"Rượu ngon bốn mươi vạn năm, trên đời chỉ còn duy nhất một vò này." Kỳ Lân Tiên cười lớn nói, hôm nay thật đáng để mở ra uống.
"Tiếc là Ứng Thiên không có ở đây." Cửu Trọng Tiên thở dài.
Tứ Tiên Thượng Cổ có phúc cùng hưởng, thiếu một người thì buổi tụ họp cũng kém vui đi nhiều.
"Ứng Thiên chuyển thế mới Hợp Thể kỳ. Nghe Lục đạo hữu nói phải đến Độ Kiếp kỳ mới có thể thức tỉnh ký ức kiếp trước, bây giờ gọi hắn đến cũng vô dụng."
"Vậy thì không còn cách nào khác, rượu ngon này chỉ có thể để chúng ta uống thôi." Quần tiên cười rạng rỡ. Bọn họ đã nghĩ cho Ứng Thiên Tiên rồi, nếu hắn không có phúc hưởng thì cũng đừng trách bọn họ.
Dưới bóng cây, Lục Dương và Bất Hủ Tiên Tử nằm cạnh nhau, người quấn đầy băng vải. Đây là huân chương sau trận chiến với Vân Chi, Lục Dương còn dùng băng vải quấn cả một mắt.
"Nếu không phải Đạo Quả của chúng ta dùng phần lớn sức mạnh để duy trì cảnh giới cho Vân nha đầu thì làm sao nàng ta có thể thắng được chứ?" Bất Hủ Tiên Tử tức giận nói.
Vân Mộng Mộng, Thanh Hà, Hạ Hà, Bạch Sương ân cần hỏi han, đút cơm, đút thức ăn, toàn là những thứ đại bổ, chăm sóc tận tình.
Mạnh Cảnh Chu leo lên Thiên Môn Phong, thấy cảnh này thì tức đến mức suýt nữa hộc máu.
"Lão Mạnh? Sao ngươi lại đến đây?" Lục Dương ngồi dậy hỏi.
Mạnh Cảnh Chu nhìn người huynh đệ tốt của mình, u oán hỏi: "Lúc mở tiệc ăn mừng, ngươi không gọi ta sao?"
"À ha ha ha, không phải ta quên, ý ta là ngươi đang làm thầy bói ở Đế Thành, đường xa quá nên không gọi ngươi."
"Lúc đó ta đang ở tông môn."
Lục Dương: "..."
Mạnh Cảnh Chu: "..."
Bầu không khí nhất thời trở nên gượng gạo. May mà Mạnh Cảnh Chu cũng không đến để tính sổ, liền chuyển sang chủ đề khác.
"Lão Lục, dạo này ngươi không xem tin tức à?"
"Không."
Mạnh Cảnh Chu thầm nghĩ: Ta biết mà, hưởng thụ cuộc sống ở đây còn thoải mái hơn lên mạng.
"Sau khi ngươi thành tiên, các nền văn minh đều rất quan tâm đến ngươi, những bài đăng, video liên quan đến ngươi đều rất hot."
"Vậy sao?" Lục Dương cười toe toét, vậy thì hắn phải lên mạng tìm kiếm thông tin về mình mới được.
"Nhưng cũng có một số tin đồn không hay."
"Tin đồn không hay?"
"Có người nói ngươi có ảnh hưởng rất lớn đến thế giới tu tiên, một số thói hư tật xấu của thế giới tu tiên là do ngươi tạo ra."
"Vớ vẩn, chuyện này thì liên quan gì đến ta!" Lục Dương trợn mắt, đây hoàn toàn là bịa đặt.
Cả đời hắn quang minh lỗi lạc, chuyên tâm tu luyện, làm biết bao nhiêu việc tốt, là tấm gương sáng cho chính đạo, ngay cả Vấn Đạo Tông cũng lấy hắn làm gương.
Mạnh Cảnh Chu nghiêm túc gật đầu, lòng đầy căm phẫn: "Ta cũng nghĩ như vậy, nên ta đã thay mặt tòa soạn phỏng vấn ngươi. Vậy ngươi cho rằng những thói hư tật xấu của thế giới tu tiên không liên quan gì đến ngươi phải không?"
"Đương nhiên rồi! Ta xin nhấn mạnh lại lần nữa, những thói hư tật xấu của thế giới tu tiên vốn đã tồn tại từ trước, không phải do ta tạo ra. Người ta nói lịch sử do kẻ chiến thắng viết, vậy tại sao ta đã chiến thắng mà vẫn có người vu khống ta?" Kiếm Tiên Lục Dương trả lời phỏng vấn của phóng viên Mạnh Cảnh Chu như vậy, bày tỏ sự phẫn nộ tột độ.
Ngày hôm sau.
"Ta xin nhấn mạnh lại lần nữa, những thói hư tật xấu của thế giới tu tiên... là do ta tạo ra... Lịch sử do kẻ chiến thắng viết... Ta đã chiến thắng!" Kiếm Tiên Lục Dương trả lời phỏng vấn của phóng viên Mạnh Cảnh Chu như vậy, bày tỏ sự phẫn nộ tột độ.... 《 Tu Tiên nhật báo 》 đưa tin.
(Hết)
Cảm nghĩ khi hoàn thành tác phẩm
Viết suốt hai năm, cuối cùng cũng kết thúc. Đối với tôi, đây là một cuốn sách dài, với số lượng từ rất lớn.
Lần đầu tiên viết truyện thăng cấp, cảm thấy việc thăng cấp thật phiền phức, vô địch văn không cần thăng cấp dễ viết hơn.
Tốc độ ra chương và thời gian cập nhật là những điều tôi cần xem xét lại.
Về tốc độ ra chương, thật sự không còn cách nào khác, tốc độ tay có hạn, cộng thêm đầu óc không đủ dùng, nghĩ không ra nhiều tình tiết. Có những lúc viết đến mức kiệt sức, viết xong là lăn ra ngủ, năng lực có hạn, tôi xin nhận lỗi.
Về thời gian cập nhật, tôi luôn cố gắng cập nhật sớm nhất có thể, nhưng do ảnh hưởng của công việc thực tế, ban ngày tôi không thể viết được, chỉ có thể cập nhật vào ban đêm.
Tôi cũng đã thử cập nhật ngay sau khi tan làm, hiệu quả khá tốt, có thể hoàn thành cập nhật trước mười hai giờ, cho đến khoảng tháng năm, tháng sáu năm ngoái.
Khoảng thời gian đó, tôi được điều đi tuần tra nhà tù, mỗi ngày tám giờ sáng phải đến nhà tù, từ sáng đến tối, đến bảy giờ tối mới có thể về ký túc xá nghỉ ngơi. Vừa mệt vừa buồn ngủ, mắt mở không lên, đành phải ngủ một giấc, khoảng một, hai tiếng, sau đó dùng nước lạnh rửa mặt cho tỉnh táo rồi mới tiếp tục viết.
Bắt đầu viết từ chín giờ, chín rưỡi tối, viết đến khoảng một giờ sáng thì đi ngủ, tám giờ sáng lại tiếp tục đến nhà tù.
Cứ như vậy khoảng một tháng, sau khi trở về đơn vị, rất khó để điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt, ảnh hưởng đến thời gian cập nhật.
Tôi rất ít khi nói về chuyện đời tư, thực ra gia đình tôi không thích tôi viết sách, vì vậy tôi thường xuyên cãi nhau với gia đình, điều này ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi. Tôi sợ rằng tâm trạng không tốt sẽ ảnh hưởng đến chất lượng truyện, nên những ngày đó tôi sẽ xin nghỉ.
Tất nhiên, không phải lần nào xin nghỉ cũng là do cãi nhau, cũng có thể là do tôi muốn nghỉ ngơi, đầu óc căng thẳng quá mức.
Giai đoạn chuẩn bị cho cuốn sách này khá vội vàng. Tôi là người dễ bị lung lay, sau khi viết xong Đại Thừa kỳ, rất nhiều độc giả hối thúc ra sách mới, nên tôi đã viết cuốn sách này.
Ban đầu, ý tưởng cho cuốn sách này chỉ có hai điểm: một là một Tiên Tử xinh đẹp có thể hồi sinh chỉ bằng cách gọi tên, và mâu thuẫn giữa Siêu Thoát và Toàn Tri. Các thiết lập khác đều được hoàn thiện dần dần.
Về thiết lập chính ma lưỡng đạo, ban đầu tôi định viết chính ma ngang tài ngang sức, vì như vậy sẽ có nhiều thứ để viết hơn, Lục Dương có thể gặp phải âm mưu của Ma đạo, chứng kiến những thảm kịch nhân gian, phá giải âm mưu,...
Nhưng tôi lại nghĩ, nếu Ma đạo ngang ngược như vậy, chẳng phải là chính đạo quá yếu sao? Vì vậy, tôi đã giảm sức mạnh của Ma đạo và tăng sức mạnh của chính đạo.
Vân Chi và Hoàng Đậu Đậu là hai nhân vật tôi yêu thích nhất, một người lạnh lùng bên ngoài, ấm áp bên trong, một người ngây thơ, lãng mạn. Mỗi lần viết về hai người họ, tâm trạng tôi đều tốt hơn rất nhiều.
Sau khi hoàn thành tác phẩm này, tôi dự định dành thời gian nghỉ ngơi và chăm sóc sức khỏe. Việc viết lách khá áp lực, ngồi lâu khiến cơ thể tôi chịu đựng không nổi, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.
Từ khi bắt đầu viết tác phẩm này, tôi có rất ít thời gian rảnh để đọc sách, nhân dịp này sẽ đọc thêm một chút.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận