Anh nói hết câu, Cục trưởng Lâm xấu hổ lùi về đằng sau.
Cô gái đứng đằng sau hơi trầm mặt, nhưng giây phút bước vào trong, đôi mắt lại như nở rộ một khóm hoa đào.
Thư Diên ngủ rất lâu, nhưng lại không ngon giấc.
Cô cứ mộng mị suốt.
Bên đội kéo xe gọi điện thoại tới. Thư Diên lấy xe, lái thẳng tới phòng làm việc.
Xe dừng lại ở trước phòng làm việc. Cô xuống xe, bên ngoài đang mưa lất phất. Một cơn gió lạnh cắt da cắt thịt thổi tới.
Mưa và gió lạnh ập vào người, Thư Diên rùng mình một cái, túm chặt áo chạy vào phòng làm việc.
Kha Lam đang ở trong phòng làm việc. Nhìn thấy cô, cô ấy nhướng mày lên: “Ái chà, chịu tới rồi cơ đấy.”
Kha Lam không hẳn là xinh đẹp, cũng không phải kiểu dịu dàng, mỗi khi nhướng mày lên là sẽ toát lên phong thái nữ vương khiến người ta phải phục tùng.
Thư Diên xoa mũi: “Thỏa sức sai bảo.”
Kha Lam đưa một tập tư liệu cho cô: “Chỉ đích danh em chụp, chị nhận cho em đấy.”
Không có tên, không có địa chỉ, chỉ nói là sắp tới sẽ dành thời gian rảnh. Thư Diên liếc nhìn một cái.
Chụp ảnh cuộc sống sinh hoạt.
Cô gấp tài liệu lại, phủi chiếc áo khoác, thản nhiên nói: “Nhận đi. Tiền cả đấy.”
Hai người đi “kiếm cơm” ở bên ngoài, đến lúc về Phong Lâm thì đã gần xế chiều rồi.
Hoàng hôn rực rỡ nhuốm đẫm chân trời, như gò má đỏ hây hây của người thiếu nữ.
Thư Diên mở cửa ra sân, đúng lúc Vân Mạch ra khỏi phòng. Tầm mắt va chạm, khuôn mặt cô nóng lên.
So ra thì Vân Mạch bình thường hơn nhiều. Anh gật đầu, coi như chào hỏi.
Thư Diên thản nhiên đáp lại: “Đội trưởng, chào buổi tối.”
Lịch sự và ngoan ngoãn.
Kha Lam tay trái xách túi đồ vừa mua về, tay phải vân vê quai hàm.
Kinh, cô nàng này đổi tính từ bao giờ vậy? Lịch sự ghê ta.
Ai về nhà người nấy. Thư Diên dựng giá treo mũ áo trên mặt đất lên.
Tường xung quanh được sơn màu xanh khói đậm rèm cửa màu đen cả căn phòng tối om.
Cô tùy ý duỗi tay ra ấn công tắc, cả căn phòng sáng bừng lên. Cô treo khăn quàng cổ lên, thay dép rồi đi tới phòng ngủ uống hai viên thuốc.
Đầu lưỡi cô liếm quanh lợi, đắng đến đau cả họng.
May mà hiệu quả tốt.
Cô tắm rửa rồi nằm một lúc. Bữa tối ăn nhiều quá nên bụng hơi khó chịu.
Cô đi tới trước tủ lạnh trong phòng khách để lấy một hộp sữa. Mới đi được mấy bước, cô lại quay về lấy một hộp nữa, cho vào lò vi sóng hâm nóng lên.
Chuông cửa bỗng vang lên, Thư Diên cắm ống hút ngậm vào miệng, đi ra ngoài mở cửa.
Vân Mạch?
Muộn thế này rồi, cô còn tưởng là Kha Lam cơ.
Vân Mạch mặc quần áo ngủ, chắc là vừa tắm xong nên lông mi còn dính nước. Giọt nước chảy từ tóc xuống, làm bắn ra tia nước.
Cổ áo anh hé mở, xương quai xanh màu trắng lạnh đập thẳng vào mắt.
“Đội trưởng, có chuyện gì à?”
Thư Diên cắn ống hút, hút một ngụm nhỏ. Khóe môi dính sữa, cô vô thức liếm môi.
Vân Mạch dán mắt vào vệt sữa trên môi cô, yết hầu trượt một cái, mất tự nhiên dời ánh mắt
Anh cầm bàn tay buông thõng cạnh người của cô lên, đặt một thứ đồ vào lòng bàn tay cô: “Quà cảm ơn.”
Thư Diên giơ tay, nhìn hộp sữa óc chó trong tay. Nó được hâm nóng rồi, hơi ấm truyền từ lòng bàn tay, thấm vào tận trái tim.
Quà cảm ơn vì hoa của người yêu cũ?
Nghĩ tới điều gì đó, cô cắn ống hút, nhướng mày nói: “Chờ tôi một lát.”
Ánh trăng xuyên qua bầu trời âm u, chiếu vào khuôn mặt cô, khiến làn da cô càng thêm trắng nõn.
Thư Diên đi vào phòng, Vân Mạch đứng ở cửa, nhìn thấy rõ mọi thứ bên trong.
Màu đen, màu xanh thẫm, cảm giác đầu tiên của anh là tối tăm.
Khoảng hai phút sau, Thư Diên cầm hộp sữa vừa hâm nóng ra.
“Quà đáp lễ.” Vẻ mặt cô vô cùng nghiêm túc.
Đôi mắt Vân Mạch lóe lên, khóe môi anh khẽ cong, một lát sau mới nhận lấy.
Nụ cười ấy rất nhẹ, nhưng Thư Diên vẫn nhìn thấy. Anh cười rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười.
Cô còn tưởng cảnh sát hình sự như anh không biết cười cơ.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận