Dịch: Hoangforever
Khóe miệng lão mù chợt nhếch lên, khẽ cười lạnh, nói:
"Nếu lão phu trẻ hơn 10 tuổi, ngươi hiện tại có lẽ đã không còn mệnh đứng ở đó nói chuyện với ta như vậy đâu. Lần này ngươi may mắn đó, lão phu tha cho ngươi. Nhưng ta nhắc nhở ngươi một câu, trộm không phải thứ gì cũng trộm được, có một số thứ không thể chạm tay vào được, một khi chạm vào, tanh tưởi lắm, sau này không rửa sạch được đâu!!"
Âm Dương tiên sinh bị lão mù chất vấn như vậy liền lui về sau hai bước. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, mồ hôi từ trên trán đổ ra như suối, từng giọt, từng giọt "tí tách" nhỏ xuống mặt đất.
Lão mù này tuy rằng dung mạo xấu xí, thế nhưng từ trên người lão tỏa ra khí lực rất lớn làm cho hắn phải e dè. Thấy lão mù từng bước, từng bước áp sát về phía mình, Âm dương tiên sinh vội vàng lui lại.
"Ngươi ...ngươi rốt cuộc là ai?"
"Liêu Tây Mã Khiếu Phong!"
Lão mù báo quý danh xong, Âm dương tiên sinh liền giật mình, ngẩn người ra. Tay hắn run run, lẩy bẩy thò vào trong ngực lấy ra một món đồ. Còn chưa kịp móc món đồ này ra, đột nhiên một đạo khí mạnh đánh tới làm cho hắn ngã dúi dụi trên mặt đất. Món đồ hắn cầm trong tay liền bay lên không trung.
Mã Trình Phong thấy vậy liền vội vàng tung người, nhảy lên đem vật kia bắt lấy. Đó là một con rối làm từ gỗ, hình như từ gỗ cây Hòe thì phải. Con rối này có mũi, có mắt, nhìn có thể nhận ra ngay là một con rối hình người. Trên đầu nó còn có một sợi tóc trắng xõa tung bay, hai con mắt đen ngòm, to lớn trông cực kỳ quỷ dị.
"Lão mù, đây là cái gì vậy? "
Mã Trình Phong cầm con rối trong tay đưa ra hỏi lão.
Lão mù sờ sờ tượng gỗ , sau đó cúi đầu xuống ngửi ngửi. Cuối cùng mở miệng ra nói một chữ:
"Cút!"
Mới vừa rồi, Âm dương tiên sinh còn to mồm lớn lối, hiện tại hắn khúm núm chẳng khác gì một con chó bị người ta đuổi đánh cho một trận vậy. Ngay cả ngẩng mặt lên nhìn lão mù hắn cũng không dám làm, mà từ từ lùi lại, lùi lại, lùi hẳn ra ngoài sân.
"Vâng... vâng... vâng, ta cút! Ta cút liền! Cảm ơn tiền bối đã tha mạng!"
Hắn vừa chạy vừa té ngã lên xuống, giống như kiểu con chuột nhìn thấy con mèo vậy, hoảng loạn chạy ra khỏi thôn nhỏ.
Mã Trình Phong ngạc nhiên nhìn lão mù. Chưa bao giờ hắn thấy trộm lại oai như vậy. Thật đúng là Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đẩu lượng (1) mà.
(1) Nhân bất khả mạo tướng, hải thủy bất khả đẩu lượng (*): Người không thể nhìn bề ngoài mà đoán được hoặc nước biển không thể dùng đấu mà đong.
Hắn tuổi còn nhỏ , hơn nữa cũng không phải là người trong giang hồ, vì vậy cũng không có biết từ “Mã Khiếu Phong” mà lão mù vừa nói ra kia mang ý nghĩa gì.
“Trình Phong, sao lại lo lắng như vậy? Lại đây.”
Lão mù khoát khoát tay áo gọi hắn lại.
Lão đem người gỗ cầm trong tay trái, sau đó mở bàn tay phải ra. Một cỗ lực lượng thần bí bùng phát từ trong lòng bàn tay phải bùng phát mà ra, bắn thẳng vào con rối hình người. Chỉ thấy ở tai, mắt, mũi người gỗ tuôn ra một luồng khói đen nhỏ xíu giống như sợi tơ. Thời điểm con rối tuôn ra luồng khí đen kia, nó giống như sống lại vậy. Khuôn mặt của nó nhăn nhó, hết sức là dữ tợn, giống như kiểu đang chịu đau đớn vậy. Lúc này khuôn mặt của nó giống y như đúc khuôn mặt Lưu Thiết Trụ trước khi chết vậy.
“Lão mù, nó.... nó là thứ gì vậy?”
Mã Trình Phong kinh ngạc nhìn khói đen tuôn ra kia, hỏi.
Hắn bước lại gần lão mù thêm mấy bước, tới khi khoảng cách chỉ còn cách lão mù hai bước chân nữa, hắn liền dừng lại, không dám tới gần nữa. Xung quanh lão mù tỏa ra một luồng khí vô cùng cổ quái, cảm giác rất là âm lãnh làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ. Nhưng cùng lúc đó, hai con mắt Mã Trình Phong mở to ra, cũng không phải hắn cố tình mở ra như vậy mà là do hai con mắt tự động mở ra như vậy.
Một vòng xoáy nhỏ lờ mờ xuất hiện trong hai con mắt. Vòng xoáy này từ từ xoay ngược theo chiều kim đồng hồ. Sau đó, làn khói đen bị Mã trình Phong túm lấy từ cơ thể người gỗ tuôn ra kia liền bị hai đồng tử trong hai con mắt hút vào.
Lúc đó hắn cảm thấy rất là kỳ lạ. Hai con mắt lạnh lẽo, không nhìn thấy thứ gì, chỉ thấy trước mắt toàn một màu trắng. Ánh sáng trắng này hết sức chói mắt, theo phản xạ hắn nhắm hai mắt lại. Thế nhưng mặc kệ hắn có ra lệnh như thế nào cho mi mắt, hai mi mắt của hắn cũng không có nhắm lại.
Dần dần, trong con ngươi xuất hiện một bóng người. Khuôn mặt của người này dữ tợn, mặc trên người một bộ quần áo liệm (1), miệng thì không ngừng mấp máy như đang gì đó với hắn vậy. Thế nhưng, Mã Trình Phong lại không nghe thấy bất kỳ điều gì. Một lúc sau, thân ảnh này từ từ mờ dần, cuối cùng bị ánh sáng trắng kia thôn phệ mất!
(2) áo liệm: áo mặc dành cho người chết.
“A!!!!”
Mã Trình Phong hét lớn lên một tiếng, sau đó ngồi phịch xuống mặt đất.
Hắn dụi dụi hai con mắt, khi mở mắt ra thì thấy mình đang ở trong tiểu viện của (2) Lưu Gia. Trước mặt hắn, lão mù đang cười toe toét cái mồm.
(2) Tiểu viện: sân nhỏ.
“Lão mù, ta.... ta vừa nhìn thấy Lưu Thiết Trụ, hắn... hắn bước vào trong mắt của ta.. tại sao lại như vậy chứ?? Chẳng lẽ ta bị quỷ nhập vào người rồi?”
Mã Trình Phong hoảng sợ nói.
Lão người mù nói:
“Tiểu tử ngốc, đó là địa hồn của Lưu Thiết Trụ! Người có ba hồn bảy vía. Ba hồn được chia làm thiên địa nhân, trong đó địa hồn quyết định tâm trí con người. Cái tên Âm dương tiên sinh kia trộm đi địa hồn của Lưu Thiết Trụ. Sau đó dùng địa hồn điều khiển thi thể hại chết con trai trưởng nhà họ Lưu .”
Mã Trình Phong lại hỏi lão.
“Địa hồn của lão ta thì có liên quan gì tới mắt của ta chứ?? Lão nói địa hồn gì gì đó ta thật sự không hiểu, nhưng ta biết một điều trong cơ thể chắc chắn không thể có hai linh hồn cùng tồn tại được, đúng không?”
“Trình Phong, người đã nghe qua Âm Dương Nhãn chưa?”
Hai người vừa đi trở về nhà , vừa hàn huyên nói chuyện.
“Có nghe qua a! Thôn chúng ta có một người làm nghề nhảy múa cầu thần tài, và hắn có Âm Dương Nhãn. Thời điểm bà nội ta chết, ta còn mời hắn tới xem xem một chút. Hắn nói bà nội ta ở dưới hạ tuyền khá tốt, quỷ sai cũng không có làm khó dễ bà !”
“Ngươi thật đúng là một tên tiểu tử ngốc mà! Cái kia mà cũng được gọi là Âm Dương Nhãn sao?? Thế nhưng nguyên lý của nó cũng tương tự như vậy, Âm Dương Nhãn chính là liên thông, là phương tiện để kết nối giữa Âm và Dương.”
Từ phía Tây đi bộ về phía Đông thôn hết tầm 5-6 phút. Mã Trình Phong nâng mắt lên nhìn về phía núi mộ, lúc này cảnh vật ở trên núi hiện ra rất rõ ràng trong tầm mắt hắn. Từ trong con ngươi hắn tỏa ra hai đạo ánh sáng âm u, màu xanh lục rất là quỷ dị, đem hết thảy cảnh vật trên núi thu hết vào trong tầm mắt.
“Ý lão là ta có Âm Dương Nhãn? Nếu vậy chẳng phải sau này ta có thể nhìn thấy quỷ hay sao ?? Không phải ta không thể ra tay được sao ?”
Một đứa nhóc 16 tuổi choai choai luôn có những suy nghĩ cổ quái trong đầu.
“Ra tay?? Nhìn cái bộ dạng của ngươi liền biết không có tiền đồ rồi!! Ngươi thích cả đời làm Âm Dương tiên sinh sao?? Hừ hừ, xin lỗi, mắt của ngươi không phải là Âm Dương Nhãn!!”
Mã Trình Phong nghe thấy vậy liền thoái chí.
“Cắt, ta còn tưởng ta có Âm Dương Nhãn chứ.”
“Mặc dù không phải là Âm Dương Nhãn, thế nhưng con mắt của ngươi so với Âm Dương Nhãn còn muốn lợi hại hơn. Con mắt của ngươi gọi là “Quỷ đồng”. Theo ta được biết, 100 năm qua ở trong vùng Đông Bắc này chưa có ai là mang trong mình “Quỷ đồng” cả.”
Lão mù nói cho hắn biết, Quỷ Đồng còn được gọi là Miêu Nhãn. Vào ban đêm hai con ngươi của nó có thể co rút lại tự do, khống chế cường độ thị giác một cách linh hoạt. Quỷ đồng không giống như Âm Dương Nhãn. Nó là bẩm sinh. Nghe nói vào những năm cuối đời nhà Thanh, tên trộm Vương Khang có một đôi mắt Quỷ Đồng.
“A, ý của lão là ta vào buổi tối có thể nhìn xa vô cùng đúng không? Thế nhưng nó cùng quỷ có quan hệ gì chứ?”
Mã Trình Phong tò mò hỏi.
“Quỷ Đồng đương nhiên có quan hệ với Quỷ Hồn rồi. Lão phu không có cách nào giải thích định nghĩa của nó một cách cụ thể được. Nhưng Quỷ Đồng có thể hấp thu Địa hồn. Mỗi một lần nó hấp thu một luồng Địa hồn, uy lực của nó lại tăng lên một phần. Về phần tới cuối cùng nó có thể mạnh tới mức nào, ta thật sự cũng không biết được. Nhưng đôi mắt Quỷ đồng của người chính là do ông trời già ban thưởng cho, hay nói cách khác, người sinh ra đã là một tên trộm!”
Sau khi hút xong luồng Địa hồn thứ nhất, hai mắt Mã Trình Phong cũng không có cảm thấy khó chịu gì. Hắn cũng từ từ bắt đầu học cách thích ứng với đôi mắt Quỷ Đồng này. Ngoài trừ buổi tối có thị lực kinh người ra, hắn cũng không cảm thấy đôi mắt này có gì đó hơn người.
Lão mù cũng không có rời đi, mà ở lại giúp đỡ Lưu Gia thu xếp xong tang sự. Chỉ cần có thời gian rãnh rỗi, lão liền đốc thúc Mã Trình Phong đọc《 Đạo kinh 》. Cuốn sách này nửa phần trước nói về tiểu nhân, nửa phần sau thì ghi chép lại kỳ văn dị sự (3) mấy trăm năm qua trong giang hồ Trung Nguyên. Đại đa số đều có liên quan tới “trộm”.
(3) Kỳ văn dị sự: hay còn gọi là giai thoại,dị thường. để chỉ những chuyện khó tin, khó hiểu, phi lý ngoài sức tưởng tượng.
Ở trong lòng một thiếu niên 16 tuổi mà nói trộm đơn giản chính là hành vi, thủ đoạn phi thường chiếm đoạt đồ đạc của người khác biến thành của mình. Thế nhưng sau khi đọc xong cuốn sách《 Đạo kinh 》mà ông nội hắn lưu lại, hắn mới biết được rằng cái nghề xấu xa, không được mọi người yêu quí này cũng không có giống như vậy.
Hóa ra trên đời này có rất nhiều thứ có thể bị trộm, không chỉ có thể trộm đi hồn phách của người khác, mà ngay tới cả dương thọ cũng có thể trộm đi được. Hơn nữa, trong sách còn giới thiệu, đừng có nghĩ rằng đạo tặc thuộc về tam giáo cửu lưu đồ mà xem thường, ở trong thế giới đạo tặc cũng có phân chia cấp bậc. Làm tặc sau khi đạt tới bình cảnh nhất định mới có thể lãnh hội được tầng cao hơn.
Đêm hôm đó ở nhà Lưu gia, hắn trơ mắt nhìn lão mù đem Địa hồn Lưu Thiết Trụ trộm trở lại. Cái công phu trộm Địa hồn nay gọi là “Trộm hồn khách”. Học được công phu “trộm hồn khách” này thì người đạo tặc đó chả khác nào đứng trên đỉnh kim tự tháp vậy. Bất quá, trên nó còn có “trộm mệnh sư” và “trộm quỷ” nữa.
“Trộm quỷ” chính là tồn tại đỉnh cao nhất. Trong sách có ghi chép lại, mấy trăm năm qua chỉ có một người đạt tới trình độ này. Và hắn cũng chính là người hơn 100 năm trước sáng lập ra Âm Dương Huyền Đạo ở Đạo môn (4) Đông Bắc.
(4) Đạo môn: tương tự như môn phái, nhưng môn phái này thuộc về đạo tặc, trộm cắp.
Người có kỹ năng “trộm quỷ” có thể trộm âm dương, trộm tam giới, không gì không làm được, không chỗ nào không trộm được.
“Lão mù, vị Âm Dương Huyền Đạo này là tổ sư gia (5) của các ngươi sao?”
(5) tổ sư gia: ông tổ.
Trình Phong nằm sấp gần lò sưởi đọc sách một cách chăm chú, vừa hỏi lão mù đang gặp đùi gà kia.
“Không phải là các ngươi, mà là chúng ta!”
Lão mù cường điệu nói.
“Đừng có đem ta và đám trộm các ngươi kết nối lại với nhau được không? Bà nội ta từng nói, người có thể nghèo nhưng không thể không có chí khí được. Với lại ta tay chân vẫn còn tốt, có gì mà không làm được chứ? Cần gì phải đi trộm của người khác chứ?”
Mã Trình Phong vẫn không có cách nào tiếp nhận thực tế như cũ.
“Hắc hắc.... tiểu tử thối, tuổi còn nhỏ thì biết cái gì gọi là chí khí cơ chứ? Để lão phu hỏi ngươi một câu, ngươi có biết tại sao từ nhỏ tới lớn thân thể của ngươi không được tốt không? Vì sao vận khí của ngươi lại khác biệt như vậy?”
Mã Trình Phong lắc lắc đầu nói không biết, “Có lẽ giống như bọn họ nói ta chính là một ngôi sao chổi (điềm xấu)!”
“Đúng! Không sai! Ngũ Hành Mệnh Cách của ngươi có chút nhẹ, mệnh thì quá thấp. Ngươi muốn sống như vậy cả đời sao?? Ta cho ngươi biết, vận khí cũng có thể trộm đi được.”
Mặc dù Mã Trình Phong ngoài miệng nói cả đời không muốn làm trộm, thế nhưng cả một đêm mí mắt của hắn cũng không có nháy mắt, mà nghe lão mù lẩm bẩm những thủ nghệ ly kỳ cổ quái kia.
Lão mù khác với ông nội của hắn. Ở trong môn phái trộm (trộm đạo), hai người cũng có địa vị khác nhau, thủ đoạn cũng khác nhau.
Ở trong dân gian, những người như bọn họ được gọi là Âm Dương tiên sinh hoặc là đại tiên.
Trên thực tế, họ có thể giúp mọi người xem Phong thủy, bói toán thấy được thời vận của chủ nhà.
Lão còn nói phàm là thầy địa lý chân chính đều có những thủ đoạn loại này.
Giống như hai ngày trước Mã Trình Phong có đụng được thầy địa lý kia, thật ra lão cũng là một trong số các chi nhánh của trộm đạo có tên là “thiên toán tử”.
Thế nhưng, tại sao hắn lại phải đi trộm địa hồn của Lưu Thiết Trụ chứ??
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận