*Cô Ưng: Diều hâu cô độc.
Đoạn Thủy Tiễn hoàn toàn đã không có đường lùi bước, đó là do chính bản thân gã đưa mình tới một con đường không có lối về. Giết không chết đối thủ, chỉ có thể bị đối thủ giết chết.
Hoặc là, vừa mới bắt đầu khi người ta nhét viên giấy ở cò súng, đã đang chờ mình bước ra nửa bước này. Người kia không chỉ có thân thủ đáng sợ, còn có tâm kế. Trong đầu Đoạn Thủy Tiễn hiện lên suy nghĩ này, luồng gió từ kiếm đã xẹt qua trên người gã.
Hình như không quá đau đớn lắm, quan trọng hơn là hoàn toàn không có cảm giác bỏng rát khi bị pháp thuật lửa của pháp sư đánh trúng, Đoạn Thủy Tiễn tập trung nhìn kĩ, ngọn lửa Song Viêm Thiểm vốn quấn quanh trên thân kiếm của Cố Phi chẳng biết lúc nào đã biết mất, nói cách khác, mình trúng một kiếm này chỉ là một cú chém không của pháp sư thôi, không hề có sát thương pháp thuật.
Mà lúc này Cố Phi cũng đã bước xa lướt về phía dưới mái hiên, lưng tựa tường, trong mắt đã không có Đoạn Thủy Tiễn, mà nhìn về một hướng khác, đề phòng hết mức.
“Có người ra tay cứu mình!” Đoạn Thủy Tiễn hiểu ra, là có người trong giây phút vô cùng khẩn cấp này đánh lén Cố Phi. Muốn ngăn cản pháp sư công kích nói ra cũng dễ, chỉ cần quẹt nhẹ qua trúng mục tiêu, pháp thuật cũng sẽ bị cắt đứt, thân thủ Cố Phi mạnh mẽ cỡ mấy cũng không chạy thoát quy luật này của hệ thống, Song Viêm Thiểm của hắn hiển nhiên là bị người ta cắt đứt, cho nên một chiêu vừa rồi biến thành cú chém ngang.
Nhưng mà trên phố cũng không có ai, có thể đánh ra một kích này khẳng định là chức nghiệp tầm xa.
Là cung tiễn thủ trong hội ư? Đoạn Thủy Tiễn đang phỏng đoán, đã nghe thấy một tiếng gào thét vô cùng mãnh liệt.
Đoạn Thủy Tiễn không nhịn được nhíu mày lại, gã chán ghét thiết kế tiếng mũi tên bắn kiêu ngạo như vậy, rõ là nhắc nhở cho kẻ địch. Nhưng mà mặc dù không thích, gã vẫn hiểu được, tiếng động to trong game là một đặc trưng, đặc trưng cho công kích cực mạnh.
Cố Phi dưới mái hiên nhanh nhẹn xoay người một cái, mũi tên nọ ghim thẳng vào tường. Phòng ốc ở thành Lâm Ấm đa số làm bằng gỗ, mũi tên này dĩ nhiên lại bắn xuyên qua tường luôn, thân mũi tên ghim vào hơn phân nửa.
“Mũi tên mạnh thật!” Đoạn Thủy Tiễn thán phục, làm một Thần Xạ Thủ, lần đầu tiên gã nhìn thấy công kích mạnh mẽ đến vậy.
Đồng thời gã cũng giống với Cố Phi, đã nhận ra đầu nguồn của mũi tên này. Ở căn nhà gần cuối phố, một tên cung tiễn thủ nửa ngồi trên mái hiên, bày ra tư thế bắn tên, nhìn liền biết có trình độ cao rồi.
Mới vừa nãy là một chiêu Thư Kích, theo sát chính là một cái Nhị Liên Tiễn, Cố Phi lộn một vòng ngay tại chỗ, ‘bụp bụp’, hai mũi tên trúng đất. Cố Phi nhìn thoáng qua hai bên trái phải, lại như đang cân nhắc tiếp tục đi xử lý Đoạn Thủy Tiễn là chuyện không thể nhanh chóng này không. Nhưng mà trong lúc mới ngó nhìn thôi, sắc mặt bỗng thay đổi, chợt nhảy tới sau đống bao tải bên đường. Lại có một mũi tên mang theo tiếng gió và ánh sáng mờ màu đỏ bay vút tới, Cố Phi vốn đã né tránh rồi, nhưng không ngờ mũi tên lúc này đột nhiên đổi hướng, cư nhiên đuổi theo Cố Phi đã xông vào phía sau đống bao tải.
Ánh sáng trắng!!
Đoạn Thủy Tiễn thấy rõ luồng sáng trắng nháy mắt lóe lên sau đống bao tải, gã sửng sốt, vội vàng chạy mấy bước qua xem, sau bảo tải đã không còn bóng hình Cố Phi đâu.
“Chết rồi?” Đoạn Thủy Tiễn run sợ thốt ra, lại không quá cảm thấy kinh ngạc, bởi vì gã biết Cố Phi đã trúng một chiêu Thư Kích của mình, thanh máu đương nhiên không có đầy, vừa nãy đã dùng Dịch Chuyển Tức Thời, lúc này khẳng định vẫn còn đang trong CD, quan trọng hơn là, mũi tên bắn tới vừa rồi vậy mà có bổ sung hiệu qua theo dõi, điểm này rất ngoài dự đoán của mọi người. Đoạn Thủy Tiễn có thể khẳng định đây không phải Truy Tung Tiễn, tốc độ của Truy Tung Tiễn siêu chậm, không bằng cả Hỏa Cầu Thuật của pháp sư, mà một mũi tên vừa nãy hoàn toàn sở hữu tính đánh lén, đồng thời còn tự động đuổi theo mục tiêu, làm sao mà né tránh được?
Nhớ tới mũi tên vừa rồi có luồng sáng màu đỏ quỷ dị, Đoạn Thủy Tiễn đoán nó chắc hẳn là một kỹ năng mới mẻ độc đáo nào đó, chờ gã nhìn lại, phía sau mình đằng xa lại là một cung tiễn thủ đứng thong dong trong gió. Nhìn thân hình, dễ nhận thấy là một cô gái.
Cố Phi đã chết, Kiếm Quỷ vội vàng Tiềm Hành sau đống bao tải muốn lặng lẽ rời đi, lại nghe một tiếng quát to, một gã chiến sĩ bay từ trên nóc nhà xuống, hai chân đạp đất tạo ra rung chấn khiến lòng ai ai cũng run lên. Theo sát vung cánh tay lên, Toàn Phong Trảm đầy điểm nộ khí điên cuồng phóng xuất trên con phố, cuộn tròn tứ phía, lộ rõ đích đến là phía Kiếm Quỷ đang trong Tiềm Hành.
Trong trạng thái Tiềm Hành di chuyển khá chậm, cái Toàn Phong Trảm này lại là ngắm chuẩn vị trí ẩn thân trước đó của Kiếm Quỷ, cho nên mặc dù không biết vị trí cụ thể của Kiếm Quỷ, nhưng vẫn phong tỏa toàn bộ góc độ có thể rút lui của hắn.
Thân hình Kiếm Quỷ nhanh chóng hiện thân trong không khí, muốn thoát đi dưới trạng thái Tiềm Hành là không thực tế. Kiếm Quỷ nhìn trái rồi nhìn phải, cất bước nhảy lên trên một bao tải, nhún người nhảy mạnh, nửa người đã leo lên nóc nhà. Cung tiễn thủ ở góc xéo về đối diện phóng một mũi tên tới, trúng ngay đầu vai hắn. Thân hình Kiếm Quỷ run lên, lại cắn răng không buông tay, thật nhanh xoay người trèo lên, thi triển Tật Hành, chạy nhanh trên nóc nhà đi mất.
“Mẹ kiếp!” Đoạn Thủy Tiễn nghe thấy chiến sĩ nọ mắng một câu, rồi thuận tay ném cái bao tải rầm vào trên cửa nhà.
Đoạn Thủy Tiễn có chút mờ mịt, nhìn bên trái, nhìn bên phải, nhìn trên đỉnh. Ba người đều là cao thủ không thể nghi ngờ. Lực phá hoại của cung tiễn thủ, kỹ năng quỷ dị của nữ cung tiễn thủ phía sau, còn có ý thức chặn đường lui của chiến sĩ dùng Toàn Phong Trảm, đều rất đặc sắc. Nhân vật như vậy kiểu gì cũng không nên xuất hiện ở thành Lâm Ấm, kẻ mạnh ở chỗ này số một đều là Tiềm Phục Giả, số hai chính là đạo tặc. Những chức nghiệp khác rất ít nghe tiếng ai cừ khôi.
“Các người là ai?” Đoạn Thủy Tiễn hỏi, giây phút ngửa đầu nhìn lên, lại chứng kiến cung tiễn thủ trên nóc nhà đã thả cung tên, chiến sĩ trên phố cũng cất hai thanh kiếm, đứng ở đó sừng sững bất động. Chỉ có cô gái phía sau gã, lúc này đang cất bước đi đến chỗ gã.
“Đoạn Thủy Tiễn.” Cô gái này rõ ràng gọi ra tên của gã.
“Các người biết tôi?” Đoạn Thủy Tiễn kinh ngạc, lại ngẩng đầu liếc nhìn, lúc này đã không còn “các người” nữa rồi, chiến sĩ cũng đã xoay người chuẩn bị rời khỏi, l chỉ để lại mỗi cô gái này đối thoại với gã thôi.
“Chúng tôi để ý tới anh rất lâu rồi.” Cô gái nói.
“Các người là?” Đoạn Thủy Tiễn khó hiểu.
“Studio Cô Ưng.” Đối phương giới thiệu bản thân.
“Studio?” Đoạn Thủy Tiễn tiếp tục không hiểu.
“Mới thành lập, hiện nay còn trong giai đoạn xây dựng tuyển người, tạm không có danh tiếng gì.”
“Cô nói tìm tôi? Là muốn gì?” Đoạn Thủy Tiễn mơ hồ đã có thể hiểu được ý đồ của đối phương.
“Chúng ta là tiếp tục đứng ở nơi này nói chuyện, hay tìm một chỗ, dùng gương mặt thật rồi nói tiếp?” Hai người bây giờ có một kẻ che mặt, một kẻ tô vẽ đầy mặt, đều được tính là che giấu bản thân.
“Cái này không có vấn đề.” Đoạn Thủy Tiễn nói, “Rất cảm kích các người vừa rồi đã cứu tôi, nhưng chuyện cô nói gia nhập vào studio, tôi không có hứng thú gì.”
“Không cần từ chối gấp như vậy đi? Chúng ta tìm một chỗ chậm rãi trò chuyện đã.” Cô gái đưa ra lời mời.
Dù sao vừa mới giúp mình giải quyết phiền phức, lời mời này hầu như không có ai sẽ không biết xấu hổ từ chối, Đoạn Thủy Tiễn cũng không ngoại lệ, gật đầu, rồi hai người cùng rời khỏi con phố.
“Đi đâu?” Đoạn Thủy Tiễn hỏi.
“Tùy anh.” Đối phương trả lời.
“Thế thì chỗ này ha!” Đoạn Thủy Tiễn chỉ chỉ bên cạnh, một quán rượu, địa điểm người chơi nói chuyện phiếm thường đi trong trò chơi nhất.
Tịch Tiểu Thiên cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Ban đầu cô đã lường trước Đoạn Thủy Tiễn không bằng lòng nói chuyện ở nơi nhiều người tụ tập, nhưng bây giờ lại chủ động chọn lựa một quán rượu, như vậy không hề giống với dự đoán ban đầu của mình nha, xem ra chuyện này sẽ không thuận lợi như dự đoán rồi!
Tịch Tiểu Thiên hy vọng dò la được gì trên nét mặt của đối phương. Cô thất bại, mặt mũi này của đối phương thực sự quá trừu tượng, nhìn lâu cũng choáng đầu luôn.
“Vậy chỗ này đi!” Tịch Tiểu Thiên cũng không chần chờ quá lâu, rất nhanh đáp lời rồi cùng Đoạn Thủy Tiễn vào quán rượu.
Sáng sớm, nói người chơi trong quán rượu nhiều thì không nhiều, bảo ít cũng không ít, Tịch Tiểu Thiên lựa vị trí gần góc quán, hai người ngồi xuống.
“Uống chút gì không?” Đoạn Thủy Tiễn chủ động hỏi.
Tịch Tiểu Thiên lập tức để ý, mình đang che mặt, gã hỏi mình uống gì, là ý bảo mình đi tháo lớp khăn che mặt hả? Tịch Tiểu Thiên ung dung bình tĩnh tháo khăn xuống: “Gì cũng được!”
Đoạn Thủy Tiễn quay đầu, gọi hai ly rượu, loại người chơi thường xuyên gọi uống nhất, bình thường nhất. Nhưng mà, lại không hề có ý định lau lớp hóa trang trên mặt đi, lộ ra gương mặt thật.
“Người này…” Tịch Tiểu Thiên phát hiện tâm lý của người trước mặt mình ổn định vô cùng, không dễ bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh hay từ người khác, vốn đã rất khó để nhận ra được suy nghĩ trong lòng người như thế, huống chi hiện tại vẽ mặt thành thế này, chút biểu cảm nhỏ nhoi cũng vặn vẹo, thật sự khó xử mà!
Tịch Tiểu Thiên khẽ nhấm một hớp rượu, nghĩ ngợi nên bắt đầu từ chỗ nào. Lại thấy Đoạn Thủy Tiễn bưng ly chủ động bắt chuyện với cô: “Dù sao đi nữa, vẫn là cảm ơn các cô vừa mới ra tay trợ giúp.”
“Không cần quá khách khí, chúng tôi cũng là có mục đích.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Studio? Tôi xác thật không có hứng thú.” Đoạn Thủy Tiễn nói.
“Là vậy sao?” Tịch Tiểu Thiên nhìn thẳng đối phương, “Là không có hứng thú, vẫn là phi thường hài lòng với tình hình hiện tại? Anh yên tâm, nếu như là về phương diện đãi ngộ, điều kiện của bên tôi rất hậu đãi.”
“Đãi ngộ? Tôi không có ý đó.” Đoạn Thủy Tiễn nói.
“Ồ? Vậy là có yêu cầu gì, anh có thể nói.” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Studio, game thủ chuyên nghiệp đúng không? Tôi đơn thuần không có hứng với cái nghề này, không muốn làm công việc này thôi.” Đoạn Thủy Tiễn nói.
“Phải không? Nhưng theo tôi được biết, anh đang làm việc không tệ mà!” Tịch Tiểu Thiên nói.
“Cô có ý gì?” Đoạn Thủy Tiễn nói.
“Tôi là đang chỉ, việc anh đang làm ở Cực Độ Thâm Hàn.” Tịch Tiểu Thiên chậm rãi nói ra những lời này, đồng thời lặng lẽ mở quyển trục Hộp Đen Ký Ức dưới gầm bàn ra sử dụng. Vì không ra muốn ra sai lầm, mọi người lại chuyên đi nhờ cậy Hữu Ca sưu tập cách dùng của món đồ chơi này. Sử dụng Hộp Đen Ký Ức chỉ có một nhược điểm, nếu là pháp thuật, thì người thi triển phải duy trì sử dụng liên tục, cắt đứt liền kết thúc, mà loại quyển trục, thì phải giữ quyển trục mở hẳn ra, trừ cái đó ra không có vấn đề thị giác gì. Lấy quyển trục làm trung tâm, phạm vi hình cầu xung quanh, đều lưu lại hoàn hảo toàn bộ hình ảnh và âm thanh. Còn về thời gian kéo dài bao lâu thì phải xem pháp lực của người dùng bao nhiêu. Kể cả sử dụng pháp thuật hay là dùng quyển trục, pháp lực đều sẽ giảm dần để duy trì, cũng tức là, người có pháp lực càng nhiều, thời gian ghi lại sẽ càng lâu.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận