Ở cửa, Nhiếp Thanh đứng đó, một chiếc áo khoác nam vắt trên cánh tay.
“Thư Diên, đi theo mẹ.”
Nhiếp Thanh đưa áo cho cô, vẻ mặt tang thương.
“Ừm.”
Bà đi trước, Thư Diên theo sau.
Mái tóc dài của Nhiếp Thanh được búi sau gáy, mấy sợi vương bên ngoài đung đưa theo bước chân bà.
Thư Diên nhớ Nhiếp Thanh thích tóc ngắn gọn gàng, nhưng bây giờ lại để tóc dài.
Ngoài sảnh bệnh viện.
Cơn mưa đã tạnh, chỉ còn gió thổi đìu hiu.
Nước đọng trên mặt đất, thỉnh thoảng lại gợn sóng.
Thư Diên đứng sau Nhiếp Thanh, nghe thấy bà nói: “Hôm nay con làm rất tốt.”
Tốt gì cơ? Tốt vì đã chắn cho Khâu Đình?
“Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng.”
Thư Diên cười nhạo một tiếng, dường như đang tự giễu.
Cô biết Nhiếp Thanh nghĩ thế nào, đơn giản là ngoan ngoãn nghe lời người nhà họ Khâu, nhất là Khâu Đình, cứ tôn thờ như tổ tiên là được.
Đúng là Thư Diên có tội, nhưng người cô cần chuộc tội không phải là Khâu Đình, cô cũng sẽ không làm thế.
“Sau này con sẽ không để mặc Khâu Đình lên mặt nữa.”
Nhiếp Thanh nổi giận xoay người lại: “Sao cô giống hệt ông bố cô vậy hả? Cứng đầu, không khôn khéo gì cả.”
“Đừng có nhắc tới bố! Bà không xứng.”
Thư Diên gần như hét lên, chiếc áo khoác trong tay cũng mất đi độ ấm.
Nhiếp Thanh giơ tay lên không trung, bàn tay run rẩy, đẩy vào vai Thư Diên.
“Con không thể nghe lời một chút được sao!”
Thư Diên loạng choạng lùi về sau vài bước.
Nghe thấy giọng nói như sắp khóc của Nhiếp Thanh, cổ họng cô nghẹn lại.
Trái tim như bị bóp chặt, giày xéo.
Cô ngước mắt lên, âm thầm hít sâu một hơi, thản nhiên nói: “Không thể.”
Giọng nói của cô vô cùng kiên quyết.
Nhiếp Thanh đứng đó, không nói một câu nào nữa.
Bóng đêm che đi tầm nhìn, Thư Diên không nhìn rõ vẻ mặt của Nhiếp Thanh.
Cô đặt chiếc áo trong tay vào tay bà, nhẹ giọng nói: “Con về đây ”
Giọng nói hơi nghèn nghẹn. Cô đi hai bước rồi dừng lại, quay đầu gọi một tiếng: “Mẹ.”
Nếu có một ngày con không còn nữa, mẹ có nhớ con không?
Cô không hỏi ra câu ấy, và cũng không dám hỏi. Gió đêm thổi tới, Nhiếp Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt ửng đỏ.
Thấy cô chỉ gọi mình mà không nói gì, bà nghi hoặc nhìn cô.
Thư Diên nhíu mày lại vì lạnh, lắc đầu một cách cứng ngắc: “Không có gì, mẹ vào phòng đi!”
Trong phòng có người cần bà. Khâu Dương mang thuốc sát trùng ra ngoài, chỉ nhìn thấy một bóng lưng lẻ loi.
Sau cơn mưa, con đường quốc lộ trở nên lạnh lẽo vắng lặng. Gió lạnh thổi tới từng cơn, làm lá rụng đầy đất. Thư Diên nhẹ nhàng giẫm lên, tạo ra những âm thanh vui tai. Sau khi rời khỏi bệnh viện, đi bộ được mấy phút, cô tìm đến một cửa hàng ở ven đường.
Thư Diên vào cửa hàng, nhìn một lúc mà không thấy có loại thuốc mình thích, cô tùy tiện lấy một bao và một cái bật lửa.
Cô từng hút rất nhiều loại thuốc rồi, loại thích nhất là Black Devil, bởi vì hương vị của nó rất đặc biệt, là hương bơ mà cô thích, ngửi mùi cũng rất thơm.
Thư Diên quét mã QR thanh toán. Lúc đánh mắt sang bên cạnh, cô thấy một người đàn ông đang đi tới.
Là anh! Trùng hợp thật. Vân Mạch vẫn mặc chiếc áo cảnh sát ấy, là chiếc áo mà cô từng mặc.
Trên khuôn mặt nghiêm túc của anh không có biểu cảm dư thừa nào, càng thêm lạnh lùng sắc nét. Đôi mắt đen như mực của anh mang theo tia sáng hút hồn. Lúc này anh cũng nhìn sang, tầm mắt hai người chạm vào nhau trên không trung.
Thư Diên nhìn sang nơi khác, vẻ mặt thản nhiên; “Đội trưởng, sao anh lại ở đây?”
Cô không biết tên anh, chỉ biết anh là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự.
Hôm ấy đội viên của anh đã nói vậy, đương nhiên cũng là do cô chủ động hỏi.
Đội trưởng…
Huyệt thái dương của Vân Mạch giật giật. Yết hầu anh trượt một cái, ngẩn ngơ giây lát rồi giơ chai nước khoáng trong tay lên.
“Mua nước”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận