Ăn cơm trưa xong là tới giờ nghỉ ngơi của bà cụ Vân. Bà nhất quyết không chịu lên trên tầng, cứ nằng nặc nhắc tới Vân Mạch, không cho anh đi.
Ai dỗ bà cũng vô dụng, quản gia Lâm chỉ có thể ra ngoài gọi Vân Mạch, anh đang gọi điện thoại ở bên ngoài.
“Cậu Hai, cũng chỉ khi ở trước mặt cậu thì bà cụ mới khó chiều thế thôi.”
Vân Mạch khẽ gật đầu: “Để tôi đi xem sao.”
…
Hôm qua trời mưa, hôm n9ay nắng ấm. Không khí trong lành dễ chịu, trên ban công tầng hai bày mấy châu hoa lan, cành lá sum sê.
Sương sớm đọng trên lá cây màu xa3nh nõn, sau đó rơi xuống mặt đất.
“Chuyến bay của Mạn Như là vào ngày kia, đừng quên đi đón cô ấy.”
Cúc áo sơ mi của Vân Từ cài 8kín mít, tiếng nói trong vắt, nhưng trong mắt lại hiện lên nét cố chấp.
Vân Mạch miễn cưỡng dựa vào tường, lấy một chiếc kẹo trái cây trong túi ra, bóc vỏ cho vào miệng nhai.
Anh tùy ý nói: “Em đang mải lo vụ án, anh đi đi!”
Vân Từ không nói gì nữa, chỉ có tiếng giọt nước mưa chảy từ trên mái hiên xuống.
Một lúc lâu sau, Vân Mạch bỗng lên tiếng: “Anh.”
Giọng anh vừa trầm vừa khàn.
“Em không cần gì hết.”
Anh không cần nhà họ Vân, không cần Vân Thị, cũng sẽ không lấy Mạn Như.
Dưới chiếc đình hóng mát trong sân, chú chó nghiệp vụ với bộ lông đen mướt tru lên hai tiếng. Vân Từ nhìn Vân Mạch, không nhìn ra được cảm xúc trong mắt anh ta.
Người ngoài đồn rằng hai anh em nhà họ Vân một văn một võ, bằng mặt không bằng lòng, nhưng thực sự có hòa hợp hay không thì chỉ có hai người họ biết.
Chạng vạng tối, trong phòng ngủ tối om. Rèm cửa màu đen khép kín, không có một tia sáng.
Thư Diên tỉnh giấc vì đói.
Cô vịn vào tường, lê lết đi vào phòng tắm rồi vã nước vào mặt. Nước lạnh làm cô tỉnh táo hơn nhiều.
Sao lần này lại nghiêm trọng thế nhỉ? Xem ra cô lại phải tới bệnh viện rồi.
Cái bụng sôi lên sùng sục, trong tủ lạnh trống trơn.
Thư Diên thay một chiếc áo dày, bịt kín như chuẩn bị đi ăn cướp, chỉ lộ ra đôi mắt mông lung.
Cô mở cửa ra.
Vân Mạch đứng ở cửa, mặc bộ quần áo đen, tôn lên làn da trắng của anh.
Trong tay anh bưng một chậu hoa tường vi ủ rũ, tư thế như chuẩn bị gõ cửa.
Thư Diên chớp mắt hỏi: “Đội trưởng, có chuyện gì hả?”
Cổ họng cô khàn đặc.
Vân Mạch ho một tiếng để xoa dịu cảm giác lúng túng: “Cô có biết trồng hoa không?”
Anh mặc bộ đồ đen, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện ra đôi phần chờ mong.
Thư Diên cụp mắt xuống, có cảm giác hụt hẫng. Cô muốn từ chối, nhưng hai chữ đó kẹt lại trong cổ họng, không thể nói ra được.
“Không biết mấy.”
Cô không nhìn anh, giọng nói lạnh lùng, cố tình tạo cảm giác xa cách.
“Thế là biết rồi.”
Thư Diên nhíu mày một cách mất tự nhiên. Lúc này cô mới nhìn anh.
Bốn mắt chạm vào nhau, đôi mắt anh sâu thẳm, như muốn hút cô vào cái vòng xoáy vô tận ấy.
Gió thổi tới, nhưng cô lại tháo khăn quàng cổ xuống.
Lần đầu tiên, Vân Mạch nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của cô.
Cô trang điểm nhẹ, nhưng không che giấu được nét mộc mạc bẩm sinh của cô. Lớp trang điểm làm tôn lên vẻ đẹp vốn rất nổi bật, có chút gì đó kiều diễm gợi cảm.
Đôi lông mày như trăng khuyết, lông mi cong cong, không chỉ đơn giản là thanh tú.
Thư Diên nói “tôi rất đói” hai lần liền.
Vân Mạch bỗng hoàn hồn lại. Anh thật thiếu lịch sự, lại nhìn cô rồi ngẩn ngơ một lần nữa.
Vân Mạch cầm lấy cổ tay cô. Mi mắt Thư Diên run run. Theo bản năng, cô rút tay về, bàn tay trắng muốt trượt xuống lòng bàn tay cô.
“Muốn ăn gì? Mì nhé?”
Giọng anh rất êm tai, có sức hấp dẫn, âm cuối trầm bổng, dường như có phần sốt sắng.
Thư Diên bỗng phát hiện ra, cứ gặp anh là trí thông minh của mình lại không đủ dùng. Cô mơ màng ôm chậu hoa, đôi mắt cong lên.
…
Ngoài cửa sổ không mưa. Sương mù mông lung, chân trời có một đám mây trắng ngà.
Thư Diên dựa vào cửa phòng bếp. Cô tưởng là anh sẽ gọi thức ăn ngoài, không ngờ anh lại đích thân xuống bếp, ở ngay trong nhà anh.
“Anh biết nấu ăn à?”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận