- Một chiếc đã đáp xuống, lính trong trực thăng ùa chạy ra rượt bắt mấy con Sếu kìa mày ơi... Mình lại coi chơi.
Vừa nói Lóc vừa chạy vội, thằng Đực vác cái thùng chứa cá và chuột chạy theo. Hai đứa đã nhìn rõ hơn những con sếu to lớn và những người lính đang rượt bắt. Chiếc trực thăng quần đảo trên đầu bay thật thấp làm rơm rạ dưới mặt đất cùng bụi mù tốc bay lên. Gió từ cánh quạt của trực thăng chốc chốc lại thổi bay áo thằng Đực khiến nó bực mình nhét luôn vô thùng thiếc.
Lúc đã thấy một con Sếu bị hai người lính cầm hai đầu dây căng lên chạy quanh Sếu để quấn chân nó lại. Cứ hai người cùng một sợi dây và họ đã bắt được hai ba con Sếu. Có con nào vụt bay lên đều bị gió của chiếc trực thăng bay trên đầu quạt lại dạt xuống, quả là một cách bắt Sếu lạ kỳ, từ nào tới giờ Lọc mới thấy...
Cũng có vài con nhờ có đôi chân khoẻ thoát khỏi vòng vây của những người lính, bay lên bị trực thăng quạt té xuống, lại đứng lên và bay thoát...
Họ lôi những con sếu bắt được quăng lên chiếc trực thăng đậu dưới đất và khi không còn con Sếu nào dưới đất, chiếc trực thăng mới chịu cất cánh bay đi. Lóc và Đực ngẩn ngơ nhìn theo hai chiếc trực thăng như hai con chuồn chuồn khổng lồ xa dần, mất hút trong tầm mắt.
Chúng không kịp quan sát, không kịp hết ngỡ ngàng về cách bắt sếu của những người lính này thì họ đã làm xong và bay đi. Thằng Đực chặc lưỡi hít hà:
- Hay quá... Phải tao với mày được leo lên máy bay đó đi thì đã quá hả Lóc.
- Có gì đâu... Mày đi lính như họ sẽ được máy bay chở đi hoài... Họ chuyển lính, đi hành quân, đi đánh nhau hà rầm...
- Thôi, đi lính thì tao không ham. Ba tạo nói đi lính, cầm súng bắn giết nhau chỉ để mấy thằng quan sướng. Chúng đi buôn lậu, làm giàu, chỉ có lính là khổ sở, chết chóc. Mà họ bắt Sếu làm gì hả mày?
- Tội nghiệp mấy con Sếu. Không bị bản đi nước ngoài thì cũng làm mồi nhậu không chừng. Họ làm vậy Sếu không dám về đồng mình nữa. Chúng ở trên núi hay rừng bên kia biên giới... Người ta nói năm nào Sếu về thì dân chúng bình an, mùa màng sung túc... Họ bắt như vậy...
- Kệ họ, hơi đâu mày lo... Về... Hai thằng mình về trễ, tụi nó ăn cơm Với muôi cục hết..
Lóc cùng Đực về tới trại ruộng thì người lớn đang ăn cơm, nhưng chưa xong. Tụi con nít thì đang trông chờ hải đứa bởi bữa cơm muối chiều qua đã làm chúng sợ. Thằng Đực dốc ngược cải thùng thiếc và cá, chuột tuôn ra một đống. Thằng Đực lớn tiếng phân công:
- Chuột lột da, ướp muối cặp gắp tre nướng. Cá lóc, cá rô, cá trê gì gì cùng rửa sạch nướng hết...
- Nướng... nướng tụi bay ăn vậy sao ngon. Giỏi lắm được một bữa đã ngán.
Ba Đực vừa ăn cơm xong, đi vô trại uống nước ngang qua nghe vậy liền nói. Ngay lúc ông quản gia bưng tô canh ra mâm cơm người lớn đang ngồi ngoài sân, thằng Đực toan nói rõ chuyện ăn cơm muối chiều qua thì Lóc nói ngay:
- Chuyện nấu nướng, chế biến sao cho ngon ở đây đâu có ai bằng bác Hai... Bác Hai ơi, giúp tụi cháu đi. Bắt chuột, bắt cá thì tụi cháu bắt được, ngày nào cũng có, nhưng phải biết nấu nướng... Và còn làm mồi cho ba cháu với mấy chú bác kia nhậu nữa, phải có bác Hai mới xong...
Ông quản gia nghe Lóc nói vậy ngượng ngùng đáp lời:
- Tao... làm không kịp, tụi bay muốn làm gì thì vô bếp có đầy đủ dao, thớt, mắm muối, hành, tỏi, ớt...
Lóc cười khoe hàm răng sún khoát tay ra hiệu cho thằng Đực im lặng.
- Vậy thì bác chỉ tụi cháu làm. Thằng Đực VÔ nấu nước để lột da chuột. Thằng Chanh với mấy đứa kia mượn dao, thớt ông Hai đi làm cá đi. Tao xuống địa tắm, ngắt vài đọt rau muống, nấu nồi canh chua cho ngon lành... Hổng thằng nào phá đồ của bác Hai nghe chưa. Mình còn ở đây lâu dài phải nương tựa vào nhau.
Cả bọn xách rỔ lượm cả, chuột đi làm theo lời Lóc. Có lẽ chỉ có thằng Đực là còn ấm ức, những đứa khác đều thấy Lóc nói đúng. Vả lại, thằng Đực cũng đã trả đũa, bắt ông Hai uống nước muối rồi... Nếu cứ căng thẳng với nhau cả bọn ngủ ngoài trời, coi chừng nửa đêm mưa gió thì khó lắm...
Thằng Đực say sưa kể chuyện lính đáp máy bay trực thăng bắt sâu cho người lớn nghe. Họ có thấy trực thăng quần đảo và nghĩ là lính đổ bộ hành quân, đâu biết lính dùng máy bay bắt Sếu.
Bữa cơm dọn ra, có nồi canh chua, chảo thịt chuột xào mặn, và chảo cả kho để dành chiều. Lúc biết ông quản gia chưa ăn cơm nên lấy thêm chén đũa cho ông và lễ phép mời:
- Bác Hại ra ăn chung với tụi cháu cho vui.
- Ờ... để chút bác ăn cũng được...
- Thôi mà, bác ăn với tụi cháu đi. Chút rửa chén rửa nồi để tụi cháu làm tiếp cho... Có gì cần, bác Hai kêu tụi cháu làm...
Ông Hai miễn cưỡng ra ăn cùng cả đám. Cả bọn cảm thấy ông Hai không đến nỗi đáng ghét lắm và thương cho ông cảnh ở đợ không công vì ông là anh đào ngũ bị con ông Xã Năm bắt về phục vụ gia đình. Nếu ông Hai không làm, họ sẽ đưa ông Hai ra mặt trận. Nghe nói, mấy con chó giữ vườn chết, ông Hai bị ông Xã Năm trừ hết mấy tháng lương và còn bị chửi mắng thậm tệ...
Trời đêm nay mây đen vần vũ, chuẩn bị mưa to. Ông Hai kêu tất cả vào trại, trải đệm bàng, giăng mừng ngủ. Ông còn cẩn thận lấy thêm mấy miếng cao su che chắn không để nước mưa tát vào. Vài hạt nước rơi trên mái nhà và nhanh chóng trút xuống ngày càng nhiều. Mưa thật to, giông gió ngoài trời phát thành tiếng u u, tiếng lá gáo trên cành khua vào nhau xào xạc.
Lúc đến bên vách nhìn qua kẽ hở, mỗi lần ánh chớp loé lên in trên nền trời những lần sáng ngoằn ngoèo như những chùm rễ cây. Trước khi ánh chớp kịp tắt, Lóc thấy mấy ngọn cây gáo bị xô dạt vì gió. Lóc chợt nhớ tới những cây gáo với những đống cứt chim cò trên thềm đìa sáng nay nó và thằng Đức đã từng tới.
Nó nhớ đến những con Sếu to lớn không bay nổi vì sức gió của cánh quạt máy bay trực thăng... Lóc nhìn về hướng cái thêm địa đó, chỉ thấy màn đêm tối thui. Khi ánh chớp loé lên, bóng đám cây gáo hiện ra xa xa mờ mờ nhưng vẫn nhận được. Lúc bỗng nảy ra ý nghĩ, lợi dụng trời mưa giông, chim có phải bám vào ngọn cây tránh mưa là cơ hội để nó có thể bắt được. Lóc bò qua, khều nhẹ vai thằng Đực miệng thì thầm:
- Mày đi với tao không? - Mưa giông như vậy, đi đâu hả thằng quỷ?
- Suyt!!! Mày theo tao thì biết. Tao có bí mật, không thể tiết lộ cho ai, chỉ tin tưởng mày thôi... Đi không?
Đực nghe Lóc nói, đã xoay mình lại, chần chừ chưa nói gì, Lóc nói tiếp:
- Đi tạo dạy cho mày một nghề kiếm ăn.
Đực chui ra khỏi mùng và khẽ ngồi dậy hai tay bó gối, co rúm người | lại:
- Lạnh quá, đi đâu?
Lóc moi trong giỏ đồ của ba nó, lấy ra một cái đèn pin, hai miếng vải cao su che mưa, cái khăn choàng tắm và thì thầm:
- Đi thì theo tao. Không thì thôi, đừng hỏi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận