Trong phòng bếp, tiếng nước hòa tan giọng nói yếu ớt của cô.
Vân Mạch đứng trước bàn bếp, xắn tay áo và tháo đồng hồ ra, để lộ ra cổ tay trắng lạnh, khiến các đốt xương càng thêm rõ ràng.
Thư Diên chuyển đầu nhìn theo.
“Kỹ năng thiết yếu của cảnh sát.”
Anh bật bếp lên, cho hai bát nước vào đun.
Thư Diên gật đầu, trông có vẻ rất ngoan.
Nước sôi sùng sục, hơi nước nóng hổi bay l9ên không trung, hòa vào ánh đèn trắng ấm áp, tiêu tán trong ánh mắt.
Vân Mạch bỏ mì vào nước sôi, cầm đôi đũa thành thạo đảo đều.
Nấu mì xong, Vân Mạch sợ cô không ăn quen, bèn mở tủ lạnh ra. Trong tủ lạnh chứa đầy rau củ, trong hộp của ngăn mát có một miếng thịt.
Đây là những thứ mà đám Tiểu Lục mua vào ngày chuyển nhà, quả thực là hơi nhiều, phải loay hoay mất một lúc mới đóng được cửa tủ lạnh vào.
Một nồi mì nấu nước sôi và một đĩa rau xào thịt được bưng lên bàn.
Thư Diên cầm lấy đôi đũa mà Vân Mạch đưa cho. Đầu ngón tay chạm vào nhau, trái tim khẽ run lên.
Nhà của anh, bát của anh, đũa của anh, cơm anh làm.
Thư Diên ngẩng đầu nhìn người ngồi đối diện. Cô cụp mắt xuống, nếm thử một miếng mà không quan tâm gì đến hình tượng.
Cô giơ ngón tay cái lên, cảm thán: “Ừm… Ngon lắm.”
Hương vị không mặn không nhạt, rất vừa phải, rau xào thịt còn có vị ngọt.
Vân Mạch bình tĩnh nhìn cô, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn mì. Anh khác hẳn cô, ăn uống không phát ra tiếng động gì, nhai nuốt từ tốn.
Thư Diên lại mút một sợi mì, gây ra tiếng xì xụp: “Đội trưởng, có ai khen anh nấu ăn ngon bao giờ chưa?”
Vân Mạch đặt bát đũa xuống, nhìn Thư Diên rồi trả lời: “Chưa.”
Bởi vì anh chưa từng nấu cho ai ăn.
Thư Diên mím môi, cúi đầu ăn phần mình. Mái tóc màu xám khói vắt ra sau mang tai, làn da trắng nhợt, có phần sáng bóng khi ánh đèn chiếu xuống.
Mấy sợi tóc nghịch ngợm rươi xuống, cô tùy ý giơ tay vén lên. Xương quai xanh ẩn hiện sau cổ áo, loáng thoáng nhìn thấy đường cong gợi cảm.
Thư Diên bị sặc mấy lần.
Vân Mạch nhíu mày, nghiêm chỉnh dời mắt đi.
Anh đứng lên, đi rót một cốc nước đặt trước mặt cô. Ngón tay thon dài thu hút ánh mắt của Thư Diên: “Há miệng mắc quai, nhớ làm việc đó.”
Chậu hoa tường vi ở góc bàn rũ xuống, còn nghiêm trọng hơn cả bánh đa nhúng nước.
Thư Diên nghĩ tặng anh một chậu khác là xong.
Nghĩ vậy, cô cũng nói ra: “Chậu hoa này của anh bị héo nặng lắm rồi, rất khó mọc ra lá mới, hay là…”
Vân Mạch ngắt lời cô, giọng nói hơi nặng nề: “Không được.”
Thư Diên hơi sửng sốt, cô không nói gì nữa.
Có lẽ là biết mình hơi nặng lời, Vân Mạch dịu giọng đi, nhưng vẫn rất nghiêm túc: “Nó rất quan trọng.”
Tối hôm đó, gió rít ngoài cửa sổ, làm những chiếc lá rụng trên mặt đất bay tán loạn.
Thư Diên quấn khăn quàng cổ, che kín cả khuôn mặt. Cô bưng chậu sứ đi ra ngoài, để lại một người và một nửa bát mì.
Bên ngoài rất lạnh, chậu sứ làm đôi tay lạnh giá. Thư Diên rụt tay trong ống tay áo, dùng tay áo làm tấm lót, bước ra khỏi cổng.
Kha Lam đang giẫm lên ánh trăng về nhà. Thấy Thư Diên đứng ở ven đường, vẫn bọc kín như một chiếc bánh chưng, trong tay còn ôm cái chậu.
Dáng vẻ ấy rất buồn cười.
Khóe miệng cô ấy giật giật.
Bệnh đó còn ảnh hưởng tới não à?
“Bà nội, em đi đâu đấy?”
Thư Diên không quay đầu lại, giọng nói mang phần hụt hẫng: “Trả tiền cơm.”
“Cái gì?”
Taxi dừng lại trước mặt. Thư Diên mở cửa bước lên xe. Chiếc xe nhả khói lao vụt đi.
Kha Lam đờ đẫn trong gió.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận