Chương 126: Triệu Nhã bộc bạch
Triệu Nhã đã tới, Tiểu Lý Tử ở ngoài trận pháp thông báo, trận pháp mở ra một khe hở để cho Triệu Nhã đi vào, Tiểu Lý Tử cũng không lo lắng Triệu Nhã sẽ gây bất lợi cho Cửu điện hạ, bất kỳ cường giả bên ngoài nào bước vào hoàng cung, tu vi cũng đều bị phong ấn, đề phòng có phản loạn nào đó làm chuyện điên rồ, gây ra hậu quả không thể đoán trước.
Hôm nay Triệu Nhã mặc váy dài màu đỏ, dung nhan diễm như xuân hoa, lệ như ánh dương, đôi môi đỏ mọng tinh xảo khéo léo, giữa hai lông mày cất giấu một tia xuân tình nhàn nhạt, khí chất cao quý trang nhã, có một loại vượt qua chúng sinh, tư thái cao quý hoa mỹ, dáng người kinh tâm động phách, trước ngực là hai bầu nhũ hoa cao vút hoàn mỹ làm cho người khó có thể tin, bên dưới là cái mông cong tròn, linh lung lồi lõm, khiến cho lòng người dao động.
Hồ Nguyên Vũ nhìn nàng, trong mắt có chút yêu thương, nhưng lại không giống như mấy lần trước ôm nàng vào lòng, mà chỉ ngồi đó, khuôn mặt giả ra vẻ hờ hửng.
Triệu Nhã nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy, trong lòng càng khổ sở, ánh mắt lấp lóe lệ quang đi tới, nàng đi rất chậm, trong lòng mong mỏi hắn sẽ như mấy lần trước đi tới ôm nàng vào lòng, nhưng hắn vẫn ngồi đó, khuôn mặt hờ hững, làm cho tim nàng giống như đao cắt.
Đi tới cách Hồ Nguyên Vũ hai mét, Triệu Nhã ngừng lại, hơi cúi người hành lễ:
- Bái kiến Cửu điện hạ.
Hồ Nguyên Vũ thấy ánh mắt nàng lấp lóe lệ quang, trong lòng cũng không đành, nhưng lại không thể không cứng rắn, hắn không muốn nữ nhân của mình mang quá nhiều âm mưu và lợi ích khi ở bên cạnh hắn, hắn muốn để Triệu Nhã nhớ rõ lần này, cũng muốn nàng nói ra tất cả.
Thấy hắn vẫn không nói gì, trong lòng Triệu Nhã đau khổ, giống như mất đi chỗ bấu víu, nước mắt không nhịn được chảy dài, thân thể từ từ quỳ xuống.
Một mỹ nhân trên Mỹ Nhân Bảng, một Luyện Thần Giả cấp 73, thân phận địa vị siêu nhiên, nhưng hôm nay lại buông bỏ hết thảy tự tôn quỳ xuống, có thể thấy trong lòng nàng tuyệt vọng như thế nào.
- Cầu điện hạ cho Triệu gia một con đường sống, Triệu Nhã nguyện cả đời làm trâu làm ngựa cũng phải báo đáp ân tình này.
Nhìn nàng lê hoa đái vũ, lại bỏ qua tự tôn quỳ xuống, Hồ Nguyên Vũ không còn giả ra vẻ lạnh lùng được nữa, vội vàng đi tới nâng nàng dậy, ôm nàng vào lòng nói:
- Có chuyện gì từ từ nói, sao lại quỳ xuống như thế?
Triệu Nhã khóc càng lớn hơn, ở trong ngực hắn không ngừng thút thít.
Hồ Nguyên Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm nàng vỗ về, tầm năm phút sau, Triệu Nhã mới khôi phục cảm xúc, hắn dìu nàng đi tới cạnh thánh thụ ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên đùi, ôm lấy thân thể mềm mại như không xương kia vào lòng.
Triệu Nhã nằm trong ngực hắn, mũi ngửi lấy khí tức nam nhân dương cương, cảm giác uất ức với thất lạc trong lòng dịu bớt, thút thít nói:
- Thiếp tưởng chàng không cần ta nữa.
Hồ Nguyên Vũ vuốt ve mái tóc của nàng, vờ tức giận nói:
- Nói năng bậy bạ gì thế, ta không cần nàng lúc nào?
Triệu Nhã ôm lấy hắn, nàng lan tâm huệ chất, làm sao không biết nguyên nhân Hồ Nguyên Vũ tức giận như vậy, nhưng việc này cũng không thể hoàn toàn trách nàng, gia tộc có liên quan tới Nghịch Thiên Giáo, Hồ Nguyên Vũ lại là hoàng tử có khả năng đăng cơ cao nhất, bảo nàng làm sao có thể không giữ kẽ, không có chút đề phòng.
Hồ Nguyên Vũ đoán cũng không sai, lúc đầu Triệu Nhã tiếp xúc hắn quả thật có động cơ không quá trong sáng, nàng là muốn lợi dụng nhan sắc của mình câu dẫn Hồ Nguyên Vũ, để hắn yêu nàng, sau đó mượn lực lượng của hoàng tộc tiêu diệt phe phái theo Ma giáo trong tộc, nói tóm lại thì ý nghĩ của nàng cũng giống như Triệu Sang, chỉ là hai người chọn đối tượng khác nhau mà thôi.
Nhưng theo thời gian tiếp xúc, bất tri bất giác nàng lại yêu nam nhân kia lúc nào không biết, trái tim đóng băng bao năm nay lại mở rộng dung nạp một bóng hình.
Khi nàng nhận được tin tức ca ca và tẩu tẩu của mình đi hành thích Cửu hoàng tử, thì như chết điếng người, may mắn ám sát không thành công, nếu không nàng sẽ ân hận cả đời.
Khi Tiểu Lý Tử cầm lệnh bài của Triệu Sang đi vào Vạn Bảo Các đưa cho nàng, Triệu Nhã chết lặng, xong rồi, tất cả đều xong rồi, Triệu gia xong, tình yêu của nàng cũng xong rồi...
Đoạn đường từ Vạn Bảo Các tới hoàng cung cũng không xa, nhưng nàng lại cảm giác nó dài vô tận, giống như người mất hồn thẩn thờ tới nơi này, đi gặp nam nhân đầu tiên mà nàng yêu kia, không biết hắn sẽ xử lý nàng như thế nào, là nhục mạ, là chém giết, hay tống giam...
May mắn, may mắn nàng không có nhìn lầm người, cũng không có đặt tình yêu sai chỗ, khi hắn ôm nàng vào lòng, nàng biết, vẫn còn có một tia hi vọng.
Triệu Nhã không chờ hắn hỏi, đã bắt đầu kể rõ đầu đuôi sự tình:
- Bảy ngàn năm trước, Triệu gia gặp phải tai kiếp to lớn, khi đó nhị tổ của Triệu gia là Hư Minh Thượng Nhân dẫn đầu rất nhiều cường giả bản tộc tiến vào Đại Ma khư giới chinh phạt, nhưng lại bị Dị Ma tộc âm thầm bố trí bẩy rập, tất cả đại quân tổn thất hầu như không còn, chỉ còn Hư Minh Thượng Nhân Triệu gia trọng thương trốn về gia tộc, kể từ đó ác mộng của Triệu gia cũng chính thức bắt đầu.
- Thật ra Hư Minh Thượng Nhân chân chính đã chết, còn người chạy về chỉ là Hư Minh Thượng Nhân bị Dị Ma tộc đoạt xá mà thôi.
Hồ Nguyên Vũ nghe vậy không khỏi rùng mình, Tán Tiên cũng bị đoạt xá, như vậy tu vi của cường giả Dị Ma tộc kia phải cường đại như thế nào?
Triệu Nhã kể tiếp:
- Hư Minh Thượng Nhân bị một tồn tại cổ lão của Dị Ma tộc đoạt xá, theo gia gia nói, đối phương có thể là cường giả thời thượng cổ sống sót tới bây giờ, khi đó gia gia đang bế tử quan, không có kịp thời phát hiện, nên mới ủ thành tai họa ngập trời, sau khi lẻn vào Triệu gia, Hư Minh Thượng Nhân bắt đầu bố cục, khống chế một số trưởng lão Triệu gia và những người cầm quyền, kẻ không theo đều bị giết chết, cho Dị Ma tộc cơ hội từ từ thấm thấu, khiến cho thực lực của Triệu gia càng ngày càng yếu
- Đến hơn một ngàn năm trước, bọn hắn phát động chính biến, muốn tiêu diệt toàn bộ những người chống đối, may mắn gia gia đột phá thành công, kịp thời xuất quan trấn áp, nhưng khí đó có gần một nửa tộc nhân của Triệu gia đã bị khống chế, cam nguyện làm tay sai cho Dị Ma tộc, hơn nữa thực lực của Hư Minh Thượng Nhân cũng trở nên mạnh hơn, hắn còn uy hiếp nếu gia gia làm quá, sẽ để Triệu gia tan thành mây khói.
- Cuối cùng vì gia tộc, gia gia ta đành phải thỏa hiệp, không có ngọc thạch câu phần với chúng, nước sông không phạm nước giếng, các lợi ích chia đều, nhưng trong âm thầm hai bên đều muốn tiêu diệt đối phương, tranh đấu cực kỳ ác liệt, hai vị ca ca và tỷ tỷ của ta cũng vì vậy mà vẫn lạc.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận