Sau khi loại bỏ những khả năng không thể xảy ra, Tiêu Hoành Luật đột nhiên có được kết luận này. Theo như nguyên lý suy luận, sau khi loại bỏ hết tất cả những khả năng không thể xảy ra, không cần biết cái còn lại có khó tin đến mức nào, nó cũng đều là đáp án thật sự.
“Không, không thể nào. Chuyện đã tới bước này rồi, trận chiến cuối cùng đã sắp tới, cho dù chỉ là một đội viên quen thuộc thôi cũng tốt, đến trận chiến cuối cùng đều có thể trở thành quân cờ hữu dụng cho bố cục, nếu như Sở Hiên thật sự tính toán vứt bỏ chúng ta thì trí tuệ của hắn cũng chỉ tầm thường thôi. Nếu gọi là vứt bỏ thì có một khả năng khác lớn hơn là... Hắn muốn chúng ta quen với cái chết, hoặc là quen với cảm giác tự mình chiến đấu này.”
Đối với tình huống trong trận chiến cuối cùng, là trí giả số hai của Trung Châu đội, Tiêu Hoành Luật cũng có suy luận riêng của mình. Tuy có thể đối với phương diện bố cục vẫn có chút nghi hoặc nhưng với hình thức của trận chiến cuối cùng thì đã gần như hoàn thiệt, thậm chí gần như giống hệt suy nghĩ của Sở Hiên, biện pháp duy nhất có thể đánh bại tiểu đội luân hồi Ác Ma... Binh đối binh, Vương đối vương!
“Nếu là như vậy thì kể cả những thành viên không hề thích hợp cho chiến đấu như chúng ta cũng phải gánh chịu đủ trách nhiệm, thậm chí là chết trong trận chiến đó cũng là chuyện đương nhiên. Ôi, chưa hồi sinh được bao lâu, không ngờ đã lại có thể sắp phải chết... Có điều Sở Hiên cũng quả là giỏi tính toán. Chỉ cần Trung Châu đội trở thành tiểu đội luân hồi mạnh nhất, đánh bại tiểu đội luân hồi Ác Ma, đưa đội trưởng Trịnh Xá của chúng ta lên đỉnh cao của tất cả các thành viên tiểu đội luân hồi, lại thêm lý luận chiếc hộp thật sự được thành lập, vậy thì việc chúng ta hồi sinh lần nữa cũng không phải là không thể...”
Tiêu Hoành Luật thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ tiếp nhận kết luận này. Mặc dù hắn rất oán hận cái ý nghĩ này của Sở Hiên nhưng lại không thể không thừa nhận cách làm của Sở Hiên là vô cùng chính xác. Chỉ cần thắng được trận chiến cuối cùng thì cho dù là phải hy sinh lớn hơn nữa cũng tuyệt đối đáng giá, nếu không thì đoàn diệt, có từ bi hơn thì cũng chỉ là trò cười mà thôi.
- Được rồi, vậy cũng đến lúc ta phải chiến đấu... Ma pháp cấp bốn, Bão tuyết là ma pháp tấn công mạnh nhất của ta lúc này, thuật cầu lửa uy lực cũng không tồi nhưng số lần sử dụng mỗi ngày quá ít, thú triệu hồi vẫn là có tác dụng nhất...
Nếu đã quyết định chiến đấu thì Tiêu Hoành Luật cũng không phải thành viên tiểu đội luân hồi bình thường, bản thân hắn tự nhiên là phải tính toán tốt pháp thuật mình có thể sử dụng, số lượng quân địch, vân vân. Hắn không có man lực như Trịnh Xá vì thế tính toán tốt sức chiến đấu của hai bên, đảm bảo đứng tại góc độ an toàn nhất hoàn thành nhiệm vụ mới là mục đích hắn theo đuổi.
Bên ngoài khu rừng có khoảng hơn một trăm quân lính, trong đó có bốn phần là Urgals, còn con người thì chỉ làm bộ đội dự bị. Trên thực tế, nếu nói về sức chiến đấu thì ba tên lính loài người cũng không chắc có thể thắng được một Urgals, vì thế hơn bốn mươi lính Urgals hoàn toàn có thể phát huy sức chiến đấu tương đương với gần hai trăm lính loài người.
- Chia ra canh giữ tại ba trạm gác, còn có hai tiểu đội mười người đi tuần tra xung quanh. Mà ba trạm gác này cũng không cách nhau quá xa, có thể hô ứng lẫn nhau, nếu phát hiện mục tiêu hoặc có người tân công thì có thể lập tức hợp quân lại một chỗ, vì thế phải...
Tiêu Hoành Luật ngắt ngắt tóc trán yên lặng suy nghĩ, kế hoạch dần dần hình thành trong đầu. Đến khi suy nghĩ xong xuôi, hắn mới đứng lên bắt đầu niệm chú ngữ. Theo thủ thế, chú ngữ cùng một số tài liệu ma pháp được ném ra, một con thiên giới khuyển lập tức xuất hiện trên mặt đất. Đây là thuật triệu hồi cấp một, với mức độ cường hóa của Tiêu Hoành Luật hiện tại, một ngày có thể sử dụng mười hai lần, so với phép thuật trong quy tắc D&D thì mạnh hơn nhiều.
“Không được, thiên giới khuyển quá yếu, tốc độ chậm, độ ổn định cũng kém, hơn nữa trong rừng rậm không thể để nó phóng chân chạy trốn, nếu bị tên bắn trúng, tự dưng mất mạng thì đúng là quá vớ vẩn, triệu hồi nhện địa ngục vẫn hơn.”
Nhện địa ngục là ma pháp cấp bốn, mỗi ngày Tiêu Hoành Luật chỉ có thể sử dụng năm lần, có điều nhện địa ngục đúng là mạnh hơn thiên giới khuyển rất nhiều. Tốc độ di động tạm thời chưa bàn, con nhện này có khả năng bật nhảy, có thể bám vào cành cây để di chuyển, là công cụ giao thông tốt nhất trong rừng rậm, hơn nữa với độ dài tới hai mét rưỡi, sức điến đấu của nó cũng khá kinh người, đổi năm lần sử dụng ma pháp để triệu hồi một quái vật như vậy cũng hoàn toàn đáng giá.
“Thuật cầu lửa cấp ba có thể sử dụng bảy lần, cấp bốn ngoài triệu hồi nhện tiêu hao một lần còn có thể sử dụng bốn lần bão tuyết, phép thuật cấp năm chi phối trí óc có thể sử dụng ba lần. Uy lực của phép thuật cấp hai đều không mạnh lắm, thời gian duy trì phép tàng hình chỉ được ba mươi giây, bất quá có thể sử dụng đực chín lần, sau đó là triệu hồi cấp một thiên giới khuyển còn có thể sử dụng mười một lần... Đủ rồi! Có thể chiến thắng đám Urgals ấy, nhất định có thể!”
Tiêu Hoành Luật vừa định chủ ý liền bắt đầu liên tiếp triệu hồi thiên giới khuyển. Loại thuật triệu hồi lưới ma pháp này có khác biệt rất lớn với thuật triệu hồi của Lưu Úc, tinh thần lực chỉ có tác dụng là chất ổn định khi sử dụng pháp thuật chứ không phải một bộ phân không thể thiếu của pháp thuật. Nói cách khác, Tiêu Hoành Luật một lượt triệu hồi mười một con thiên giới khuyển, bản thân hắn không hề có cảm giác quá mệt mỏi, chỉ là trong ngày hôm nay không thể sử dụng được ma pháp cấp một nữa mà thôi.
- Vậy thì... Đi thôi!
Một lúc sau, tại một trạm gác thô sơ bên bìa rừng, mấy tên lính loài người đang ngả ngốn dựa vào tường chắn, vừa đưa mắt nhìn quanh vừa thấp giọng rì rầm. Một gã nói:
- Tại sao hoàng cung lần này lại phái đám quái vật đó ra đông thế nhỉ? Chẳng qua chỉ là mấy tên nông dân thôi, có cần phải trống giong cờ mở như vậy không?
- Hừ? Ngươi không muốn sống nữa à?
Ở bên cạnh, một tên lính có vẻ hơi lớn tuổi lập tức hạ giọng quát. Hắn cẩn thận nhìn quanh một chút rồi mới nói:
- Đừng có nói bậy bạ gì về đám Urgals đó, cho dù là bàn luận về bọn chúng cũng không được... Urgals cực kỳ hung bạo, cẩn thận bọn chúng nổi điên lên giết chết ngươi luôn đấy, mạng của ngươi cũng không đáng giá bằng mạng bọn chúng đâu.
Tên lính kia giật mình, vội vã cảm ơn rồi ngậm chặt miệng, chỉ đứng nghe những người khác nói mấy chuyện không đâu. Đột nhiên, hắn mơ hồ nghe thấy một tiếng động như ẩn như hiện, đến khi hắn quay đầu lại thì quả nhiên trông thấy trong rừng cây có mấy con chó lớn đang nhìn chằm chằm về phía này. Ở cách đám chó một đoạn, có một đứa bé trai đang yên lặng đứng đó, cũng không biết nó làm cái gì, chỉ thấy hai tay không ngừng làm ra các loại thủ thế.
- Có người, hả?
Tên lính đó đang định kêu lên thì đột nhiên cảm thấy đầu óc mơ hồ rồi theo vô thức hô lớn:
- Ta trông thấy ba gã nông dân đó rồi, bọn chúng ở đằng kia!
Dứt lời, hắn vừa kêu vừa chỉ về phía rừng cây phía trước, mà lúc này đứa bé đứng tại đó lúc trước đã biến mất, chỉ còn con chó lớn đó là vẫn mơ hồ có thể thấy được bóng dáng.
Bất quá, tiếng ồn ào này chung quy cũng đánh động đám lính, bọn chúng cũng đại khái thấy được hướng con chó lớn chạy đi, tiếp đó những binh lính Urgals cũng được báo động. Sau khi hỏi rõ tình huống, Urglas lập tức bám theo những dấu vết để lại lại rõ ràng trong rừng cây, truy đuổi tới, còn về binh sĩ loài người thì chần chừ một hồi lâu rồi cũng bám theo Urgals chạy vào trong rừng.
“Hiệu quả chi phối trí óc cũng không tệ, vừa khéo có thể sử dụng ba lần, vừa khéo có ba điểm đóng quân... Thật là may mắn, vậy cứ theo kế hoạch mà tiến hành.”
Mục tiêu của Tiêu Hoành Luật là một khe núi, khé núi này chỉ có một lối đi vào, ba mặt còn lại hoặc là vách đá hoặc là dốc đứng. Mà hắn vừa khéo có thể dựa vào đặc tính của nhện địa ngục, leo lên dốc cao đó, biến nơi này thành chỗ chôn thây của hơn trăm binh lính.
Mặc dù đã có kế hoạch chu đáo, cộng thêm Tiêu Hoành Luật cũng thật sự có năng lực hoàn thành mọi chuyện, nhưng hắn lại quên mất một chuyện rất quan trọng, đó chính là tuổi tác và kinh nghiệm của hắn... Hắn không phải Trịnh Xá, thậm chí cũng không phải mấy người Trương Hằng. Là một trí giả, hơn nữa còn là một trí giả tuổi tác nhỏ, cơ bản không có sức chiến đấu gì, trước nay hắn vẫn luôn nằm trong sự bảo vệ của đoàn đội, vì thế không hề có kinh nghiệm chém giết thật sự.
Sau mấy chục phút dẫn dắt, chạy trốn, Tiêu Hoành Luật cuối cùng cũng lôi kéo gần hết quân đội trong ba trạm gác ra nhưng đồng thời thằng nhóc này cũng đã cực kỳ hoảng sợ. Hắn chỉ cảm thấy trái tim phảng phất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơn trăm binh sĩ không ngừng truy đuổi sau lưng, thỉnh thoảng lại có mấy mũi tên từ trong rừng bắn ra, cắm phập xuống cạnh người hắn, tất cả mọi chuyện đã lột sạch lớp bỏ ngoài tỉnh táo, lạnh lùng của thằng bé ra.
“Đây, đây là chiến đấu sao? Mấy người Trịnh Xá, bọn họ... bọn họ đã trải qua vô số lần chiến đấu thế này ư?”
Chiến đấu thật sự, cảm giác lúc nào cũng chấp chới giữa ranh giới sống chết, hơi thoáng thất thần sẽ lập tức mất mạng, những người chưa từng trải qua sẽ không thể hiểu được cảm thụ ấy. Người bình thường cho dù chỉ là đánh lộn cũng sẽ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào hoặc là tâm thần chấn động, lại càng không cần nói trong hoàn cảnh giãy giụa cầu sinh, lúc nào cũng có thể tử vong. Đến tận giờ phút này, Tiêu Hoành Luật cuối cùng mới hiểu được tại sao Sở Hiên lại làm như vậy... cùng cả ý nghĩa của nó đối với trận chiến cuối cùng.
“Thì ra là vậy, nếu như không trải quả cảnh ngộ nguy hiểm sinh tử tồn vong này thì sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác lúc đó... Nói cách khác, trong trận chiến cuối cùng rất có thể sẽ đánh mất khả năng phán đoán. Không cần biết là ta hay là những đội viên bình thường, khi mất đi sức phán đoán thì rất có thể sẽ phải chết rất oan uổng. Trong trận chiến cuối cùng, bất kỳ ai cũng có thể làm ảnh hưởng đến chiến cục, vì thế cho dù là chết thì cũng phải hoàn thành xong trách nhiệm của mình rồi mới được chết...”
Nghĩ tới đây, tâm tình Tiêu Hoành Luật từ từ ổn định lại, tuy chân tay vẫn còn như nhũn ra nhưng dù sao cũng đã có niềm tin kiên định, mặc cho tên bay vù vù qua người, hắn chỉ bám chặt vào nhện địa ngục, phóng tới trước. Dần dần, địa hình sơn cốc đã xuất hiện trước mắt, Tiêu Hoành Luật vỗ tay xuống, con nhện lập tức nhảy lên cao, trực tiếp bò lên ngọn cây nhanh chóng bỏ chạy, tốc độ so với lúc trước thì còn nhanh hơn vài lần. Không lâu sau, Tiêu Hoành Luật đã đi tới đỉnh dốc trong khe núi.
- Bây giờ chỉ cần yên lặng chờ đợi là được.
Tiêu Hoành Luật khẽ lẩm bẩm nói, nhưng tay chân lại run rẩy không ngừng. Mặc cho miệng hắn nói ra nghe hoành tráng cỡ nào, cảm giác sợ hãi, khẩn trương vẫn không thể tránh khỏi, dù sao thì hắn cũng chỉ là một đứa bé, mà đây cũng lần chiến đấu thật sự về mặt ý nghĩa đầu tiên.
Không lâu sau, từ phía xa quả nhiên có một đội lính Urgals cùng quân lính loài người chạy tới, bọn chúng cẩn thận tiến vào trong khe núi, trong đó mấy tên lính tinh mắt lập tức phát hiện ra Tiêu Hoành Luật đang đứng trên dốc núi. Tuy sườn núi này khá cheo leo nhưng cũng không phải là không thể bò lên, ở đây có nhiều binh linh Urgals như vậy, với tố chất thân thể của bọn chúng việc leo lên triền núi này cũng không phải là chuyện quá khó khăn, chỉ là con nhện khổng lồ mà Tiêu Hoành Luật đang cưỡi lại khiến bọn chúng phải giật mình. Không đợi đám lính kịp định thần lại, Tiêu Hoành Luật đứng trên sườn núi đã bắt đầu niệm chú ngữ.
“Đầu tiên là thuật cầu lửa..”
Cường hóa ma pháp lưới phép thuật có tính hạn chế rất lớn, đầu tiên là cường hóa thuộc tính xong cũng không có nghĩa là ngươi đã có kỹ năng, mỗi kỹ năng các cấp đều cần điểm thưởng cùng tình tiết kịch bản để hoán đổi. Mà ma pháp lưới phép thuật có rất nhiều kỹ năng ma pháp cần hoán đổi, nói cách khác thuộc tính cường hóa này gần như là một cái hang không đáy. Không chỉ như vậy, một điểm hạn chế cực lớn khác của ma pháp lưới phép thuật là số lần ma pháp hạn chế mỗi ngày. Điểm giới hạn này trực tiếp ức chế thực lực của người cường hóa ma pháp lưới phép thuật, cho dù ngươi hoán đổi rất nhiều kỹ năng thì số lần sử dụng những ma pháp cùng đẳng cấp đều chỉ có hạn, cũng không thể khiến người cứ mạnh mãi lên được. Sự tồn tại của hai điểm hạn chế này khiến cho ma pháp lưới phép thuật đôi lúc giống như thứ vô dụng.
Nhưng cũng như vậy, cái giá bỏ ra càng lớn thì giá trị sức mạnh đạt được lại càng cao. Ma pháp lưới phép thuật do có hai điểm hạn chế đó nên cường độ của nó cực kỳ kinh người, ví dụ như ma pháp thuật cầu lửa cấp ba, uy lực không hề thua kém tên lửa phòng không cỡ nhở chút nào. Chỉ thấy Tiêu Hoành Luật miệng niệm chú ngữ, hai qua cầu lửa từ người hắn liên tiếp bắn ra, mục tiêu lại không phải đám binh sĩ trước mặt mà là cây cối phía sau lưng chúng. Lối ra vào hẻm núi duy nhất lập tức bùng nổ, đá vụn bay tứ tán, lại cộng thêm cây cối gãy đổ bốc cháy, lối vào này đã hoàn toàn bị bịt chặt.
“Tiếp theo là bão tuyết...”
Tiêu Hoành Luật hít sâu một hơi, tiếp đó bắt đầu niệm chú ngữ bão tuyết. Theo một đoạn chú ngữ dài dòng khó hiểu, trên không trung khoảng một trăm mét xuất hiện một tầng mây mù màu trắng, mấy giây sau, từng khối băng to cỡ một vòng tay từ trong đám mây liên tục rơi xuống, đại khái có khoảng hơn hai trăm khối rơi xuống, tầng mây mù đó mới từ từ tiêu tan.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận