giống như trong cơ thể hắn, cảm giác hô ứng lẫn nhau tuyệt đối không đánh lừa hắn.
“Chân nguyên lực... Đây là sức mạnh mà chỉ tu chân mới có được, chẳng lẽ trong thế giới The Mummy cũng có cái gọi là tu chân giả tồn tại sao? Vậy thì tình tiết kịch bản lần này... Sợ rằng sẽ không đơn giản như Sở Hiên tưởng tượng!”
Trịnh Xá âm thầm tính toán, Goblin glider dưới chân vẫn không hề ngừng lại chút nào, lao vào trong màn cát vàng.
Vừa lọt vào bên trong, Trịnh Xá liền cảm thấy thân thể như nặng cả nghìn cân, glider dưới chân cũng phảng phất như phải gánh chịu trọng lượng này, tiến lên một phân cũng vô cùng khó khăn. May là Sở Hiên đã trang bị thêm hệ thống phun điện cho chiếc glider này, khiến cho lực bạo phát trong chớp mắt của nó trở nên cực kỳ biến thái. Sau khi Trịnh Xá khởi động hệ thống phun điện, lực đẩy mạnh mẽ cuối cùng cùng đột phá được màn cát che phủ, đưa hắn lọt vào bên trong.
Màn cát này bao trùm khoảng bảy tám khu dân cư, ở phía trong tất cả nhà cửa dã bị phá hủy không còn ra hình thù gì nữa. Trên đường phố trải đầy thi thể đủ trạng thái, có cái bị lửa thiêu thành tro, có cái bị đóng băng thành tượng, có cái trực tiếp bị hút thành xác khô, còn có một số thì bị biến thành tượng đá, khoảng chừng có hơn trăm thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi. Ở giữa không trung, một đoàn cát vàng đang điên cuồng xoay chuyển, phía sau nó có hai người một nam một nữ đang đứng sững sờ, hai người đó chính là Carnahan và Anck-Su-Namun.
Hai người vừa nhìn thấy Trịnh Xá phá tan lớp màn chắn lạp tức kinh ngạc lẫn vui mừng, nhưng lúc này họ đang bị cát vàng vây quanh nên nhất thời không nói được gì cả, chỉ có Carnahan không ngừng chỉ chỉ phía sau lưng Trịnh Xá.
Trịnh Xá vượt qua màn cát chỉ trông thấy Imhotep biến thành dạng cát bay loạn bên trong, xung quanh không có tu chân giả nào cả nên hắn vốn đang chuẩn bị gọi ba người kia, nhưng vừa nhìn thấy động tác của Carnahan, hắn lập tức biết có chuyện không ổn. Theo một luồng kình phong ập tới, hắn đã không kịp điều khiển Goblin glider nữa mà dùng sức đạp mạnh, cả người vọt lên cao đồng thời glider cũng bị đẩy rơi xuống đất. Cùng lúc đó, một luồng lửa tràn qua chỗ hắn vừa đứng, rồi đánh thẳng lên một khu nhà. Ầm một tiếng, khu nhà không ngờ đã bị đánh nát vụn mất một nửa, uy lực thật sự kinh khủng.
“Cảm giác được! Chân nguyên lực!”
Trịnh Xá thân đang ở giữa không trung, thậm chí đầu cũng không quay lại, hắn đã cảm nhận được một luồng chân nguyên lực xuất hiện sau lưng. Đây là một loại cảm giác thuần túy, giống như ngươi nhắm mắt lại cảm nhận bốn phía vậy, rõ ràng biết có một vật đang ở hướng nào đó nhưng lại nhìn không được, sờ không tới, Trịnh Xá lúc này đang có cảm giác như thế, chân nguyên lực của hắn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chân nguyên lực xung quanh, thậm chí mơ hồ có cảm giác bị hấp dẫn.... Là bị hút đi. Dù sao hắn cũng chỉ là dựa vào chiếc nhẫn tối cao mới ngưng luyện ra được chân nguyên lực, chứ không phải giống như La Ứng Long của tiểu đội Thiên Thần, tự bản thân đã có công pháp tu chân, vì thế ngoài không sử dụng được ra, chân nguyên lực này cũng không ăn ý với chính bản thân hắn.
Có điều Trịnh Xá dù sao cũng đã mở cơ nhân tỏa tầng thứ tư trung cấp, cảnh giới nhập vi giúp hắn có thể rất dễ dàng khống chế năng lượng bản thân vận hành. Cho dù không có công pháp tu chân, chỉ dựa vào cảnh giới nhập vi của hắn cũng có thể sử ra được một ít diệu dung của chân nguyên lực, vì thế tâm niệm vừa động, Trịnh Xá đã ổn định được chân nguyên lực hơi có chút xung động trong cơ thể. Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, từ lúc Trịnh Xá đạp lên Goblin glider cho đến lúc quả cầu lửa phá hủy khu dân cư, lại đến khi hắn cảm nhận và ổn định lại chân nguyên lực, tất cả đều chỉ trong một hơi thở. Trịnh Xá do thân còn đang ở giữa không trung, không kịp chuyển người, từ phía sau lại có một luồng kình phong đột ngột ập tới, ầm một tiếng, Trịnh Xá đã bị đánh văng vào trong một khu nhà.
Trịnh Xá thoáng cái đã bay xuyên qua thủng cả khu nhà, trực tiếp đâm sầm vào bức tường cát sau đó mới bật lại mấy mét, có thể thấy sức mạnh đó lớn đến mức nào. Không chỉ như vậy, Trịnh Xá còn cảm thấy xương cốt ê ẩm, với tố chất thân thể hắn lúc này, cho dù không sử dụng Bạo tạc và Hủy diệt thì cường độ cơ thể cũng lớn đến kinh khủng, không ngờ uy lực của một đòn vừa rồi lại mạnh đến thế, đánh hắn đến mức thoáng có cảm giác bị thương. Càng khiến hắn cảm thấy kinh dị là, đòn vừa rồi còn mang theo một tia chân nguyên lực xâm nhập vào cơ thể hắn, nếu người bình thường bị đánh trúng nhất định là đã tan xương nát thịt rồi.
Trịnh Xá cuối cùng cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn cũng không do dự, trực tiếp rút Hổ hồn ra khỏi Nạp giới, chân nguyên lực trong cơ thể vận hành, đầu tiên là thôn phệ tiêu trừ tia chân nguyên lực vừa xâm nhập vào người, tiếp đó truyền vào trong Hổ hồn, khởi động thanh hung đao này lên. Giây tiếp theo, Trịnh Xá giậm chân lao ra khỏi đống đổ nát, nhưng vừa ra ngoài, hắn lập tức sững sờ.
Ở chỗ đoàn cát vàng cách đó không xa, trong hư không mơ hồ ẩn hiện năm quái vật áo vàng cực kỳ to lớn. Thật sự là quái vật, nhìn qua giống như người khổng lồ, một cái đầu lớn ẩn ẩn hiện hiện, đôi tay dài đến bốn năm mét, nhưng từ bụng trở xuống lại trống không, nếu muốn hình dung thì có chút tương tự thần đèn trong cổ tích Ả Rập.
Chỉ là đó đều chưa phải chuyện lạ lùng nhất, càng khiến người ta kinh hãi là thứ tạo nên năm quái vật áo vàng này. Bên trong lớp áo đó không ngờ lại ẩn hiện mặt người đang khóc lóc, kêu gào, la hét, những khuôn mặt đó không ngừng biến ảo. Thứ bên trong lớp áo vàng không ngờ đều do linh hồn con người tạo thành!
- Đây là cái gì vậy?
Trịnh Xá hét lên, nhất thời hắn cũng không dám tùy tiện tấn công năm quái vật kia, vì thế chỉ có thể chạy về phía đoàn cát vàng.
Màn cát đó chính là Imhotep biến hình, khi Trịnh Xá chạy ra khỏi đống đổ nát, luồng cát cũng nhanh chóng bao trùm lấy hắn, bấy giờ Trịnh Xá mới nghe thấy tiếng Carnahan.
Carnahan cũng không khách khí, vừa nhìn thấy Trịnh Xá cũng tiến vào trong màn cát, hắn lập tức khóc lóc định ôm lấy chân Trịnh Xá, bất quá không đợi hắn kịp có hành động, Trịnh Xá đã trực tiếp túm cổ hắn dựng dậy, quát:
- Đừng có khóc vội, năm quái vật bên ngoài rút cuộc là thứ gì? Ngươi sao lại chọc vào loại quái vật có chân nguyên lực này?
Carnahan bị xốc áo lên, lại thấy Trịnh Xá đầu đầy tro bụi bộ dạng chật vật, dù sao cũng mới bị quái vật đánh bay vào trong khu nhà, hắn cười cười xấu hổ nói:
- Ta xem qua hình tượng quái vật này trên thân tượng Phật, tên gọi hình như là lực sĩ khăn vàng. Trên đó nói người đầu tiên truyền chân nguyên lực vào cho chúng sẽ có thể sai bảo được, phân biệt gồm năm loại thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, vừa rồi tấn công ngươi lần đầu là lực sỹ khăn vàng thuộc tính hỏa, lần sau là thuộc tính kim...
Anck-Su-Namin chợt ngắt lời Carnahan, vội vã nói:
- Trịnh Xá, ngươi mau giúp Imhotep đi, quái vật áo vàng này rất lợi hại, đến cả Imhotep bị đánh trúng cũng sẽ chịu thương tổn. Hơn nữa đám quái vật này càng giết nhiều người càng lợi hại, lần trước ở nơi hoang vu đã cực kỳ mạnh rồi, lần này trong thành phố giết nhiều người như vậy, ta sợ Imhotep sẽ không ngăn cản nổi bọn chúng...
Trịnh Xá lúc trước còn chưa có thực lực, nhưng hiện tại hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được, kỳ thật Imhotep chính là một loại sinh mạng thể hình thái khác, lấy năng lượng làm chủ thể cấu tạo nên thân hình, còn linh hồn thì là ý thức bản thân hắn. Trịnh Xá có thể cảm giác rõ ràng, những hạt cát bao vây xung quanh bọn hắn tràn đầy năng lượng của Imhotep, nếu như dùng công kích phi vật lý, ví dụ như dùng vũ khí ma pháp truyền thuyết thì có thể gây thương tổn đến hắn, mà Hổ hồn đao của Trịnh Xá lại càng là khắc tinh, chỉ một đao chém xuống, Imhotep không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng. Trên thực tế, Imhotep rất giống với quỷ hồn, chỉ là so với quỷ hồn thì hắn mạnh hơn nhiều mà thôi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận