Thư Diên “ồ” một tiếng rồi lùi về sau để nhường chỗ cho anh. Tự nhiên cô lại thấy bao thuốc lá trong tay không còn hấp dẫn nữa, miễn cưỡng tựa vào cửa rồi nghiêng đầu sang.
Vân Mạch lấy điện thoại ra, góc phải phía bên trên bị nứt kính. 1Màn hình điện thoại sáng lên rồi tắt cái rụp. Anh ấn mấy lần mà nó vẫn không có phản ứng gì.
Hiển nhiên, Vân Mạch 9cũng không ngờ chỉ rơi một lần mà điện thoại lại hỏng được.
Bàn tay anh hơi khựng lại.
Thư Diên nhìn thấy 3cảnh ấy, lông mày nhướng lên. Khóe môi cô khẽ nhếch, nhưng chỉ thoáng chốc rồi lập tức biến mất.
Vân Mạch đang địn8h trả lại nước thì một bàn tay cầm điện thoại xuất hiện trước mắt. Có thể là sợ lạnh nên bàn tay ấy chỉ thò một nửa ra ngoài, nửa còn lại rụt trong tay áo.
Không có gì lạ thường, ngược lại còn có chút gì đó rất đẹp.
Hai người đứng cạnh nhau, cô chỉ cao tới cằm anh. Vân Mạch nhìn cô, lúc này mới phát hiện ra trên thái dương của cô có một vết thương chảy máu, mái tóc cũng hơi rối bời.
Vào bệnh viện một chuyến mà biến thành như thế này.
Trả tiền xong, Thư Diên nhét điện thoại vào túi, thản nhiên ra khỏi cửa hàng.
Vân Mạch ném chiếc áo khoác lên người cô, vừa vặn trùm lên vai cô.
Anh chậm rãi nói: “Lần sau tôi trả cho cô.”
Thư Diên ngước mắt cười, hỏi mà mang đôi chút trêu chọc: “Trả thế nào? Hả đội trưởng?”
“…”
Vân Mạch lạnh mặt, giọng nói trầm thấp cuốn hút, nhưng lại có phần xa cách: “Không được gọi tôi là đội trưởng.”
Không biết vì sao, cứ nghe cô gọi mình là đội trưởng là tim anh lại đập loạn lên. Vân Mạch bực bội vì cảm xúc ấy.
Nghe vậy, Thư Diên lại bật cười: “Ồ, đội trưởng.”
Lần này, giọng cô có phần khiêu khích.
Mặc dù cách nhau khá xa, Vân Mạch vẫn nhìn thấy ý cười trong mắt cô.
Đôi mắt cô cong lại, nụ cười nhè nhẹ, như gió nhẹ ngày hè thổi qua tán lá xanh, lóe lên một tia sáng, sạch sẽ không dính bụi trần, nhưng rồi lại như có thể nhìn thấu tất cả.
Vân Mạch chẳng làm gì được cô. Anh cố tỏ ra hung dữ, bước lên một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người họ: “Để tôi nghe thấy một lần nữa thì tự gánh lấy hậu quả.”
Anh đang nhịn cười.
Khoảng cách đột nhiên rút ngắn, tiếng hít thở vọng vào tai rõ ràng. Thư Diên hoảng hồn chịu thua
Diên hoảng hồn chịu thua.
Cô nhỏ giọng hỏi: “Thế gọi anh là gì?”
Hàng xóm, anh đẹp trai, anh giai, chú cảnh sát…
Hình như đều không được thuận miệng cho lắm.
Biết cô sợ rồi, Vân Mạch âm thầm bật cười. Rõ ràng là một con cừu mà cứ đòi làm sói.
Cô như vậy, cùng lắm chỉ được coi là một chú cừu đội lốt sói thôi.
Vân Mạch cụp mắt nhìn cô, vẻ mặt bất giác trở nên ôn hòa, ngay cả giọng nói cũng dịu đi: “Vân Mạch.”
Vân Mạch.
Vân trong Bạch Vân, Mạch trong Mạch Thượng Nhân Như Ngọc.
Tên cũng hay đó.
Thư Diên thảnh thơi ồ một tiếng: “Vân Mạch.”
Cô lặp lại theo anh.
Gió đêm thổi qua làn da, Vân Mạch run lên một cái, đôi mắt hơi co lại.
Anh đã nghe rất nhiều người gọi tên mình rồi, chỉ có tiếng gọi của cô là khác hẳn những người khác, vừa sạch sẽ, lại vừa có sự lưu luyến.
Vân Mạch nhìn chiếc áo cảnh sát trên người cô, hỏi: “Cô thì sao?”
“Hả?” Thư Diên không kịp load.
Vân Mạch nhìn cô, ngẫm nghĩ rồi lại thôi: “Cho tôi mượn điện thoại.”
…
Mây đen ở phía chân trời dần tan biến, một vệt sáng màu trắng hiện ra, chiếu lên những mảnh lá rụng, và cả cô gái đang đứng chắp tay sau lưng cách đó không xa.
Bóng cô in trên mặt đường vẫn còn ướt.
Vân Mạch gọi cho Tiểu Lục. Đội số một của bọn họ có quy định, đó là ngày đầu tiên vào đội phải học thuộc lòng số điện thoại của tất cả các đội viên, phòng ngừa mọi trường hợp. Đương nhiên, người làm đội trưởng như anh cũng khôn ngoại lệ.
Mặc dù người bị hãi đã tỉnh lại rồi, nhưng vì quá sợ hãi nên chẳng nói ra được một câu nào, tinh thần cũng hốt hoảng, hỏi cũng vô dụng.
Anh nghĩ chuyến này uổng công rồi.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận