Buổi tối, gió nổi lên.
Thư Diên đối diện với ánh mắt của anh, khóe môi hiện lên nụ cười nhẹ.
Vân Mạch trùm mũ áo ngủ của cô lên đầu, che đi gần nửa khuôn mặt cô. Anh nhìn sang nơi khác: “Vào đi! Nhớ uống sữa lúc còn nóng.”
Cô quá gầy, cổ tay cầm vào toàn thấy xương, rất cấn tay.
Cơm ăn vào người mà đi đâu hết không biết.
Thư Diên gật đầu, không nhìn thấy biểu cảm của cô. Cô nhẹ giọng nói: “Ừm, anh cũng nhớ uống đó, đội trưởng.”
“Ừm.”
Vân Mạch nhíu mày rời đi. Sau khi vào phòng, anh kéo áo ngủ lên, che đi “phong cảnh” vừa lộ ra ngoài.
Đội trưởng, đội trưởng, gọi nghiện luôn rồi.
Trong phòng ngủ, Vân Mạch tựa vào đầu giường, bóc một chiếc kẹo ném vào miệng. Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào hộp sữa đã được hâm nóng, đang được đặt trên tủ đầu giường.
Tự nhiên trong lòng anh lại thấy bức bối.
Ở phòng bên cạnh, Thư Diên vò tóc, biến đầu mình thành cái ổ gà.
Hộp sữa óc chó đặt trên bàn sách.
Khóe môi cô cong lên, như cười như không, chỉ là một độ cong rất nhỏ, rất giống với bức ảnh đặt trong góc tủ.
Trên ảnh, cô bé mặc áo xanh dựa vào vai một người đàn ông hiền từ, mỉm cười rất nhẹ.
Đôi mắt cô cong lên, trong vắt sạch sẽ như nước suối, không pha lẫn tạp chất.
Đây là Thư Diên năm mười tám tuổi, vào buổi tối trước ngày thi đại học.
Trong sân bay đông đúc, Vân Từ mặc chiếc áo sơ mi doanh nhân, quần Âu đen che đi cặp chân dài, phác họa ra một thân hình hoàn mỹ.
Anh ta đứng ở cửa ra của sân bay, một tay cầm hoa tươi, một tay chắp sau lưng, làm vô số người phải ngoái đầu nhìn.
Lông mày đen rậm, sống mũi cao, trên bờ môi mỏng hiện hữu nụ cười nhẹ.
Áo sơ mi màu lam, cùng với hoa Baby tím, là thứ mà Mạn Như thích nhất.
Tả Nghị đứng đằng sau, lâu đến mức tê chân luôn rồi.
Anh ta không khỏi cảm thán, tình yêu thật vĩ đại.
Chuyến bay của cô Mạn Như là vào buổi trưa. Từ sáng sớm Vân Từ đã chạy tới, đợi suốt ba tiếng liền.
Gần mười hai giờ, mọi người lần lượt bước từ cửa ra, nhưng mãi mà không thấy bóng người quen thuộc đó đâu.
Hiếm khi thấy Vân Từ nhíu mày, nhưng vẻ mặt không có gì là mất kiên nhẫn.
Khoảng mười lăm phút sau, tiếng “cộp cộp” khi giày cao gót giẫm lên sàn nhà vang lên từ một hướng khác.
Tiếng bước chân quen thuộc ấy tác động vào nỗi lòng của Vân Từ.
Hai hàng lông mày của Vân Từ giãn ra, mỉm cười xoay người lại.
Khi thấy người tới đón mình là Vân Từ, nụ cười trên môi cô gái biến mất.
Phát hiện ra điều ấy, khuôn mặt của Vân Từ cứng lại, nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười.
Mạn Như đi giày cao gót, hai vệ sĩ đằng sau kéo va li.
Mái tóc xoăn sóng màu nâu buộc cao lên ở đằng sau, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, bên dưới đôi lông mày lá liễu là cặp mắt to linh động, lông mi chớp chớp.
Chiếc váy dài màu trắng in hoa, đôi môi đỏ như màu hoa tường vi, chu lên một cách bất mãn, vừa dí dỏm vừa đáng yêu.
“Mạn Như.” Vân Từ rảo bước tới, đặt bó hoa Baby vào tay cô ta, sau đó vuốt tóc cô ta, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Hoan nghênh trở về, đi đường có mệt không?”
Anh ta sửa sang lại mấy sợi tóc vương trên trán cô ta.
Mạn Như lắc đầu: “Không mệt.”
Cô ta nhìn xung quanh: “Anh Vân Từ, Vân Mạch đâu?”
Bàn tay của Vân Từ khựng lại, cười véo má cô ta: “Gần đây nó đang bận điều tra một vụ án, mấy ngày nữa anh sẽ dẫn em đi gặp nó.”
Nghĩ tới chuyện Vân Từ sẽ dẫn mình đi gặp Vân Mạch, Mạn Như cười tươi rói, ôm cánh tay Vân Từ nhảy nhót: “Nói thì phải làm đó nha, không được đổi ý.”
Vân Từ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Không đâu. Em có đói không?”
Đúng lúc này, bụng cô sôi lên ùng ục.
Vân Từ chiều chuộng búng nhẹ vào mũi Mạn Như: “Vậy đi ăn đi...”
Anh ta cố tình khựng lại một lát. Cả hai đồng thời mở miệng:
“Quán lẩu Tường Ký.”
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận