Những người xung quanh đều trầm mặc nhìn lại, mãi tới khi trên không đột nhiên có ba người điều khiển Goblin glider bay tới, Vương Hiệp mới vội quát lớn, đẩy sự chú ý của mọi người về phía ba người kia.
Ba người đến là hai nam một nữ, không phải là thành viên nào của Trung Châu đội. Nói cách khác, vừa có glider, vừa xuất hiện ở đây, bọn họ có tám phần là thành viên Ác Ma đội, cũng không biết thực lực như thế nào nhưng tới tập kích quá trùng hợp đúng lúc clone Minh Yên Vi vừa phản bội, ba người này chắc chắn là có liên quan tới việc clone Minh Yên Vi tấn công.
- Không xong! Còn có một tinh thần lực khống chế giả!
Vương Hiệp chỉ cảm thấy đầu óc vụt loạn, giống như có một ý niệm muốn giết sạch tấn cả những người bên cạnh, hắn vội vàng khống chế tâm thần, lớn tiếng quát. Mà cùng lúc đó, Trình Khiếu và Lưu Úc còn không sao, Lâm Tuấn Thiên đột nhiên trên tay xuất hiện một thanh trường kiếm, đâm thẳng về phía Vương Hiệp.
Vương Hiệp cũng không sử dụng năng lực thuốc nổ, thân thể tiến lên một kéo một đẩy, đoạt lấy trường kiếm của Lâ Tuấn Thiên, tiếp đó vung chưởng chặt vào gáy hắn, đánh ngất tên này ngã xuống.
Lúc này, ba người kia cũng đã tới trên đầu Trung Châu đội, ngoài cô gái đứng yên bất động, hai người đàn ông đã từ trên glider nhảy xuống, lần lượt đáp xuống hai bên trái phải mấy người Trung Châu đội.
Hai người này đều là người da vàng, chỉ là một người nhìn qua tựa như con lai, toàn thân cơ bắp căng phồng, rất có cảm giác cường kiện trời sinh của phương Tây, người còn lại gầy nhỏ như khỉ, da dẻ hơi ngăm đen, hẳn là người khu vực nhiệt đới. Hai người đều hai mắt mờ mịt, cũng không biết là đã bị khống chế hay là mở cơ nhân tỏa.
Vương Hiệp cùng Trình Khiếu đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt khẽ giao đã xác định được đối thủ. Trình Khiếu thuộc loại hình cận chiến, vì thế hắn trực tiếp lao về khía tên cơ bắp cao lớn, Vương Hiệp thì thuộc loại hình chiến đấu tầm xa quy mô lớn, hắn lập tức ngưng tụ yêu khí thuốc nổ trên tay, đồng thời quát lớn:
- Lưu Úc! Triệu hồi thần chiến binh Obelisk!
Nói đoạn, hắn vung tay, ném một quả lựu đạn về phía thanh niên gầy gò. Thanh niên gầy gò mặt không biểu tình, mặc cho lựu đạn vô hình bay tới bên cạnh, hắn không ngờ lại đưa tay bắt lấy quả lực đạn đó. Ầm một tiếng, lựu đạn dễ dàng nổ nát vụn cả cánh tay hắn, cả người biến dạng bay ngược ra sau. Chuyện này thật sự khiến Vương Hiệp phải ngẩn ra một lúc, hắn còn nghĩ đây đã là thành viên Ác Ma đội, tốt xấu gì cũng phải có vài ba phần bản lĩnh, ai mà biết một quả lựu đạn là đã xử lý xong rồi? Ngươi đang đùa người ta phải không?
Không sai, đúng là đang đùa cợt... Những mảnh vụn cánh tay bị nổ vụn của thanh niên gầy gò đột nhiên từ từ chuyển động, tiếp đó các khối thịt càng lúc càng lớn lên, không lâu sau đã biến thành một khối to đến một hai mét. Chỉ nghe roạt một tiếng, một đôi càng côn trùng to lớn xé toạc lớp vỏ thịt bên ngoài, từ bên trong khối thịt một con kiến khổng lồ chui ra. Ngoài con kiến này, các mảnh thịt bị nổ vụn khác cũng đều chuyện động biến lớn, hình thành mấy chục, gần trăm khối thịt to lớn. Theo sau con kiến khổng lồ, lại có thể cả trăm con côn trùng hình dáng quái xị không ngừng xuất hiện, tất cả đều là dị chủng chui ra từ các khối thịt.
Vương Hiệp thì vẫn còn ổn, hắn dù sao cũng là một quân nhân, tố chất tâm lý cũng coi như vững vàng, nhưng Lưu Úc bên cạnh hắn lại là một đứa bé tiêu chuẩn. Thằng nhóc lập tức kêu rầm lên, nếu không phải Vương Hiệp còn đứng bên cạnh hắn thì sợ rằng thằng nhóc này đã không chịu được mà chạy trốn rồi. Cho dù không chạy trốn thì lúc này hắn cũng đã sợ đến mức không cách nào chuyên tâm triệu hồi Thần chiến binh Obelisk.
- ...Lưu Úc! Bình tĩnh lại đi. Cậu đã là một chiến sỹ rồi, trong thế giới luân hồi, cậu là chiến sỹ của Trung Châu đội, không cần biết là tuổi tác lớn nhỏ thế nào, cậu cũng là chiến sỹ của đội chúng ta... Vì thế, tiếp tục chiến đấu đi!
Vương Hiệp cũng không quay đầu lại, chỉ thấp giọng quát.
Lưu Úc hít một hơi thật sâu, hắn yên lặng nắm chặt lá bài vào lòng bàn tay, tiếp đó tập trung toàn bộ tinh thần triệu hồi Thần chiến binh. Tuy trong lòng vẫn còn nỗi sợ hãi không cách nào khắc phục được, nhưng lời Vương Hiệp nói phảng phất như mang theo ma lực, khiến hắn trong thời khắc mấu chốt này cuối cùng cũng ổn định thân thần, chung quy cũng triệu hồi được Thần chiến binh Obelisk.
Từ trước đó, Vương Hiệp đã sử dụng rất nhiều chất nổ để hủy diệt đám côn trùng này, nhưng tình huống trong dự tính cũng xảy ra. Thực lực đám côn trùng này cực kỳ kinh người, vỏ ngoài không biết làm bằng cái gì, dùng lựu đạn không ngờ lại không thể phá nỡ nổi, tối đa chỉ thổi bay nó đi xa mấy chục mét, mà sau khi ngã xuống, đám côn trùng lại lật người dậy dùng tốc độ cực nhanh lao về phía mấy người Vương Hiệp, xem khí thế thì không xé xác mấy người bọn hắn không xong.
“Hết cách rồi, sử dụng đầu đạn hạt nhân vậy... Chỉ là khoảng cách gần thế này...”
Vương Hiệp thở ra một hơi, cao giọng nói:
- Mọi người nấp cho kỹ, ta sắp sử dụng đầu đạn hạt nhân mini đây! Lưu Úc! Dùng thần chiến binh bảo vệ chúng ta!
Vừa dứt lời, Vương Hiệp đã khống chế đầu đạn hạt nhân bay về phía xa, đồng thời một robot kim loại khổng lồ khom lưng chắn trước mặt hắn. Kho ánh sáng trắng mãnh liệt bùng lên, cả khu vực đã hoàn toàn rơi vào sóng chấn động của vụ nổ...
Theo tình huống bình thường mà nói, kỹ xảo thuốc nổ của Vương Hiệp kỳ thực cũng không thể gọi là quá mạnh. Có lẽ các cường giả đã mở cơ nhân tỏa cấp cao có thể vận hành loại kỹ xảo đó đến đỉnh cao, ví dụ như phát ra một âm thành là có thể dẫn nổ, hoặc một điểm, một chỉ tùy tiện cũng có thể phá nát một toà nhà, chỉ là khi đạt tới trình độ cơ nhân tỏa như vậy thì cũng chẳng ai để ý tới một kỹ năng như kỹ xảo thuốc nổ nữa.
Có điều, kỹ xảo thuốc nổ của Vương Hiệp lại khác với các kỹ năng bình thường, trong đó khác biệt lớn nhất là sự tồn tại của Sở Hiên, làm rất nhiều chất nổ uy lực cao được tạo ra, ứng dụng lớn nhất của kỹ xảo thuốc nổ cũng được phát hiện. Ứng dụng đó là khống chế chất nổ đã có sẵn, làm uy lực càng thêm mạnh mẽ, thời gian cùng vị trí phát nổ cũng hoàn toàn nằm trong kiểm soát. Đặc biệt sau khi có sản phẩm khoa học công nghệ cao của thế giới Starship Troopers, đầu đạn hạt nhân mini, sức chiến đấu tầm xa trên phạm vi lớn của Vương Hiệp đã đạt tới cực hạn của những người dưới cơ nhân tỏa tầng thứ tư.
Lúc này ba thành viên Ác Ma đội tập kích, một tinh thần lực khống chế giả chi biện từ xa, hai thành viên còn lại thực lực chưa rõ, mà trong mấy thành viên Trung Châu đội tại trường, thực lực hai gã tay mơ cơ bản có thế bỏ qua, phương thức chiến đấu của Vương Hiệp không thích hợp cận chiến đấu cứng, Trình Khiếu vừa trải qua một trận đại chiến, thực lực giảm mạnh là chắc chắn, còn về Trương Hằng...
Thật sự là quá đáng tiếc, nếu Trương Hằng chưa chết thì khi đối mặt với ba thành viên Ác Ma đội này gần như là mười phần chắc chín. Tốt xấu gì Trương Hằng cũng là một trong những thành viên chủ chiến có thực lực chân chính của Trung Châu đội, đừng nói là lục tiễn liên hoàn, cho dù là hai, ba mũi thôi cũng không phải thứ ba kẻ kia có thể ngăn cản. Không thể không thừa nhận, ba người tới thật sự quá trung hợp.
Lại nói một đầu đạn hạt nhân mini của Vương Hiệp phát nổ bên cạnh gã thanh niên dùng bọ, sóng chấn động kịch liệt tràn ra xung quanh. Do lúc này hai bên ở cách nhau quá gần, đầu đạn hạt nhân một khi phát nổ chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng tới mấy người Trung Châu đội. Tuy đã có Thần chiến binh ngăn cản lại sóng xung kích nhưng gió lốc cuộn lên vẫn thổi văng mọi người đi rất xa.
Gánh chịu đầu tiên là thi thể Trương Hằng và clone Minh Yên Vi, trong đợt sóng xung kích đầu tiên, xác hai người đã bị cuốn lên không trung, còn chưa đợi những người xung quanh kịp phản ứng lại đã bị sức mạnh cực lớn xé nát thành mảnh vụn, máu thịt vung vãi giữa không trung. Minh Yên Vi đang sống cũng bị sóng xung kích và gió lốc quấn lên trên, có điều, nàng may mắn hơn rất nhiều, khi vừa mới bay lên vài giây, Trình Khiếu đã nhảy lên không trung, thân thể vừa xoay vừa uốn lao tới bên cạnh, ôm lấy nàng vào lòng. Hai người bay ra xa ít nhất là một trăm mét rồi mới bịnh một tiếng, rơi xuống đất. Nếu không phải hai người đều là thành viên tiểu đội luân hồi, tố chất thân thể gần như siêu nhân vượt xa người bình thường thì một cú rơi này cũng đủ biến họ thành thịt nát rồi.
Trình khiếu còn chưa kịp ngồi dậy, vừa rơi xuống đất đã ộc ra mấy ngụm máu đen, trong máu lẫn đủ các loại mảnh thịt nhỏ bé, khuôn mặt càng xanh mét đến đáng sợ. Bất quá Minh Yên Vi được hắn bảo vệ thì không bị thương hại gì quá lớn, nhìn qua chỉ vỏn vẹn bị rơi choáng váng một chút thôi. Nàng vội vàng nhảy ra khỏi lòng Trình Khiếu, đồng thời cuống quýt hỏi:
- Tại sao phải cứu tôi? Anh còn không thấy tôi đang muốn chết sao? Trương Hằng cũng chết rồi, một mình tôi còn sống làm gì nữa? Hơn nữa trong trận chiến cuối cùng này, tôi chỉ làm liên lụy đến mọi người...
- Ngớ ngẩn... Cũng chẳng phải vì cô mà cứu cô, tôi còn chưa có hứng đi trêu chọc hoa đã có chủ...
Trình Khiếu bật cười hề hề, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, tai mũi cũng có không ít tơ máu rỉ ra. Tuy thế tên này vẫn cười rất vui vẻ, hắn nói:
- Niềm tin của tôi chỉ có một điều... Không cho phép phụ nữ chết trước mặt mình, chỉ cần người phụ nữ ấy không phải kẻ địch là được, khì khì...
Trình Khiếu nói xong liền chống tay nhảy vụt lên, chỉ là làm vậy máu tươi từ miệng mũi hắn trào ra càng nhiều. Hắn cũng chẳng để ý, khẽ quyệt máu mũi, nói:
- Tôi biết, mỗi người đều có quá khứ của mình. Cô hận Trương Hằng cũng được, Trương Hằng hèn nhát cũng xong, Sở Hiên vô tình vô cảm cũng thế mà clone Trịnh Xá phẫn hẫn tuyệt vọng cũng chẳng sao, mỗi người đều có quá khứ của mình, tôi cũng có... Cho nên tôi mới tuyệt đối không cho phép phụ nữ chết trước mặt mình, nếu như muốn chết, vậy cũng phải chờ tôi chết trước rồi hẵng nói...
Dứt lời, hắn lại bật cười ha hả.
Cùng lúc đó, đầu đạn hạt nhân Vương Hiệp phóng ra cũng có hiệu quả tuyệt vời, gã thanh niên gầy gò ánh mắt mò mịt kia quả nhiên bị nổ tan xương nát thịt, mặt đất xung quanh hắn mấy chục mét đã lõm hẳn xuống, đến một chút thịt vụn cũng không còn, chết hoàn toàn sạch sẽ. Chỉ là vỏ ngoài của đám côn trung lại đúng là cứng rắn, mấy chục con côn trùng to lớn đều bị sóng xung kích và chấn động nổ ép chết, vậy mà vỏ ngoài vẫn bảo tồn hoàn hảo, nhìn chẳng phải sắt chẳng phải thép, cũng không biết làm thế nào mà thịt người lại biến thành loại vật chất cứng rắn như vậy.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận