Quản gia Lâm đứng ở cửa, nhìn vào trong phòng, rồi lại nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt như ăn phải mướp đắng: “Tướng quân, chuyện này…”
Ông ấy làm gì dám.
Bà Vân – Tô Huỳnh, cầm một chiếc áo khoác ra ngoài, khoác lên người bà cụ Vân.
“Mẹ, bên ngoài lạnh, mẹ vào phòng đi!”
Ngọc Tú phụ họa: “Bà à, bên ngoài gió to.”
Bà cụ Vân hất chiếc áo khoác trên vai ra, bất mãn nói: “Tôi còn khỏe lắm!
Tôi sẽ đứng đây chờ cháu trai cưng của tôi.”
Lúc còn trẻ, bà cụ Vân cũng không phải tiểu thư đài các gì cả, xuất thân không cao, làm quân y3 dưới tay Đại tướng Vinh Thắng hồi đó.
Bà từng chịu khổ, chịu đói, chịu lạnh, bị đạn bắn trúng vẫn có thể chữa bệnh cho người khác.
Mấy cơn gió ấy đã là gì!
Bà cụ Vân nhất quyết đứng chờ trong gió, tuy rằng Tô Huỳnh cũng bực mình, nhưng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đứng chờ với bà.
Vân Từ đi từ trên phòng làm việc trên tầng hai xuống, nhìn thấy cảnh ở cửa là biết Vân Mạch về.
Chưa thấy người mà đã nghe thấy tiếng xe.
Tiếng xe máy vọng từ chân núi lên, âm thanh vang giòn. Chú chó nghiệp vụ đang bị xích trong sân nhảy lên nhảy xuống.
Chiếc xe máy phi tới, dừng lại ở trong sân.
Vân Mạch cởi mũ bảo hiểm xuống, nhíu mày xuống xe.
“Gió to như thế, sao lại để bà nội đứng ở đây?”
Tô Huỳnh tươi cười trả lời: “May mà con về sớm, nếu không thì không biết bà sẽ chờ tới lúc nào nữa.”
“Bác.” Vân Mạch không nhìn bà ta, như đang nói với không khí.
Tô Huỳnh là con gái lớn của thế hệ trước nhà họ Tô ở thành phố Hạng, cũng là vợ hai của Vân Càn Chấn, mẹ kế của Vân Mạch. Nhà họ Tô quan niệm rằng con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không có chút thực quyền nào ở nhà ngoại.
“Tiểu Mạch, kệ bọn họ, chúng ta vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.” Bà cụ Vân kéo Vân Mạch vào, bàn tay đầy nếp nhăn lạnh buốt.
Ngọc Tú: “…”
Trong phòng, Vân Từ ngồi đối diện với Vân Càn Chấn, hai người đang trò chuyện với nhau. Năm nay Vân Càn Chấn đã hơn năm mươi, nhưng vẫn hăm hở như thời trai trẻ.
“Bố, anh.” Vân Mạch lên tiếng chào hỏi, cầm kẹo trên bàn lên, bóc vỏ rồi cho vào miệng.
Vân Từ khẽ gật đầu, đẩy gọng kính gọng bạc lên. Anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng, sạch sẽ ưu nhã, nhẹ nhàng như ngọc.
Làn da của anh ta màu trắng sứ, rất giống kiểu công tử lịch lãm mà trong sách hay tả.
Bà cụ Vân rất thích đứa cháu Vân Mạch. Bà đi lại quanh anh, như một đứa bé muốn ăn kẹo: “Tiểu Mạch, cháu có đói không? Để bà bảo người trong phòng bếp làm món ngon cho cháu.”
Vân Mạch cầm tay bà cụ, ấn bà ngồi xuống ghế. Anh lựa chọn một chiếc kẹo với hương vị vừa phải, bóc ra đút cho bà ăn.
Quản gia mỉm cười không nói gì. Trong cả nhà họ Vân, cũng chỉ có cậu Hai mới quản được bà cụ thôi.
“Vụ án đó của con thế nào rồi?” Vân Càn Chấn ngồi thẳng người trên ghế, khuôn mặt nghiêm trang, trong giọng nói mang theo sự hùng hồn của một vị tướng già.
Mỗi một hành động cử chỉ của ông đều toát lên sự uy nghiêm.
Vân Càn Chấn là một vị tướng đã “về vườn”. Tuy là thế, trong tay ông vẫn nắm giữ quyền thế ngập trời.
Cái miếng thịt mang tên “quyền thế” này ấy à, có người muốn cầm, nhưng lại không nuốt được.
Có người từng khẳng định, nếu nhà họ Vân ở thành phố Hạng mà sập thì chẳng khác nào sập nửa bầu trời.
Nhà họ Vân có xuất thân từ quân nhân, từ đời này qua đời khác, có sức ảnh hưởng lớn lao trong giới quân đội và chính trị.
Đến thế hệ này, bởi vì sức khỏe yếu nên Vân Từ không gia nhập quân ngũ, nhưng lại gây dựng được sự nghiệp trong giới kinh doanh.
Phát triển cho đến giờ, nhà họ Vân nắm quyền trong cả ba phương diện là quân đội, chính trị và thương nghiệp, nhưng vẫn kế thừa và tuân theo lời dạy của tổ tiên, tiếng lành đồn xa.
Một ngày là bề tôi, cả đời là bề tôi, trung với gia tộc, trung với con dân.
Vân Mạch dựa vào ghế. Anh không để ý nhiều tới quy củ, cũng thấy phiền với mấy thứ đó, vừa nhai kẹo vừa nói: “Chưa có manh mối.”
Vân Tử tháo kính ra, day nhẹ đuôi mắt, nhẹ nhàng nói: “Không điều tra được gì ấy hả?”
Trong trí nhớ của anh ta, Vân Mạch là một người vô cùng thông minh, khả năng tư duy nhạy bén.
“Được một chút.” Vân Mạch đáp.
Quả nhiên.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận