Truyện Hoàng Dung
  • Nam  
    • Linh dị
    • Đồng nhân
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Lịch sử
    • Quân Sự Xây Dựng
    • Khoa Huyễn
    • Dị giới
    • Dị năng
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Kiếm hiệp
    • Tiên Hiệp
    • Hàn Quốc
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Tương Lai
    • Ma Pháp
    • Game / Thể Thao
    • Tu Chân
    • Xuyên Nhanh
    • Hệ Thống
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Teen
    • Sinh Tồn
    • Võ Hiệp
    • Quan trường
    • Đam Mỹ
    • Fan fiction
    • 12 Chòm Sao
    • Tây Du
    • Sắc
    • Trinh thám
    • Hacker
    • Hắc Ám Lưu
    • Harem
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Vô Hạn Lưu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Nữ  
    • Trùng sinh
    • Xuyên không
    • Ngôn tình
    • Huyền ảo
    • Đô thị
    • Tiên Hiệp
    • Cổ Đại
    • Hiện Đại
    • Game / Thể Thao
    • Cung Đấu
    • Tình Cảm
    • Ngọt Sủng
    • Nữ Cường
    • Vườn Trường
    • Xuyên Nhanh
    • Bách Hợp
    • Giới Giải Trí/ Showbiz
    • Hệ Thống
    • Truyện Việt Nam
    • Tản Mạn
    • Tác Phẩm Nước Ngoài
    • Hài Hước
    • Huyền Học/ Âm Dương Sư/ Phong Thuỷ ...
    • Tận Thế
    • Thiếu Nhi
    • Ngược
    • Teen
    • Quân Nhân
    • Đoản Văn
    • Fan fiction
    • Điền Văn
    • 12 Chòm Sao
    • Mỹ Thực
    • Bác Sĩ/ Y Thuật
    • Hào Môn Thế Gia
    • Phiêu Lưu
    • Vô Địch Lưu
    • Làm Giàu
    • Xuyên Sách
    • Sủng Thú
    • Truyện Xuất Bản Thành Sách
    • Niên Đại Văn
    • Vô Hạn Lưu
    • Trạch đấu
    • Tài Liệu Riêng
    • Thăng cấp lưu
    • Não To
    • Truyện dịch Free
    • Thủ Thành
    • Nhật Bản
  • Danh Mục  
    • Tìm kiếm Truyện  
    • Truyện dịch  
    • Truyện sáng tác  
    • Bảng Xếp Hạng  
    • Truyện trả phí  
    • Truyện đề cử  
    • Truyện đã hoàn thành  
    • Truyện convert  
  • Thông báo  
    • Tuyển dụng  
  • Hướng dẫn  
    • Hướng Dẫn Sử Dụng Trang Web  
    • Hướng Dẫn Nạp Tiền  
    • Hướng Dẫn Đăng Truyện  
  • Facebook
  • Đăng nhập | Đăng ký

Đăng ký


A PHP Error was encountered

Severity: Notice

Message: Undefined variable: captcha_image

Filename: inc/menu.php

Line Number: 130

Bạn đã có tài khoản? Đăng nhập ngay

Đăng nhập

Quên mật khẩu

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

Quên mật khẩu

loading
Chúng tôi đã gửi mật khẩu mới về email của bạn

Bạn chưa có tài khoản? Đăng ký ngay

  1. Trang Chủ
  2. Huyền ảo
  3. Ám Hà Truyện (Dịch) (Đã Full)
  4. Chương 47: Xuân Phân 14

Ám Hà Truyện (Dịch) (Đã Full)

  • 64 lượt xem
  • 1435 chữ
  • 2025-03-12 15:00:47

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước

Cấu hình

Cấu hình sẽ lưu lại trên thiết bị của bạn.

Dịch: Athox

Trong phòng, Bạch Hạc Hoài đâm một mũi châm bạc lên trán đại gia trưởng, chờ đợi một lát rồi mới lấy ra.

Châm bạc bị nhuộm thành màu trắng ngà, đồng thời tỏa ra một mùi hương vừa ngọt ngào lại có đôi chút quái dị.

Bạch Hạc Hoài khẽ lắc đầu, thật ra lần trước dùng Di Hồn Đại Pháp, ngoài ý đồ tìm hiểu quá khứ của phụ thân, đúng là cô đã cảm nhận được một chút độc tính của Tuyết Lạc Nhất Chi Mai trong mộng cảnh của đại gia trưởng. Có thể nói tuy cô che giấu một phần mục đích của bản thân nhưng cũng không lừa gạt đại gia trưởng. Trong mộng cảnh, cô nhận được thành quả rất lớn, chỉ tiếc là trên đường chậm trễ mất nhiều thời gian, giờ phút này độc tố đã xâm nhập tận xương tủy, e là thần tiên cũng khó cứu được. Nếu nói phương pháp, thế thì chỉ có một...

“Thần y, đại gia trưởng còn cứu được không?” Ông lão lưng còng thấy thần sắc Bạch Hạc Hoài, lạnh nhạt hỏi một câu.

Tô Triết canh gác ngoài cửa hơi nghiêng người, giơ tay cầm phật trượng.

“Có thể cứu được, nhưng chỉ miễn cưỡng kéo dài tính mạng mà thôi.” Bạch Hạc Hoài thở dài một tiếng: “Hơn nữa ta không thể dùng cách này được.”

“Sao lại không dùng được?” Lão già lưng còng tiếp tục hỏi.

Bạch Hạc Hoài quyết định lại nhìn lão: ”Dùng xong, ta sẽ chết.”

Vòng vàng trên phật trượng vang lên thanh thúy, Tô Triết lắc đầu: “Thế thì không được.”

Lão già lưng còng trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: “Là ngươi chỉ có thể chết hay là có thể đổi thành người khác chết?”

Ngoài phòng, Tô Mộ Vũ ngồi một mình trong gian đình bằng gỗ, ngẩng đầu nhìn không trung xanh thẳm.

Hắn thấy mệt mỏi.

Lúc bình thường, khi không có nhiệm vụ hắn sẽ tìm một ngọn núi sâu sâu không một bóng người, không làm gì cả, chỉ nhìn bầu trời nghe tiếng gió, bình an thoải mái trải qua một ngày. Có đôi lúc cái gã lắm lời kia sẽ mang bình rượu tới tìm hắn. Thế nhưng lúc đó gã đó cũng rất thức thời, giữ im lặng không nói năng gì, chỉ ngồi với Tô Mộ Vũ cả ngày.

Đó là khoảnh khắc vui vẻ hiếm thấy của Tô Mộ Vũ.

Mà đã nhiều ngày nay, khoảnh khắc duy nhất hắn cảm thấy vui vẻ là trên đường theo Tô Triết và Bạch Hạc Hoài tới đây.

Hắn có thể cảm nhận được niềm vui, nỗi kích động và hạnh phúc của cặp cha con lâu ngày mới gặp, chỉ thông qua những lời nói bình thản. Hắn nghĩ, trong Ám Hà này đúng là rất hiếm thấy tình cảm như vậy. Nhưng niềm vui này nhanh chóng biến mất, khi Tô Mộ Vũ trở lại ổ nhện, hiện thực đã phơi bày trước mặt hắn. Mấy canh giờ đã qua mà tiếng nói của Thần Long vẫn vang vọng bên tai hắn.

“Thủ lĩnh, năm xưa chúng ta gia nhập Chu Ảnh là vinh quang lớn lao, nhưng vì sao bây giờ tộc nhân của gia tộc chúng ta lại muốn đuổi giết chúng ta, ngược lại chẳng khác nào tội nhân cả!”

Tô Mộ Vũ có nguyên tắc của mình, cho nên hắn kiên quyết đứng đối lập với gia tộc, thề sống chết bảo vệ cho đại gia trưởng. Nhưng Mười Hai Con Giáp của Chu Ảnh đi theo hắn, là lựa chọn của hắn gây ra tình cảnh của Chu Ảnh hiện tại. Hắn có thể thản nhiên đối đầu với người của Tô gia, thậm chí đồng ý rút kiếm với bằng hữu tốt nhất trong cuộc đơi fnày, nhưng Mười Hai Con Giáp sau lưng hắn cũng không thể quay đầu lại được, bọn họ bị gia tộc vứt bỏ, trở thành vong hồn vất vưởng trong Ám Hà.

“Khôi đại nhân.” Một giọng nói dịu dàng vang lên trong căn đình.

Tô Mộ Vũ quay đầu lại, thấy một cô gái đeo mặt nạ đầu rắn, hắn gật đầu: “Là Tỵ Xà à.”

“Quấy rầy Khôi đại nhân rồi.” Tỵ Xà chậm rãi đi tới, đặt món đồ trong tay lên cái ghế gỗ trong đình: “Tối qua ta đã làm lại dù cho Khôi đại nhân, lát nữa có thể thử xem, nếu có chỗ nào không thuận tay cứ gọi ta tới là được.” Nói xong Tỵ Xà xoay người định rời khỏi.

Tô Mộ Vũ vội vàng gọi lại: “Tỵ Xà, đừng đi vội.”

Tỵ Xà ngừng chân, quay đầu lại: “Khôi đại nhân có gì khác cần dặn dò à?”

“Tỵ Xà, thời gian ngươi gia nhập Chu Ảnh chắc là ngắn nhất trong Chu Ảnh?” Tô Mộ Vũ hỏi.

“Tỵ Xà gật đầu: “Một năm trước Tỵ Xà tiền nhiệm đột nhiên mắc bệnh nặng qua đời, Khôi đại nhân chọn ta trong số rất nhiều lựa chọn.”

“Đúng vậy, nếu lúc đó không chọn ngươi, bây giờ ngươi đã chẳng bị cuốn vào trận phân tranh này. Giờ nghĩ lại là ta liên lụy tới ngươi.” Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng.

“Khôi đại nhân.” Tỵ Xà đột nhiên quay người: “Ta muốn hỏi ngươi một câu.”

Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Ngươi cứ hỏi đi.”

Tỵ Xà bước lên trước một bước: “Ám Hà chúng ta có phải người xấu không?”

Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, câu hỏi này là một cấm kỵ trong Ám Hà, mọi người ngầm hiểu nhưng không ai nói ra ngoài miệng. Hắn do dự một lát nhưng không trả lời.

“Ám Hà, thế nhân nghe danh chúng ta chỉ thấy chẳng khác nào ác quỷ, cả trường đao và giang hồ, đã có bao nhiêu kết thù kết oán với chúng ta, bao nhiêu người chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng giết chết chúng ta. Chúng ta có phải người xấu không? Đương nhiên là có!” Giọng điệu của Tỵ Xà đã không còn vẻ dịu dàng lúc vừa rồi, ngược lại mang vẻ tàn nhẫn: “Nhận tiền giết người, không hỏi nhân quả, trên lưng chúng ta đều cõng rất nhiều vong hồn. Người như vậy, làm sao lại không phải người xấu?”

Tô Mộ Vũ khẽ lắc đầu, vẫn không nói gì.

“Chẳng qua có ai muốn sinh ra là một người xấu? Nhưng ta sinh ra trong Ám Hà Mộ gia, từ khi ta có ký ức đã phải học tập làm cách nào để giết người. Khôi đại nhân, ngươi là kẻ vô danh, ngươi bị Ám Hà nhận nuôi, ngươi không đi giết người thì Ám Hà sẽ giết ngươi. Chúng ta đều là người không còn lựa chọn nào khác, chúng ta cũng là kẻ cực ác trên thế gian. Trong hai mươi năm cuộc đời ta, lúc nào ta cũng muốn kết thúc tính mạng bản thân, chấm dứt cuộc đời đầy tội ác này. Nhưng Khôi đại nhân, ngươi khác!” Tỵ Xà kích động nói: “Ta cho rằng gia nhập Chu Ảnh chỉ là kéo dài cơn ác mộng này, nhưng Khôi đại nhân, trong Ám Hà này, ta thấy ngươi là người đầu tiên có tâm hồn lương thiện, trong lòng vẫn lưu giữ ánh mặt trời! Ngươi nói gia nhập Chu Ảnh có thể không làm đao giết chóc nữa mà là đao bảo vệ. Như vậy ta cũng nguyện chết vì bảo vệ.”

Tô Mộ Vũ khẽ thở dài: “Cho dù đối tượng bảo vệ của ngươi chính là người khống chế toàn bộ con đường cực ác này?”

“Không, người ta bảo vệ là Khôi đại nhân.” Tỵ Xà mỉm cười: “Ta nghĩ bọn Thần Long cũng vậy.”

Tô Mộ Vũ nhìn cây dù trên ghế, nhẹ nhàng nói: “Thế thì ta bảo vệ cái gì?”

“Không ai sinh ra đã là người xấu, mà cho dù có thành người xấu thì trong lòng vẫn ưa thích người lương thiện. Khôi đại nhân, trong Ám Hà là đêm đen vĩnh cửu, thế thì ngươi là ánh mặt trời đầu tiên mà ta gặp được.” Tỵ Xà chậm rãi nói: “Khôi đại nhân, nếu đại gia trưởng chết, xin hãy nhận Miên Long Kiếm, kế nhiệm chức vị đại gia trưởng!”

“Mời Khôi đại nhân nhận Miên Long Kiếm, kế thừa chức vị đại gia trưởng.” Những Chu Ảnh còn lại cũng đi từ trong bóng tối ra, quỳ một chân xuống bái lạy ngoài căn đình gỗ.

Tô Mộ Vũ thầm xúc động, nhưng thần sắc vẫn rất bình thản. Hắn đứng dậy đỡ Tỵ Xà đang quỳ gối phía trước lên: “Ta hứa với các ngươi, nhất định sẽ đưa các ngươi về nhà.”

“Về nhà với vinh quang và tự do!”

Bấm trên máy tính để sang chương tiếp theo và bấm để quay lại chương trước


Đăng nhập để bình luận

Giới thiệu

Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.

Links

Liên hệ quảng cáo

  • Email: hoangforever1@gmail.com
  • Phone:
  • Skype: #
back to top