Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Trùng sinh
  3. Ác Lão Bà (Dịch)
  4. Chương 66: Đối người khác đối chính mình đều như vậy tâm tàn nhẫn 2

Ác Lão Bà (Dịch)

  • 159 lượt xem
  • 802 chữ
  • 2024-01-09 21:11:51

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Sắc mặt Tống Phúc Tin lập tức đỏ lên, nước mắt rớt xuống: “Nương, nương rốt cuộc làm sao vậy? Nương rốt cuộc có phải nương của con hay không?”

Tống Phúc Tin càng nói càng kích động, chỉ vào Tống Đoàn Viên hô lên: “Ngươi khẳng định không phải nương của ta, ngươi là chồn biến thành! Nương ta đâu, ngươi giấu nương ta đi đâu rồi?”

Tống Đoàn Viên nhíu mày, thần sắc bình tĩnh nhìn Tống Phúc Tin: “Ta không phải nương con, vậy là ai? Phía sau lưng con có nốt ruồi đen, lòng bàn tay con có vết sẹo, con ba tuổi đã biết đọc thơ, năm tuổi biết đối câu đối, là người thông minh nhất, đọc sách tốt nhất thôn chúng ta, ta cũng yêu con nhất, nhưng lão nhị, chính bởi vì như vậy, ta từ nay về sau mới càng phải quản giáo con thật nghiêm, bởi vì con đối với huynh đệ lạnh nhạt, đối với mẫu thân con lạnh nhạt, con chỉ muốn người khác trả giá, người một nhà đều cung phụng con, hầu hạ con, mà con lại không nghĩ trả giá cho gia đình này một chút nào!”

Sắc mặt Tống Phúc Tin càng đỏ hơn, hắn buồn bực nói: “Con sao lại không trả giá cho gia đình này, con chăm chỉ đọc sách, mỗi ngày học đến muộn như vậy, thi đậu tú tài, tương lai sẽ khảo cử nhân, Trạng Nguyên, còn không phải là vì quang tông diệu tổ sao? Hiện giờ trong nhà không cần giao thuế má, còn không phải bởi vì con là tú tài sao? Nương ở trong thôn vinh quang như vậy, người ta cãi nhau đều nhường nương, còn không phải là bởi vì nương có đứa con trai là tú tài sao?”

Tống Đoàn Viên gật đầu: “Đúng vậy, trong nhà không cần giao thuế má, người khác gọi ta một tiếng nương của tú tài, đều là vinh quang mà con mang đến cho Tống gia, nhưng là gia đình này mỗi người đều đang trả giá, không phải chỉ có mình con! Đại ca con, từ năm lên 6 tuổi đã bắt đầu xuống đất làm việc, trong đất thu hoạch tốt đều là nhờ có hắn, nếu không có hắn, người một nhà chúng ta đều phải uống gió Tây Bắc, bởi vì tiền cha con kiếm được, tất cả đều cho con đọc sách! Đại tẩu của con, tiểu muội của con, xử lý hết thảy việc trong nhà, ngay cả Phúc Truyền cũng đi cửa hàng đậu phụ làm công việc nặng nhọc nhất để kiếm tiền, một xu cũng không dễ dàng, đều là để cung ứng cho con, nhưng con đã làm cái gì? Đệ đệ của con và nương của con bị đánh, con sợ mất mặt, sợ liên lụy, làm bộ không nhìn thấy!”

Tống Phúc Tin cắn răng, đỏ con mắt: “Con biết là nương vẫn còn ghi hận chuyện này mà, con biết mà!”

Tống Đoàn Viên thở dài: “Không chỉ có việc này, còn có ngón chân này của con, con nói cho ta, rốt cuộc sao lại bị thương?”

Tống Phúc Tin bĩu môi không nói.

“Chân con bị thương, con đã xuống núi như thế nào?” Tống Đoàn Viên lại hỏi.

Tống Phúc Tin càng không chịu nói.

Tống Phúc Tin thật là vì lười biếng, cũng vì làm Tống Đoàn Viên hối hận đã bắt hắn lên núi, cố ý moi móng chân ra!

Sau khi móng chân rơi ra, hắn chẳng những không làm việc, lúc xuống núi còn đòi Tống Phúc Quý cõng hắn.

Tống Phúc Quý cõng hắn, phía trước người còn phải treo hai chiếc sọt lớn, trong sọt có dược liệu.

Hiện giờ trên tay Tống Phúc Quý tất cả đều là miệng vết thương, đó là do lúc xuống núi, sợ bị té ngã, đỡ thân cây bên cạnh hoặc là bụi gai, bị xước da.

Đầu gối Tống Phúc Quý cũng tất cả đều là bùn đất, may mắn đang mặc quần bông, bằng không đầu gối này……

“Chân này của con, nếu là không cẩn thận bị thương, ta sẽ không nói gì, nhưng nếu con vì lười biếng mà tự mình rút móng chân, Tống Phúc Tin, con đối với chính mình còn tàn nhẫn như vậy, đối xử với người khác sẽ như thế nào!” Tống Đoàn Viên trầm giọng nói.

Tống Phúc Tin vừa thẹn vừa giận, hắn lập tức ngẩng đầu lên, đứng dậy chạy ra ngoài.

“Lão nhị, lão nhị!” Tống Phúc Quý vội vàng đuổi theo.

“Không cần đuổi theo!” Tống Đoàn Viên trầm giọng hô: “Để chính hắn ngẫm lại, suy nghĩ cẩn thận xong tự nhiên sẽ trở về!”

Tống Đoàn Viên tiến lên mở bàn tay Tống Phúc Quý ra, cẩn thận xem một cái: “Mau đi rửa đi, bảo vợ con nhổ hết dằm trên tay ra, sau đó đắp tam thất lên!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top