Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Cổ Đại
  3. Âm Dương Quỷ Đạo
  4. Chương 11: Người trộm hương trong thành phố

Âm Dương Quỷ Đạo

  • 821 lượt xem
  • 2693 chữ
  • 2020-12-07 15:30:22

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

 

Dịch: Hoangforever

Cuộc sống mới dần khiến cho Mã Thừa Phong quên đi quãng thời gian tuổi thơ u ám của mình.

Hắn được chuyển tới một cái ký túc xá mới, được gặp những người bạn mới, được thay bộ quần áo mới và bước vào cuộc sống nơi thành thị.

Cuối cùng, vận mệnh của hắn liệu sẽ đi đúng hướng chăng?

Không!

Hắn là tặc tinh chuyển thế, đương nhiên không thể có một cuộc sống của một thanh thiếu niên bình thường được rồi.

................

“Ơ kìa! Mã Trình Phong, tiểu mỹ nhân lầu dưới lại tới tìm người nữa kìa, ha ha... người đỏ mặt cái gì chứ?”

Bạn ở cùng phòng, nằm ở giường trên, Triệu Lai Vận nói.

Lai Vận và hắn cũng xem như là đồng hương, cũng đều là những đứa trẻ từ nông thôn lên thành phố học.

Đứa nhỏ này lúc mới đầu mới lên thành phố bị thành phố rộng lớn dọa cho kinh sợ. Hai ngày đầu hắn nhớ nhà quá quá , khóc lóc như mưa. Thế nhưng, cứ mỗi khi nhìn thấy Tuệ Phương tới tìm Trình Phong, hắn liền lập tức hét lên thông báo cho Trình Phong biết.

“Triệu Lai Vận, đừng nói bừa nữa!!”

Trình Phong trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái, sau đó mặc áo khoác chạy xuống dưới lầu.

Tuệ Phương đứng dưới lầu, chắp hai tay ra sau lưng, cúi đầu cắn môi xấu hổ. Thấy hắn xuống, kín đáo đưa cho hắn một tờ giấy nhỏ, sau đó xoay người chạy đi.

Con trai thường trưởng thành muộn hơn so với con gái. Và những năm đó cũng không có được cởi mở như bây giờ. Vì thế cho nên Mã Trình Phong cũng không hiểu tại sao Tuệ Phương gần đây lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy.

Hắn mở tờ giấy ra nhỏ ra và nhìn thấy một tờ vé xem phim ở trong đó. Đó là một bộ phim được chiếu vào tối ngày 15/8 (Tết trung thu).

Sinh viên năm nhất bước chân vào trường đại học, ai cũng vậy, đều có những kỷ niệm đáng quên khó nhớ.

Học kỳ đầu tiên bước chân vào giảng đường, thời điểm khó khăn nhất chính là rằm tháng 8. Đối với kỳ nghỉ này, học sinh ở thành phố thì không sao cả. Nhưng đối với học sinh ở nông thôn mà nói, kỳ nghỉ này họ chỉ có thể ở lại thành phố rộng lớn, đầy xa lạ này mà thôi. Lý do là vì học không thể mua một cái vé xe vài trăm tệ chỉ để về quê có 2 ngày được. Chính vì vậy, họ đành phải ở lại cái thành phố rộng lớn này cùng với những người bạn của mình, dạo phố phường sôi động, xoa dịu đi nỗi nhớ nhà.

Vào đêm trung thu, thành phố rực rỡ sắc màu, không khí lễ hội tràn ngập khắp ngõ ngách, con đường. Các cửa hàng bên lề đường trang trí đủ loại đồ vật, làm cho bầu không khí tết càng thêm đẹp mắt, sôi động hơn.

Từng cặp nam nữ nắm tay nhau đi dưới con đường trải đầy đèn lồng đỏ rực, vừa đi vừa nói chuyện, ngắm phố xá đông vui. Lâu lâu, lại dừng chân lại, chỉ chỉ chỏ chỏ mấy món đồ, nghịch mấy món đồ ở mấy cửa hàng.

“Nhanh cái chân mày lên!! Nhanh lên một chút coi nào??Bộ phim sắp công chiếu rồi đấy!”

Lai Vận nắm lấy tay Trình Phong kéo đi, chạy về phía rạp chiếu phim, giống như kiểu cuộc hẹn ngày hôm nay là của hắn với Tuệ Phương vậy.

“Đại ca, ta hình như cũng không có mời ngươi đi xem phim, đúng không?? Ta còn chưa vội, sao ngươi phải vội chứ?”

Hai người đi xuyên qua biển người.

Đột nhiên, một người đàn ông đeo mặt nạ thỏ vô tình đi ngang qua Mã Trình Phong.

Triệu Lai Vận trơ trẽn nói:

“Ta không có mua được vé xem phim. Mà ngươi có phải đồng hương của ta không vậy?? Không thể chiếu cố một chút cho đứa trẻ đáng thương nhớ nhà như ta sao??  Thật ra, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi? Lỡ may vạn nhất có người cùng quê, thấy ngươi đi hẹn hò một mình với Tuệ Phương thì sao??”

“Trình Phong? Trình Phong? Người đang nhìn đi đâu vậy?? Tuệ Phương đang còn chờ hai chúng ta đấy, nhanh chân một chút xem nào??”

Mã Trình Phong đứng ở giữa đường, quay đầu ngơ ngác nhìn lại cái người vừa đi ngang qua mình.

Mặc dù người này đeo mặt nạ thỏ, thế nhưng nó vẫn không tài nào che dấu đi được cỗ tà khí trên người của hắn.

Lúc hắn đi ngang qua Mã Trình Phong, Mã Trình Phong rõ ràng cảm giác được linh hồn của hắn vô cùng lạnh lẽo, dương khí trong người rất yếu!

Mã Trình Phong nâng mũi hít hít mùi trong không khí, cố gắng bắt lấy hơi thở kỳ lạ kia.

Mùi gì đây?? Sao nó lại thơm vậy??

Hình như là mùi nước hoa trên người của con gái. Nhưng hắn không phải là một cô nương mà?? Mà sao mùi này lại có nhiều mùi hương khác nhau trộn lẫn vào vậy nhỉ??

Người kia đi được vài bước, dường như nhận ra ai đó đang nhìn mình chằm chằm từ phía sau, liền từ từ chậm rãi quay đầu lại. Qua lớp mặt nạ thỏ, hắn nhìn thấy Mã Trình Phong. Sau đó, đi tiếp, nhanh chóng biến mất trong biển người.

“Ngươi nhìn cái gì vậy?? Nhanh đi nào??”

Lai Vận lại thúc dục hắn.

Khi Trình Phong và Lai Vận tới rạp chiếu phim thì bộ phim chuẩn bị công chiếu rồi. Thế nhưng hai người cũng không có thấy Tuệ Phương đâu cả.

Hằng năm, vào Tết Trung thu và Tết Đoan ngộ, Nhiệt Hà vô cùng nhộn nhịp. Thành phố hiện ra một nét văn hóa cổ xưa.

Trên con đường, đủ hạng người buôn bán, làm nghề kiếm ăn làm cho con phố càng thêm nhộn nhịp, đặc sắc hơn.  Nào là múa võ, xiếc ảo thuật, coi bói, bán cao da chó...

Ngày xưa, ở trong giang hồ, những hạng người thuộc nhóm tam giáo cửu lưu này gần như rất trong mong vào những ngày này. Vì những ngày này họ có thể kiếm ra tiền.

“Cô nương, mệnh của cô quả thật đúng là trăm năm khó gặp đó nha! Ôi trời! Ôi trời!!... lão mù ta xuất đạo mấy trăm năm rồi cũng chưa bao giờ gặp phải  người nào có số mệnh kỳ lạ như cô. Theo ta nhìn ra được, cô có một số mệnh đại phú đại quý!”

Ở góc con phố, một cái sạp nhỏ được bày ra, đang chuẩn bị coi bói cho một cô gái. Cái tên thuật sĩ giang hồ này tính lừa tiền người ta đây mà!!

Ngay sau khi những lời này thốt ra, cô gái xinh đẹp liền hỏi:

“Đại sư, vậy phiền ngài nhanh nhanh xem hộ tôi một chút, lúc nào thì tôi giàu vậy?”

“Tổ tiên của ta có truyền lại cho ta một bộ tuyệt kỹ. Bộ tuyệt kỹ này có tên là Cốt Thiên Toán. (Sờ xương để bói toán). Cô cứ ngồi xuống đi. Tôi xem cho cô.”

Tên thuật sĩ giang hồ giả vờ nghiêm túc nói.

Nghe thấy vậy, cô nương kia liền tin lời răm rắp, vội vàng ngồi xuống cho hắn sờ. Một bàn tay thô ráp thò vào trong áo, tùy ý vuốt ve cơ thể nàng trước ánh mắt mọi người xung quanh.

Mã Trình Phương nghiêng đầu nhìn tên giang hồ thuật sĩ này. Sau khi nhìn thấy, hắn liền nở ra một nụ cười. Tưởng ai xa lạ chứ thì ra là lão mù, mấy ngày trước được mọi người trong làng tôn là thần tiên đây mà!!

“Ôi trời! Cô nương, cô có bộ xương quai xanh đẹp quá!!  Đẹp thế này, sau này chắc chắn sẽ là một nghệ sĩ nổi tiếng đấy. Tiếp nào, tiếp nào, tiếp nào. Để tôi sờ xuống một chút, xem xem, cô là diễn viên hay là ca sĩ.”

Nước miếng từ miệng lão mù như muốn chảy ra tới nơi rồi.

Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy cổ tay lão mù, chặn hành động vô sỉ này lại,

“Lão mù chết tiệt, lão không chỉ lừa gạt tiền người ta, lại còn tính lừa luôn cả sắc người ta nữa à?? Cô nương, lão ta chính là một tên lừa đảo đó!!”

Mã Trình Phong nhìn thấu ý đồ của lão nói.

Cô nương kia nghe thấy vậy, xấu hổ, đỏ bừng mặt lên. Sau đó quay sang tát lão mù một cái bạt tai thật mạnh, mạnh tới nỗi in hằn 5 đầu ngón tay lên má trái luôn.

“Mã Trình Phong!!!! Cái tên tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi! Ngươi quên, ai đã cho ngươi tiền đóng học phí rồi sao?? Lão phu vất vả lắm mới mở hàng được, người lại tới quấy phá. Người nhìn mà xem, cô nương này tương lai chính là một vị diễn viên đấy! Nhờ ơn ngươi mà tiền đồ của cô ta bị hủy hoại cả!”

Lão mù che mặt, tức giận chửi ầm lên.

“Lão mù, lão có nhìn thấy một người đàn ông đeo một chiếc mặt nạ thỏ, có mùi đàn bà đi ngang qua không?”

Mặc dù lão mù này đôi lúc khiến cho hắn cảm thấy khó chịu. Thế nhưng nói về bản lĩnh, lão ta thật sự có bản lĩnh. Cho nên Mã Trình Phong vô cùng tín nhiệm lão.

“Tiểu tử, ngươi cố tình chửi đểu ta đúng không? Lão tử nhìn thấy hắn kiểu gì??”

Mã Trình Phong khinh thường nói:

“Vẫn còn giả bộ làm tiền bối giang hồ ở trước mặt ta nữa chứ? Ta thấy lão không biết thì có! Lão chỉ giỏi đi lừa gạt người khác mà thôi!”

Lão mù bị hắn nói như vậy nhất thời tức giật, chửi ầm lên.

“Dám bảo ta không biết cái gì à?? Không phải cũng chỉ là một tên Người trộm hương thôi sao? Có gì mà khó lường cơ chứ?? Hắn cũng chẳng khác quỷ tượng là bao!!”

Trộm hương là một loại bản lĩnh quỷ dị trong chốn giang hồ cũ.

Từ trước tới nay, càng là cô gái trẻ đẹp thì lại càng thích nước hoa. Trong dân gian có câu nói, phụ nữ chưa chồng có một mùi hương quyến rũ, khó tả, đó là mùi cơ thể của họ. Mỗi cô gái khác nhau có một mùi cơ thể khác nhau, kết hợp với nước hoa tạo thành muôn mùi muôn lạ.

Theo một góc độ nào đó mùi hương này cũng có thể xem như là số mệnh hoặc là âm khí của người con gái.

Người Trộm hương chính là những người trộm đi hương thơm cơ thể của những cô gái này. Và hắn cũng thuộc quỷ tượng.

Nếu như Trình Phong bảo trên đường đụng phải tên nam nhân trên người có hương thơm của phụ nữ, vậy chín phần mười hắn là Người Trộm hương.

Thế nhưng, loại mùi thơm này cũng không phải là mùi mà người bình thường có thể ngửi được.

Do Mã Trình Phong một thân tặc cốt, hơn nữa còn là tặc tinh chuyển thế. Cho nên, hắn có ngũ giác quan vô cùng nhạy cảm.

Khi hai người đang còn nói chuyện với nhau, Lai Vận chạy tới, chỉ vào một cô gái đang nằm trên hàng ghế dài ở con phố đối diện hỏi Mã Trình Phong đấy có phải là Tuệ Phương không?

Nghe thấy vậy, Mã Trình Phong vội vàng chạy theo hắn xem có đúng thật là Tuệ Phương không!!

Tuệ Phương mặc một chiếc áo gió mỏng, hai mắt nhắm chặt, nằm co ro trên chiếc ghế dài.

Đám đông đi ngang qua, chỉ chỉ trỏ trỏ vào người nàng.

“Tuệ Phương? Sao cậu lại ở đây? Cậu bị cảm lạnh sao?”

Trình Phong đỡ nàng dậy hỏi.

Tuệ Phương mở mắt ra, thẫn thờ nhìn đám đông trước mặt, như thể cô không có bất kỳ hứng thú gì với không khí lễ hội đầy náo nhiệt này vậy.

Hai con mắt nàng mê mang, chết lặng, nhìn lướt qua khuôn mặt của Trình Phong.

“Cậu sao vậy?”

Mã Trình Phong cởi áo khoác ngoài của mình ra khoác lên người Tuệ Phương.  Hắn hơi nhích lại gần một chút. Khi nhích lại gần hắn mới phát hiện ra rằng, làm sao... làm sao Tuệ Phương lại không có mùi đó??

Mùi gì nhỉ??

 A~ Đúng rùi!

Mùi cơ thể!

Mọi cô nương sinh ra đều có một mùi riêng biệt trên cơ thể!

“Trình Phong, tớ đau đầu quá, tớ muốn về.”

Tuệ Phương lẩm bẩm nói.

Việc này hoàn toàn phù hợp với những gì lão mù vừa nói lúc nãy!

Nhất định là do tên Người trộm hương kia làm ra rồi!

Mã Trình Phong nói với Lai Vận rằng chúng ta không thể tiếp tục đi xem phim được nữa rồi. Hắn bảo Lai Vận mang Tuệ Phương trở về trường học.

Đây là lần đầu tiên Triệu Lai Vận thấy Mã Trình Phong có ánh mắt hung hãn như vậy. Hắn rùng mình một cái, cũng không dám hỏi nhiều, đỡ Tuệ Phương dậy, vội vàng đưa nàng trở về.

Quán của lão mù lại muốn mở hàng  tiếp. Vị khách lúc này là một bác gái tầm 60 tuổi.

Lão ta lại lặp lại những lời nói lúc trước. Sau đó đưa tay phải ra, tính định thò vào người bác gái sờ.

Kết quả là bị Mã Trình Phong xông tới vạch trần.

“Bốp” một tiếng.  Một âm thanh thanh thúy vang lên, má phải lão mù hằn luôn 5 hẳn cái ngón tay.

“Đồ lưu manh!”

Nói rất hay!

Bác gái này chửi lão ta rất đúng!

Vừa khéo, trên mặt lão mù, má trái má phải đều hằn lên 5 đầu ngón tay.

Lão mù lấy tay che “ngũ chỉ sơn” trên mặt,  nói với giọng sắp khóc:

“Con mẹ nhà ngươi! Ông trời sai ngươi xuống phá hoại ta sao?”

“Mùi thơm trên cơ thể Tuệ Phương bị tên Người Trộm hương kia trộm đi mất rồi.”

“Vậy thì người đi mà tìm hắn?? Tìm lão tử làm cái gì?? Mau cút! Đừng có làm chậm trễ công việc làm ăn của lão tử! Lão tử không quen biết ngươi!”

Lão mù tức giận đá Trình Phong một cái, đuổi hắn đi.

Phố xa phồn hoa đông người qua lại, truy tìm Tên người trộm hương kia giữa biển người như thế này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Trên đường, mấy em nhỏ chạy nhảy tung tăng, một tay thì được bố mẹ nắm, một tay thì chỉ chỉ trỏ trỏ vào mấy cái mặt nạ thỏ với bộ dạng đáng yêu. Đám người này dừng chân ở trước sạp lão mù, sau đó ngẩng đầu nhìn quanh.

Ngày rằm tháng 8, trăng treo trên cao rất to và tròn. Ở các vùng Bắc Kinh - Thiên Tân - Hà Bắc thường có tục cúng trăng vào Tết Trung thu.

Vào ngày này mọi người thường hay ăn mặc đẹp đẽ, đeo mặt nạ thỏ bán kẹo, bán đồ chơi ở trên phố.

Tục truyền rằng nam không cúng trăng, nữ không cúng ông táo, trẻ em thì học bộ dạng người lớn lạy ông thỏ.

Đêm nay trên mái nhà Tiên Cư (nhà dành cho chị Hằng), có một người mặc đồ hóa trang, đeo mặt nạ thỏ đứng ở trên đấy. Hắn ngửa mặt nhìn mặt trăng trên trời.

Tòa nhà Tiên Cư là một tòa nhà gồm có 3 tầng, cao 10m. Người bình thường, nếu như không có thang thì không thể nào leo lên nổi nóc nhà.

Người này có thân hình cao gầy, cơ ngực phát triển rất giống với tên Người trộm hương mà Mã Trình Phong gặp.

“Đi hết chân trời tìm không thấy, ngẩng đầu lên lại thấy tên tiểu tặc đang ở trên nóc nhà 3 tầng này!”

Mã Trình Phong khịt mũi một cái. Thoát khỏi đám đông, vận lực dưới chân rồi, “pặc”, “pặc”, “pặc”....Chỉ mấy bước chân liền nhảy lên tới nóc nhà.

Dân chúng đứng dưới lầu nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi vỗ tay hoan hô.

Không có nhiều chỗ đứng ở trên nóc nhà này. Hắn đứng ở phía sau tên nam nhân kia. Thế nhưng tên nam nhân kia vẫn mặc kệ hắn, vẫn tiếp tục ngẩng đầu nhìn mặt trăng to tròn trên bầu trời.

“Giao ra!”

Mã Trình Phong sắc bén quát lên.

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top