Trong một con hẻm nhỏ, cậu thiếu niên đứng dựa vào tường, một chiếc chân dài đạp lên tường.
Cậu mặc chiếc áo thun màu trắng, đeo khuyên tai màu bạc trên tai trái, mái tóc đen sáng bóng. Cậu đứng quay lưng về phía mặt trời, chiếc áo khoác đồng phục màu xanh da trời tùy ý vắt lên vai.
Nhởn nhơ, lố lăng và ngổ ngáo.
Trước mặt có mấy tên côn đồ tóc vàng, tay cầm gậy bóng chày, miệng ngậm thuốc lá, tên nào tên nấy đều rất bặm trợn.
Thiếu niên nhếch môi cười lạnh, dáng vẻ ngông cuồng xốc nổi, giọng nói kiêu ngạo vang lên theo gió.
“Tao còn chưa ăn cơm, lên hết đi cho đỡ tốn thời gian.”
Lời nói của cậu thiếu niên chọc giận8 dám côn đồ. Chúng xắn tay áo định xông lên.
“Cảnh sát tới.”
Một giọng nói trong veo sạch sẽ vang lên từ đầu ngõ.
Đám côn đồ hoảng sợ chạy mất dép.
Ánh sáng chiếu vào từ đầu ngõ, cách một bức tường cao, hình thành hai khu vực sáng tối rõ rệt.
Trong bóng râm có một thiếu nữ độ tuổi trăng tròn, mái tóc dài phất phơ buông xõa trên vai.
Đôi mắt trong veo như nước, làn da trắng ngần dưới ánh mặt trời, như thể chạm vào là sẽ vỡ ra.
Cậu thiếu niên nhìn sang, ánh sáng rực rỡ lọt vào mắt.
Gió ập tới, thiếu niên híp mắt lại. Cô gái ấy biến mất.
Màn đêm yên tĩnh, căn phòng tối tăm.
Cửa sổ thủy tinh đóng chặt. Gió thổi qua khe hở, làm rèm cửa phất phơ.
Trong phòng, người đàn ông đang nằm ghé trên giường bừng tỉnh.
Mồ hôi thấm ướt những sợi tóc trên trán, làm chúng dính cả vào.
Cổ họng Tô Diễn khô khốc.
Anh ta bật đèn ngủ, mồ hôi vẫn chảy trên má.
Anh ta lại mơ thấy cô.
Trên bức tường màu xanh thẫm treo bức tranh vẽ một cô gái.
Màu sắc đã phai đi, nhưng khuôn mặt của cô gái ấy vẫn còn rõ nét.
Đôi mắt Tô Diễn hơi tối. Anh ta xuống giường rót nước, đứng trước bức chân dung, khóe môi mỉm cười nhẹ.
“Cô nhóc, thì ra em luôn ở bên cạnh tôi.”
Anh ta lục tung cả trấn Thủy Hương lên, không ngờ cô lại tới thành phố Hạng.
Tô Diễn cứ thế đứng trước bức tranh, khuôn mặt thâm thúy lộ ra đôi phần ma mị, đến tận khi phía Đông xuất hiện vệt trắng sáng.
Tại Vườn Hoa Nhà Họ Thư.
Sáng sớm, tia nắng xuyên qua kính chiếu vào, trăm hoa đua nở.
Trong quán cà phê trên tầng hai, cà phê vừa pha xong đang tỏa ra khói trắng. Mấy chiếc túi cà phê và mấy túi chất dinh dưỡng dành cho cây cối vứt ở góc bàn.
Thư Diên chống má, đôi mắt khẽ nheo lại, đầu ngón tay trắng nõn chọc vào cành cây rũ rượi: “Hoa của người yêu cũ, mày phải sống đấy nhé.”
Sau một đêm suy tư, Thư Diên đoán, Vân Mạch quý trọng cái chậu hoa ghẻ này như thế thì chắc chắn là của người yêu cũ tặng rồi.
Không ngờ con người lạnh lùng sĩ diện ấy cũng si tình như vậy.
Thư Diên chọc hai lần nữa, một chiếc lá rơi xuống. Cô mím môi, tâm trạng thư thái hẳn.
Tiếng giày đế bằng bước trên bậc cầu thang vang lên.
Ôn Nhã bưng bữa sáng lên tầng, giọng nói dịu dàng như có thể vắt ra nước: “Chị Diên, ăn một ít đi, toàn món chị thích đấy.”
Thư Diên mỉm cười nhận lấy, cô rất thích cô bé này.
Trông Ôn Nhã rất giống con gái Giang Nam, nhỏ nhắn dịu dàng, đôi mắt trong veo như nước.
Tuy không hẳn là đẹp đến mức người ta phải mê mẩn, nhưng nhìn rất thích mắt.
Trước kia cô ấy từng gặp tai nạn dẫn đến mất trí nhớ, không cha không mẹ, kể ra cũng thoải mái.
“Chị Diên, sao chị cưng chậu hoa này thế?” Ôn Nhã chớp mắt, nói với vẻ mặt nghi hoặc.
Trong cửa hàng này thiếu gì hoa.
Thư Diên thở dài, vươn vai nói: “Há miệng mắc quai.”
Ôn Nhã không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều. Cô ấy cười rạng rỡ, đôi mắt cong lên như vầng trăng non, khiến người ta nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
“Chị Diên, chị vào phòng chợp mắt một lát đi. Để em trông nó cho chị.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận