Gió thổi làm tán cây kêu xào xạc. Hơi lạnh ập tới, Vân Mạch bỗng nhớ ra nơi này còn có người, anh liếc mắt nhìn sang.
Bên cạnh buồng điệ3n thoại công cộng ở ven đường gần đó, cô gái cúi đầu xuống, đôi giày thể thao đen giẫm lên lá cây trên mặt đất, làm chúng kêu sột soạt, ngây th1ơ như một đứa trẻ.
Thư Diên xoa tay, cô vẫn cảm thấy lạnh. Có thể là phát hiện ra tầm nhìn của anh, cô ngước mắt lên, lông mi khẽ run, 9do dự rồi nhìn sang.
Trên môi cô mang theo nụ cười rất nhẹ, như một viên đá rơi xuống mặt hồ, tạo thành những gợn sóng, sạch sẽ trong v3eo.
Anh ngẩn ngơ đứng nhìn, trong đôi mắt đen láy như có ánh lửa bập bùng.
Vân Mạch tắt điện thoại rồi đi tới. Thư Diên giơ tay8 nhận lấy điện thoại, vô tình chạm vào tay anh.
Thời tiết tháng mười rét lạnh. Tay anh ấm áp, tay kia cầm chai nước, móng tay được cắt gọn gàng, khớp xương vừa dài vừa rõ nét.
Đẹp thật.
Chẳng phải trong ti vi người ta vẫn nói tay cầm súng rất thô ráp sao?
Đúng là điêu.
Gió lạnh thổi tới, Vân Mạch co rụt cổ tay, con người hơi sẫm lại: “Cô về nhà hay tới bệnh viện?”
“Về nhà.” Thư Diên vuốt tóc, thản nhiên ngáp một cái.
Vân Mạch trầm giọng “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Anh nhìn ngón tay cô ấn vào màn hình, làn da vẫn tái nhợt, chỉ có móng tay là màu hồng nhạt, trông dịu dàng hơn một chút.
Vừa rồi chạm vào nhau, tay cô lạnh buốt, có vẻ không phải là do trời lạnh, mà hình như vẫn luôn như thế.
Chiếc Volkswagen màu đen dừng lại bên vệ đường. Thư Diên quay đầu lại, trả chiếc áo cảnh sát lại cho Vân Mạch: “Anh mặc vào đi! Tôi đi về trước.”
Vân Mạch khẽ gật đầu: “Ừm.”
Chiếc xe lái vụt đi, dần dần biến mất trong bóng đêm, chỉ để lại một đốm sáng.
Vân Mạch nhìn chiếc áo cảnh sát vắt trên tay, bất giác ngẩn ra một lát.
Sau đó, anh mặc chiếc áo lên người. Trong lúc vung áo lên, hương thơm thoang thoảng kèm theo mùi sữa xộc vào mũi, không hiểu sao lại khiến anh cảm thấy dễ chịu.
Anh ngước mắt nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, đôi mắt đen láy sâu hun hút.
Anh không phải người sống tình cảm. Cảm giác duy nhất của anh với cô gái xuất hiện đột ngột trong cuộc sống của mình là, sau này được nhìn thấy cô thì thật tốt.
Không biết vì sao, nhìn thấy cô là anh lại thấy an tâm. Cảm giác này đã biến mất mười mấy năm rồi, một lần nữa nó lại quay trở về.
Bắt đầu từ lúc nào đây?
Từ lần gặp cô ở nghĩa trang, hay là cái ngoái đầu trong tòa Phong Lâm?
Có lẽ là còn trước đó nữa…
Thư Diên bắt xe tới thẳng Phong Lâm. Sau khi xuống xe, cô không vội vã vào nhà ngay, mà là châm một điếu thuốc, lười nhác tựa vào cổng vườn hoa. Khói thuốc quẩn quanh trước mặt cô.
Cô nhàn nhã nhìn cửa phòng đóng chặt ở phía đối diện, trong mắt như có ánh sao lấp lóe. Đến tận khi không chịu nổi gió lạnh nữa, cô mới dập tắt tàn thuốc, mở cửa đi vào nhà.
Cô vừa thay giày ở khu vực huyền quan xong thì bỗng thấy đầu óc nhói đau như bị kim đâm, từng cơn từng cơn một, còn kèm theo triệu chứng chóng mặt.
Bao năm thế rồi, đây là lần đầu tiên đau dữ dội như thế.
Tầm nhìn trở nên mông lung, thế giới biến thành một màu trắng xóa.
Bịch một tiếng, Thư Diên ngã xuống đất, giá treo mũ áo cũng đổ rạp.
Hôm sau.
Nắng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng, từng tia từng tia một.
Lúc Thư Diên tỉnh lại, trong phòng khách hơi tối. Đầu cô vẫn còn choáng váng, cánh tay bị giá treo mũ áo đè lên làm nó tê rần.
Cổ tay cô chống xuống đất, lết người vào phòng ngủ, mở ngăn kéo ra lấy thuốc uống.
Cả người cô đổ gục xuống giường.
***
Nhà họ Vân ở thành phố Hạng.
Ngọc Tú dìu bà cụ Vân đứng ở cửa.
Giọng nói uy nghiêm nhưng lại bất đắc dĩ của Vân Càn Chấn vọng ra từ trong phòng: “Quản gia Lâm, kéo bà cụ vào.”
Chú chó nghiệp vụ được nuôi trong sân, kéo căng dây xích, sủa lên inh ỏi ra phía cổng.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận