Chương 141:
Hắn là cường giả Thần Quân kỳ, hơn nữa là trưởng lão của Chư Thần Học Viện, không thuộc quyền quản lý của triều đình, vì vậy không cần thiết khúm núm với vị hoàng tử này, nhưng cũng không dám quá mức đắc tội, dù sao Cửu hoàng tử này là người có khả năng thành Đại Đế nhất, một khi trở thành Đại Đế, ngay cả hắn gặp cũng phải hành lễ.
Hồ Nguyên Vũ nói:
- Đa tạ Lâm trưởng lão, bản hoàng không sao?
Lâm trưởng lão cẩn thận đánh giá Hồ Nguyên Vũ, mới vừa mười bảy tuổi đã tu luyện tới Khai Minh trung kỳ, quả thật là yêu nghiệt.
Hoàng tộc không hổ là hoàng tộc, có Tàn Dương Đại Đế, có Nhị hoàng tử, bây giờ lại thêm một vị Cửu hoàng tử càng thêm biến thái.
May mắn lần này trước khi đi, viện trưởng bí mật giao cho hắn một tấm tiên phù đề phòng bất trắc, xem ra sự tình đoạt vị đã đến hồi quyết liệt, bây giờ Cửu hoàng tử tới Chư Thần Học Viện, hi vọng vòng xoáy tranh đấu sẽ không tác động tới học viện quá nhiều, nếu không dù là Chư Thần Học Viện cũng không chịu nổi.
Lâm trưởng lão khách sáo vài câu liền thu hồi ánh mắt, phân phó nói:
- Ném thi thể của sát thủ Vô Ảnh Môn kia cho Huyết Phượng Hoàng.
Nói xong, Lâm trưởng lão nhắm mắt lại, nhưng thần thức lại tỏa ra xung quanh đề phòng bất trắc.
Tuy Tần Vũ Khanh và Trần Hạo đều là thiên tài sát thủ của Vô Ảnh Môn, nhưng sát thủ rất ít vãng lai. Cho nên giao tình giữa bọn hắn không sâu, Trần Hạo chết, Tần Vũ Khanh không có bất kỳ xúc động nào, lộ ra cực kỳ bình tĩnh.
- May mắn vừa rồi ta không có ra tay, bằng không người chết chính là ta.
Tần Vũ Khanh nhìn thoáng qua Hồ Nguyên Vũ, đến bây giờ nàng còn không đoán ra, vì sao Hồ Nguyên Vũ có thể tiếp được Đoạt Mệnh Châm của Trần Hạo?
Phải biết chỉ có cường giả Thai Tức kỳ, mới có thể thông qua thính lực siêu cường, nghe được âm thanh xé gió của độc châm. Cũng chỉ có cường giả Thai Tức kỳ, mới có thể tránh thoát được Đoạt Mệnh Châm của Trần Hạo.
Hồ Nguyên Vũ tự nhiên không thể nào là cường giả Thai Tức kỳ.
Trên người hắn khẳng định cất dấu bí mật không thể cho ai biết, trước khi tra rõ ràng bí mật này, tuyệt đối không thể đơn giản ra tay giết hắn. Một khi thất bại, rất có thể sẽ giống như Trần Hạo, chết oan chết uổng.
- Trần Hạo chết rồi, thân phận của ta sẽ càng an toàn, tuyệt đối không thể đơn giản bạo lộ.
Tần Vũ Khanh thầm nghĩ.
Thi thể của Trần Hạo bị ném cho Huyết Phượng Hoàng ăn, tất cả mọi người bắt đầu thảo luận Vô Ảnh Môn, trên mặt đều mang theo thần sắc kiêng kị.
Vô Ảnh Môn ở Đại Nam Thần Triều, thậm chí cả Lạc Hồng Tinh cũng là quái vật khổng lồ, lịch sử rất xa xưa. Đã từng ám sát qua một vị Đại Đế, hơn nữa thành công. Ở thời đại ấy tạo thành oanh động cực lớn, từ đó về sau thanh danh của Vô Ảnh Môn liền truyền ra, nhưng đổi lại cũng bị triều đình lúc ấy điên cuồng trả thù, tổn thất có thể nói cực kỳ thảm trọng, bởi vậy lúc ấy Vô Ảnh Môn không chỉ không phát triển thêm, ngược lại co đầu rút cổ, thế lực giảm mạnh, từ đó về sau không còn nghe tin tức bọn hắn ám sát người hoàng tộc nữa, lần này xem như là mở đầu sau mấy trăm vạn năm.
Mộ Dung Phong nói:
- Cửu điện hạ, ngài đừng quá lo lắng, chỉ cần đi vào Chư Thần Học Viện, dù sát thủ của Vô Ảnh Môn có thủ đoạn thông thiên, cũng không làm gì được ngài.
- Hi vọng như thế đi!
Hồ Nguyên Vũ cười nói.
Sát thủ của Vô Ảnh Môn, đã có thể lẻn vào trong thí sinh, thì nhất định có thể lẻn vào Chư Thần Học Viện. Hồ Nguyên Vũ căn bản không tin vào Chư Thần Học Viện sẽ tuyệt đối an toàn, ngay cả ở trong hoàng cung hắn còn bị ám sát, nói gì tới Chư Thần Học Viện.
Giống như vừa rồi, sát thủ của Vô Ảnh Môn ngồi ở phía sau hắn, hắn cũng hồn nhiên không biết. Nếu không phải hắn tu luyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh, lại tu luyện ra Lĩnh Vực Tuyệt Đối, hiện tại khẳng định đã biến thành thi thể.
Muốn mời được sát thủ của Vô Ảnh Môn, lại đi ám sát một hoàng tử sắp đăng cơ, kia tuyệt đối là cái giá trên trời.
Không cần đoán Hồ Nguyên Vũ cũng biết, khẳng định có quan hệ tới vị Hoàng Hậu nương nương kia rồi.
- Ngày ta đăng cơ, sẽ thanh toán tất cả nợ nần với ả.
Hồ Nguyên Vũ siết chặt tay, ánh mắt lộ ra hàn khí.
Yêu Ma Sơn Mạch là một sơn mạch cổ xưa, dài đến ngàn vạn dặm, địa vực bao la, linh khí sung túc, một bên giáp với Ma Uyên, một bên giáp với U Minh Sâm Lâm, một bên lại giáp với Đại Nam Thần Triều, quả thực giống như một con rồng nằm ngang ở phía bắc.
Tính cả Đại Nam Thần Triều, tổng cộng còn có ba mươi sáu quốc gia bao vây ở phía nam Yêu Ma Sơn Mạch, tựa như chúng tinh phủng nguyệt.
Yêu Ma Sơn Mạch chính là vùng giáp giới với lãnh địa của Yêu Thú và Dị Ma tộc, vì vậy ba mươi sáu quốc gia quanh năm đều phái đại quân trấn thủ ở Yêu Ma Sơn Mạch, phòng ngừa Yêu Thú hoặc Dị Ma tộc từ phía bắc Yêu Ma Sơn Mạch chạy ra, đồ sát dân chúng bình thường của Nhân tộc.
Một vài tông môn cỡ lớn, cơ hồ đều thành lập ở bên ngoài Yêu Ma Sơn Mạch.
Thứ nhất là vì ngăn cản Yêu Thú và Dị Ma tộc xâm lấn quốc độ của Nhân tộc; thứ hai là vì thuận tiện cho đệ tử lịch lãm rèn luyện.
Chư Thần Học Viện thì thành lập ngay trong Yêu Ma Sơn Mạch, bất kỳ ai cũng có tư cách nhập học, chủ trương giáo hóa vô loại, nhưng trừ… Dị Ma tộc, bởi vì nếu dạy thì không phải giáo hóa nữa, mà là lấy dao đâm mình.
Huyết Phượng Hoàng chở mọi người bay đến trên không Chư Thần Học Viện, tất cả đều bị cảnh tượng phía dưới làm kinh ngạc đến ngây người.
Liếc nhìn lại, trên mặt đất tất cả đều là kiến trúc rậm rạp chằng chịt, có cổ tháp xây ở trong thâm cốc, có tới mấy trăm tầng, cao hàng chục dặm, cũng có lầu các dựng ở bên vách núi, hoặc lơ lửng ở trên không trung, thần thánh trang nghiêm, hà khí lượn lờ, còn có luyện võ đài dựng ở trên đỉnh núi…
Còn chưa tiến vào Chư Thần Học Viện, đã có thể cảm nhận được khí thế cổ xưa mà thần thánh đập vào mặt.
Lâm trưởng lão từ trên lưng Huyết Phượng Hoàng đứng lên, lấy ra một lệnh bài, cất cao giọng nói:
- Bổn tọa chính là Lâm Nhật Nam, người nào đang bảo vệ trận pháp? Còn không mau mở trận pháp ra?
Một thanh niên tầm hai mươi tuổi, đứng ở trên lưng một con Hỏa Loan Điểu, từ dưới mặt đất bay lên nói:
- Bái kiến Lâm sư thúc!
Trong lúc nói chuyện, người trẻ tuổi kia khoát tay, trong miệng phát ra tiếng thét dài.
Trong Chư Thần Học Viện, bảy ngọn thánh tháp từ bảy phương vị vọt lên bảy cột sáng, hợp thành một trận pháp to lớn.
- Ầm ầm!
Ở vị trí biên giới của trận pháp, mở ra một đại môn dài hơn mười dặm.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Đăng nhập để bình luận