Thư Diên định từ chối, dù sao cũng đồng ý với Vân Mạch rồi. Cô ngáp mấy cái, cuối cùng từ bỏ suy nghĩ của mình.
Hoa của người yêu cũ, cứu sống nó giùm là tốt lắm rồi.
Thư Diên đi tới cửa, con quỷ nhỏ trong lòng nhoi ra. Cô quay đầu lại:
“Kệ nó, em cứ làm chuyện của em đi.”
Sảnh Cục Cảnh sát.
Vân Mạch xuống xe, sửa sang lại chiếc mũ.
Một người vỗ mạnh vào vai anh.
Vân Mạch quay người lại nhìn người đó. Sắc mặt anh âm trầm, nhiệt độ xung quanh như giảm đi mấy độ.
“Tiểu Lục, nếu lần sau bên châu Phi cần chi viện, tôi sẽ tiến cử cậu.”
Tiểu Lục ôm mặt, không làm thì đã chẳng phải chết.
“Đội trưởng, có tin tức ngầm, đội chúng ta bị nhét người vào.”
Vân Mạch nhìn cậu như đang nhìn một kẻ thiểu năng, rảo bước đi nhanh hơn.
Sáng sớm, trong đại sảnh chưa có nhiều người. Anh bước vào, thu hút ánh mắt của những người khác.
Trong sảnh phá án số ba, Giản Tiêu ôm laptop, co người trên xô pha, miệng thì cắn bút.
Vân Mạch mở cửa vào trong: “Chào.”
Giản Tiêu đáp lại: “Đội trưởng, chào buổi sáng.”
Vân Mạch cởi áo khoác treo lên giá, vuốt lại mái tóc bị đè bẹp, rót cốc nước rồi ngồi xuống ghế bật máy tính lên.
Bên cạnh anh là một bản báo cáo mới nhất.
Cửa bất chợt mở toang ra, Tiểu Lục và Hàn Húc lần lượt bước vào.
Vân Mạch nhíu mày mài răng hàm, cúi đầu đọc báo cáo tiếp.
Hàn Húc cao ráo, vỗ thẳng vào gáy Tiểu Lục: “Làm đội trưởng giật mình rồi.”
Tiểu Lục gãi cổ cười, lấy một túi hướng dương trong ngăn kéo ra, khoanh chân ngồi lên ghế.
Vân Mạch ấn vào bàn phím, vẻ mặt như đang viết “xin miễn làm phiền, hậu quả tự chịu”.
Giản Tiêu vươn vai, gửi tài liệu cho Vân Mạch: “Đội trưởng, đây là những điểm tương đồng mà hung thủ để lại ở hiện trường xảy ra vụ án.”
Nhiệt độ trong và ngoài phòng chênh nhau khá nhiều. Vân Mạch cởi hai cúc áo ra, ngả người dựa vào ghế. Cơ bụng và xương quai xanh lộ ra phần nào khuôn mặt góc cạnh vô cùng đẹp trai
Anh nhìn vào màn hình, thái độ chăm chú nghiêm túc.
Tiểu Lục biết điều đặt túi hướng dương xuống, chạy đi luyện phi tiêu.
Hai tiếng gõ cửa vang lên. Giản Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Vân Mạch, thấy anh vẫn nghiêm túc làm việc, thế là lại cúi đầu xuống.
Tiếng gõ cửa vẫn không ngừng lại.
Vân Mạch gấp laptop lại, anh ngước mắt nhìn sang, có vẻ không mấy hài lòng.
Hàn Húc ngừng làm việc, đi ra mở cửa.
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, soi sáng cả phòng làm việc, như phủ lên một lớp hào quang.
Cục trưởng Lâm đứng ở cửa: “Đội trưởng Vân.”
Ông ta nhìn vào trong phòng: “Cấp trên sắp xếp một người tới hỗ trợ các anh điều tra phá án.”
Rõ ràng là lợi dụng quan hệ để vào đội số một.
Hàn Húc dùng cơ thể của mình để ngăn chặn người kia, trên cửa treo một tấm biển: Khu vực phá án, không phận sự miễn vào.
Vân Mạch ngồi trên ghế, bóc một chiếc kẹo ném vào miệng. Anh vắt hai chân vào nhau, trên gương mặt thâm thúy như phủ một lớp băng.
Khóe môi anh nhếch lên, tạo thành một nụ cười chế nhạo, nhưng lại rất cuốn hút: “Cho cô ta vào.”
Cục trưởng Lâm nhấc chân lên, Hàn Húc vẫn đứng sừng sững tại chỗ.
Cục trưởng Lâm: “Đội trưởng Vân, thế này…”
Chiếc phi tiêu xẹt một đường trên không trung, đâm vào giữa tấm bia.
Tiểu Lục vỗ tay: “Ý của đội trưởng chúng tôi là để người kia vào, chứ có bảo ông vào đâu.”
Đây là nơi mà ai cũng vào được sao?
Cục trưởng Lâm, một kẻ tiểu nhân điển hình, cả ngày chẳng làm được gì nên hồn, chỉ thích gây chuyện thị phi.
Rõ ràng là Cục Cảnh sát, lại bị ông ta biến thành một nơi hỗn loạn.
Có một lần, đội trưởng ngầm đồng ý, đội số một bọn họ từng nhốt ông ta vào phòng chứa xác chết một đêm.
Nước lạnh rồi, Vân Mạch lại rót một cốc khác. Anh ngửa đầu uống cạn, giọng nói lạnh như băng: “Không vào thì quăng cho tổ khác.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận