Giản Ngưng hay xem phim truyền hình có loại tình tiết, A cứu B, nhưng B lại tưởng người cứu mình là C, sau đó bội bạc A. Loại tình tiết này chính là khiến người xem muốn ói mửa, lúc đấy Giản Ngưng thầm nghĩ, không phải nói chuyện thẳng thắn với nhau là được rồi sao?
Đến lúc chính chuyện này xảy ra với cô, Giản Ngưng quyết tâm không biến mình thành kẻ ngốc. Sau khi biết người trong lòng Cố Trường Dạ là Quan Điềm, cô không thể tưởng tượng nổi, suy nghĩ rất nhiều. Nếu như Cố Trường Dạ quen biết Quan Điềm, chắc chắn lần đầu tiên họ gặp nhau là lần cô cứu hắn, Quan Điềm đưa hắn đến bệnh viện. Chẳng lẽ hắn nghĩ người cứu hắn là Quan Điềm, tiếp những ngày ở bệnh viện Quan Điềm vẫn chăm sóc hắn, vì thế nảy sinh tình cảm?
Cô không thể ngừng nghĩ như vậy. Nếu thật Quan Điềm vì Cố Trường Dạ mà chia tay Triển Hằng, khiến Triển Hằng tự sát…
Tất cả phẫn nộ tụ họp lại, khiến Giản Ngưng không thể nào giữ vững lý trí.
Cô nói cho Cố Trường Dạ, người cứu hắn năm đó là cô, không phải Quan Điềm, là cô từ trong hẻm nhỏ cứu hắn ra. Lấy được từ Cố Trường Dạ không phải sự tin tưởng, tín nhiệm, mà là loạt ánh mắt trào phúng của hắn. Sau đó hắn trực tiếp vươn tay, dứt tóc cô.
Cô nghĩ đến, loại tình tiết cẩu huyết kia chỉ vì vai nữ chính rất ngốc mới tạo thành. Sau này mới biết được, không phải, tất cả là do số phận đã định, muốn thay đổi cũng không có cách nào.
Cố Trường Dạ có thể thích Quan Điềm, bởi vì hắn nghĩ Quan Điềm cứu hắn. Nhưng nguyên nhân trọng yếu là bởi vì hắn thích tính cách Quan Điềm, cuối cùng mới yêu. Gặp là một nhân tố, nhưng để quyết định tình cảm thì không đủ.
Khi hắn cầm tóc cô, sắc mặt âm trầm không chút nào che dấu sự chán ghét, “Em khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”
Ghê tởm, hắn nói cô khiến hắn ghê tởm.
Cô không cam lòng, cô ủy khuất, cô khó chịu. Cô chọc giận hắn, trước mặt hắn nguyền rủa Quan Điềm. Hắn nói cô không xứng gọi tên Quan Điềm, cô nói một lần, hắn cho cô một cái bạt tai. Mười cái tát, rốt cuộc làm cô chậm rãi hiểu ra. Việc gì phải không cam lòng, không thể thay đổi vận mệnh của mình, ít nhất cũng nên khiến tâm mình thoải mái.
Lúc Giản Ngưng trở lại biệt thự, Cố Trường Dạ đã trở về. Cô nhìn ánh mắt hắn đầu tiên, nghĩ đến lúc trước tại sao cô phải cứu hắn. Cô nhát gan như vậy, thế nhưng lại chọn chạy về phía hắn, đem hắn giấu đi. Nếu cứ để hắn ở đấy, đám người kia trở lại phát hiện hắn. Hắn sẽ như vậy mà chết đi, tất cả mọi chuyện lại trở về như cũ.
Quan Điềm sẽ không yêu hắn, sẽ không phản bội Triển Hằng. Triển Hằng sẽ không tự sát, Quan Điềm cũng sẽ không chết. Người nhà cô cũng không bởi vậy mà liên lụy. Làm chuyện tốt quả nhiên không dễ, kết quả như bây giờ, đúng là cô gánh không nổi.
Nếu cô không gặp lại hắn, nhiều lắm mất đi đối tượng thời thanh xuân. Tuổi thanh xuân sẽ trống trơn như tờ giấy trắng, mà tương lai cũng sẽ không bất lực như bây giờ.
Cô vì sao lại nhất thời như vậy, còn nghĩ trời xanh cho cô cơ hội cùng hắn ràng buộc nhau?
Cho dù đây là cuộc hôn nhân lạnh đến tận xương tuỷ, cũng chính là cô lúc đầu tự dấn thân vào.
“Đi đâu?” Cố Trường Dạ cao cao tại thượng mở miệng.
Y phục của hắn chất liệu vĩnh viễn hạng nhất, mỗi một bộ y phục cũng như ướm lên người hắn mà tạo thành. Kết hợp cùng hắn toát lên lãnh khí, lộ ra cảm giác xa cách.
Cô sai lầm rồi, cô xác thực đã phải lòng người thiếu niên kia. Nhưng người kia với người đàn ông đứng trước mặt cô bây giờ, hoàn toàn là hai người khác nhau. Thời khắc kia làm cô sung sướng, ấm áp. Còn bây giờ… Cô chỉ thấy tuyệt vọng.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều đã sinh ra loại ảo giác, cô chính là tù nhân, đang đợi của hắn thẩm lí và phán quyết. Tất cả, hắn nắm tất cả quyền sinh, quyền sát trong tay.
“Anh không biết sao?” Cô không tin hắn không biết cô đi nơi nào. Lái xe nhất định đem lộ trình của cô báo cho hắn biết.
Cố Trường Dạ buông hai chân đang vắt chéo, từ trên sofa đứng lên, từng bước một tiến đến gần cô.
Giản Ngưng tựa hồ nghĩ tới, hắn rất thích làm chuyện như vậy. Thanh âm giày da nện xuống sàn, từng tiếng biểu hiện hắn đang đến gần cô, mỗi lần đều làm cô cảm thấy sợ hãi. Mà hắn chính là rất thích xem ánh mắt sợ hãi của cô, như vậy mới có thể chứng minh sức mạnh cao cao tại thượng của hắn.
Cố Trường Dạ dừng lại trước mặt cô nửa mét, ánh mắt vô cảm nhìn cô, “Em muốn đi náo loạn ai?”
“Đương nhiên là Quan Điềm.” Hắn luôn nghĩ cô như vậy, cô nhất định phải cho hắn hài lòng.
Cố Trường Dạ vươn tay ra, cô nhắm mắt lại. Hắn từng nói, cô không xứng gọi tên Quan Điềm, nói một lần tát một lần, cô nhớ rất rõ ràng. Giản Ngưng đợi hết lần này tới lần khác, mãi không thấy cảm giác đau trên mặt ập đến. Cô mở to mắt, thấy cánh tay hắn dừng giữa không trung, cảm xúc trong đáy mắt vô cùng phức tạp.
Khóe miệng cô giương lên, hắn mà cũng có lúc có lương tâm sao?
Không có, ít nhất đối với cô, hắn không có một chút lương tâm. Quả nhiên, tay hắn bóp cổ của cô, cô ngay cả giãy dụa đều không muốn. Chết đi, chết được thật tốt, dù gì bây giờ cô đã không còn ôm hi vọng nữa.
Thân thể chợt bị đẩy một cái, cô lảo đảo về phía sau vài bước mới đứng vững.
“Thật sự là càng ngày càng ngu xuẩn.” Cố Trường Dạ híp mắt nhìn cô, “Chọc giận tôi? Không có kết quả tốt đâu.”
“Còn có kết quả thảm hơn à?” Cô ngược lại nở nụ cười, “Vẫn có thể tệ hơn sao?” Thanh âm của cô càng lúc càng lớn.
Rốt cuộc thấy cô bộc lộ cảm xúc, hắn tựa hồ cảm thấy thú vị, “Em dám đến trước mặt cô ấy?”
“Anh biết, tôi chỉ muốn đến khinh bỉ anh mà thôi.” Cô nở nụ cười, quả nhiên nhìn một người tức giận tâm tình sẽ rất tốt.
Hắn kéo lấy tóc của cô, khiến da đầu cô căng ra, cảm giác đau đớn làm nụ cười trên mặt cô vặn vẹo. Hắn muốn trơ mắt nhìn cô thu hồi nụ cười đáng ghét kia, thu hồi một màn trào phúng kia. Cô có tư cách khinh bỉ hắn sao? Cô giết người phụ nữ trong mộng duy nhất của hắn, nợ này vĩnh viễn không bao giờ trả đủ.
Hắn kéo cô đến bên tường, cô nhắm mắt lại, biết kết cục của mình, muốn đập đầu cô vào tường? Giản Ngưng hi vọng hắn ra tay mạnh một chút, trực tiếp đâm cô chết đi.
Kết quả? Không có, hắn áp cô vào tường, chống hai tay lên giam cầm cô, “Thì ra em cũng có lúc biết sợ.”
Giết người không phải niềm vui của hắn. Nhìn một người sợ chết quẫy đạp dưới thân hắn mới là thú vui.
Thân thể của cô rốt cuộc nhịn không được run lên, ánh mắt lộ ra vài phần yếu ớt.
“Cố Trường Dạ, anh có trái tim không?” Thanh âm của cô yếu như vậy, nhưng lại mạnh mẽ đánh vào lòng hắn. Chính cô vô cùng rõ đáp án của vấn đề, hắn có trái tim, nhưng đã đặt ở người con gái khác. Cho nên trên người cô, một chút hơi ấm cũng không còn.
Hắn nhìn bộ dạng yếu ớt của cô, chợt cảm thấy hoảng hốt.
“Hai đứa trẻ, hai đứa con của anh… Anh không đau lòng một chút nào sao? Chúng sẽ lớn lên, còn có thể gọi anh một tiếng ba…”
“Câm miệng! Em gả cho tôi là để sinh con sao? Em xứng sao?” Vẻ mặt của hắn đột nhiên dữ tợn, “Em uỷ khuất, em khó chịu. Nhưng em còn sống! Còn cô ấy thì sao? Lạnh băng nằm dưới lòng đất! Em còn sống, còn cô ấy chết thảm. Tôi liền phải cho em sống không bằng chết.”
Cô tựa vào tường, suy yếu cười rộ lên, “Đứa nhỏ thứ nhất hẳn là một bé trai. Tính tình tốt như vậy, lúc đến không chào hỏi một tiếng, lúc đi cũng không có khóc loạn. Nhanh như vậy liền biến thành một vũng máu, ngay cả dấu vết từng tồn tại cũng không để lại cho tôi…”
“Câm miệng, tôi bảo em câm miệng.” Hắn túm cổ áo cô, cấm cô nói tiếp.
Nước mắt cô từng hàng rơi ra, “Đứa nhỏ thứ hai hẳn là một bé gái. Rất yếu ớt, sớm đã nói cho mẹ nó biết sự tồn tại của nó, nói mẹ nó phải chăm sóc nó thật tốt. Lúc đi, còn nhắc nhở tôi nó không muốn rời đi. Nó nhất định khóc, nhất định rất sợ đau…”
Hắn gần như túm cổ áo cô nhấc lên, “Em câm miệng cho tôi.”
Cô suy yếu cười, “Phải như thế nào anh mới bằng lòng buông tay? Anh ngay cả con mình đều không tha, tôi không cầu anh buông tha tôi, chỉ cầu anh đừng làm gì ba tôi cùng anh trai, bọn họ không có lỗi gì cả. Tất cả đều là sai lầm của tôi, là tôi muốn gả cho anh, là tôi xúi bọn họ đi tìm Quan Điềm. Quan Điềm là tôi hại chết. Anh nhằm vào tôi là đủ rồi…”
“Ba tôi lớn tuổi, không chịu được sức ép. Anh trai tôi hữu dũng vô mưu, cũng không tham vọng gì. Tôi cầu xin anh, buông tha họ, công ty là thứ duy nhất lưu lại tưởng niệm của mẹ tôi. Tôi cầu xin anh, buông tha họ.”
Mặt hắn áp sát mặt cô, “Buông tha bọn họ… Vậy tại sao lúc trước bọn họ không buông tha tôi?”
Hắn tâm tâm niệm niệm chỉ muốn kết hôn với một người phụ nữ. Mà kết hôn không được, lại nhận được xác của cô. Hơn nữa người hắn sắp phải cưới còn là hung thủ hại chết vợ hắn? Bảo hắn buông tay, vậy tại sao lúc trước người ta không buông tha cho hắn?
Hắn là đàn ông, hắn phải kiên cường. Giản Ngưng đau đớn có thể khóc, ủy khuất có thể khóc. Nhưng hắn không thể, đau đớn chỉ có thể cắn răng chịu đựng qua đi, uỷ khuất cũng chỉ biết giấu vào tận sâu đáy lòng.
Hiện tại Giản Ngưng ở chỗ này kể ra uỷ khuất, oán hắn nhẫn tâm, thật sự là một truyện cười.
“Em có tư cách cầu xin tôi sao?”
Hơi thở ấm áp quanh quẩn trên mặt cô, giống như một loại thuốc phiện, “Làm thế nào mới rút sạch được thù hận của anh đây?”
Hắn nhả ra từng chữ, “Tôi muốn Giản gia em lụn bại.”
Thân thể cô nhẹ bẫng, không còn tia hi vọng, tay cô nắm chặt tay hắn, không cho hắn rời đi, “Tôi đổi chính mạng mình cho cô ấy, được không?”
Sắc mặt cô trắng bệch, lại dùng ngữ khí thỉnh cầu hắn thương lượng.
Cố Trường Dạ nhìn cô, không hiểu sao liền nghĩ đến ngày cưới. Cô một thân áo cưới trắng muốt, bay nhảy giống như tinh linh, hoàn toàn quên mất bản thân đã ở tuổi nào. Trên mặt cô lộ ra ý cười, giống như mặt trời toả ra nắng mai rực rỡ nhất. Hắn thấy cô như vậy, vô cùng không thoải mái.
Có người đến trước mặt hắn, cười cười khoác vai, chúc mừng hắn cưới được cô dâu xinh đẹp như vậy.
Hắn lập tức mất khống chế, lấy rượu đỏ trong tay hắt vào mặt đối phương, ý cảnh cáo hết sức rõ ràng.
Cô cười đến quá mức sáng lạn, làm cho hắn nảy ra ý tưởng duy nhất là huỷ diệt nụ cười của cô, làm cô không bao giờ có thể cười nữa.
Hắn dứt tay Giản Ngưng ra, ghét bỏ lui về phía sau từng bước, nhìn chằm chằm sắc mặt trắng không bình thường của cô, “Em xứng đáng so đo với cô ấy sao?”
Mạng của cô, so ra kém mạng Quan Điềm, ngay cả một mạng đổi một mạng đều không được.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận